Dường như trong người cậu vẫn còn tàn dư của xuân dược, chỉ bốn chữ dịu dàng của anh đã có thể dễ dàng thắp lên ngọn lửa du͙© vọиɠ ngùn ngụt. Cậu chìm trong mơ hồ, chủ động ưỡn người ôm sát lấy anh.
“Ưm… Lăng Phong!”
Hình ảnh vụn vặt đêm qua không ngừng xuất hiện trong trí nhớ.
Ở kí ức của cậu, lúc Vương Lăng Phong mới tiến vào cơ thể cậu đau đớn như bị xé làm đôi. Cảm giác chướng đau ấy đặc biệt đến nỗi khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Thế nhưng sau đó một lúc, kɧoáı ©ảʍ như sóng biển không ngừng ập đến lại khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Để nhận định, cậu cũng không rõ là mình thích hay ghét nó nữa.
Anh nửa quỳ trên người cậu, quần áo thoải mái đã bị nước thấm ướt, dán chặt vào cơ thể, để lộ ra đường cong mê người. Thiên Nhật mơ hồ nhìn chằm chằm anh, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Vương Lăng Phong cười khẽ, bàn tay to lớn bao phủ lấy vật nhỏ cứng rắn, chậm rãi xoa: “Anh ở đây.”
“Ư… đừng… đừng động…”
Vương Lăng Phong thích thú cúi thấp, ngậm lấy cánh môi đỏ hồng. Đem toàn bộ âm thanh chuẩn bị thoát ra khỏi miệng cậu nuốt xuống.
Những nụ hôn vụn vặt rơi trên khóe miệng, đến gò má, rồi dần dần chạm tới mắt.
Hai hàng mi như cánh bướm, dưới sự trêu đùa của gió mà dập dờn. Cậu chịu không nổi sự trêu đùa quá đáng của anh, khó khăn vòng tay ôm lấy cần cổ rắn chắc, hôn lên yết hầu rõ ràng, thủ thỉ: “Lăng Phong… ừm… đừng như vậy.”
“Hử? Đừng thế nào?” Vương Lăng Phong vẫn chậm chạm trêu đùa, rõ ràng là đang muốn chọc tức cậu.
Cũng không thể trách anh, ai bảo dáng vẻ này của anh mê người như vậy, thật sự khiến anh kìm lòng không đặng, muốn chọc cậu thêm mấy cái.
Thiên Nhật ngại muốn chết, thẹn quá hóa giận, cắn mạnh lên bả vai anh một cái: “Xấu xa!”
Tên khốn xấu xa này! Cắn chết anh!
“Đừng… đừng như vây nữa mà.” Thiên Nhật ấm ức muốn chết, nặng nề cầu xin.
Vương Lăng Phong thật ra cũng đã chạm đến giới hạn, tựa như một quả bom đang chực chờ nổ tung. Mà lời cầu xin này của cậu, thành công chọc nổ quả bom ấy.
Anh nặng nề bóp lấy quả đào căng mọng, mạnh mẽ miết một cái: “Không nhẹ tay với em nữa.”
Bằng tốc độ của một cái chớp mắt, Vương Lăng Phong đã đem quần áo trên người anh cởi bỏ toàn bộ. Vật to lớn chẳng biết đã ngẩng cao từ khi nào, mang theo hơi nóng đầy tính xâm lược chạm vào da thịt mềm mại bên dưới.
Phía sau ngứa ngáy khó chịu, ngay khi cảm nhận được vật to lớn nóng nảy đỉnh vào bụng dưới, phía sau cậu càng ngứa ngáy hơn gấp bội. Cậu uốn cong cơ thể, bày ra tư thế nghênh đón càn quân.
“Ưm… vào… vào đi.”
Vương Lăng Phong sợ nếu vào trực tiếp giống như hôm qua thì lại máu chảy thành sông, khiến cậu bị thương. Vậy nên mặc dù phía dưới đang kêu gào nhưng anh vẫn chậm rãi lấy dầu bôi trơn vừa mới chuẩn bị không lâu từ trong ngăn kéo ra, thành thạo bóp lấy một lượng lớn.
Dầu lạnh lẽo chạm vào miệng nhỏ bên dưới khiến Thiên Nhật rùng mình một cái: “Cái… cái gì… a!”
Ngón tay lạnh lẽo tiến vào, vách thịt mặc dù hôm qua đã chứa đựng vật thô to nhưng hôm nay đã chật hẹp đến mức chỉ một ngón tay chen vào cũng khó khăn.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán: “Tiểu đáng yêu, cắn chặt như vậy làm gì?”
Bông đào bị bóp đau, Thiên Nhật khó khăn cong người, lắc lắc đầu: “Em không có mà! Annh… anh mau vào.”
Một ngón tay đối với cậu thật sự không đủ.
“Ngoan, đừng để bị thương!”
Anh đang dùng toàn bộ kiên nhẫn của mình rồi, nếu cậu còn không biết sống chết nữa thì đừng có trách anh.
Vương Lăng Phong cẩn trọng nhét thêm ngón tay thứ hai vào. Trải qua một đêm, mặc dù lỗ nhỏ vẫn thít chặt nhưng khả năng thừa nhận của cậu đã tăng lên không ít. Ba ngón tay của anh không ngừng khuấy động bên trong cậu, khiến cổ họng cậu bật ra những thứ âm thanh rêи ɾỉ động lòng người.
“Được… được rồi mà. Không muốn cái này…”
Anh nhẹ nhàng rút tay ra: “Hử? Không muốn cái này, vậy thì muốn cái nào?”
“Muốn… muốn của anh!”
“Tiểu yêu tinh!”
Vương Lăng Phong gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ vật cứng rắn đẩy vào trong tầng tầng cánh hoa nhỏ. Vách thịt ấm nóng mềm mại bao vây lấy anh, nhẹ nhàng cắn nuốt.
“A!” Thiên Nhật than nhẹ một tiếng, bên dưới vừa chướng lại vừa thoải mái. Cảm giác này so với hôm qua quả thật là khác xa một trời một vực.
Anh nhớ rõ vị trí nhạy cảm của cậu, vừa mới bắt đầu đã liên tục đỉnh vào trong, đỉnh đến mức tâm trí của Thiên Nhật trở nên mơ hồ. Không biết đã trôi qua bao lâu, đợi đến khi cậu tỉnh lại một lần nữa, ánh sáng mặt trời bên ngoài ban công đã tắt hẳn.
Thiên Nhật: “...”
Eo mỏi nhừ, chân đau nhức, trên thân còn chứa đựng vô vàn dấu vết hoan ái do Vương Lăng Phong tạo ra. Thiên Nhật nằm đờ trên giường, giả chết.
Eo bị người nhéo một cái, kèm theo đó là hơi thở nam tính kề sát vành tai: “Em tỉnh rồi ư?”
Bùng một tiếng, mặt cậu lập tức đỏ lựng.
Thiên Nhật: “...”
Chưa tỉnh, cậu không hề muốn tỉnh lại có được hay không?
Nhớ lại tình cảnh đêm qua, cậu thật sự không còn mặt mũi nào nhìn đời cả. Đã bảo chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ấy làm một kẻ thế thân vô tri chỉ biết ăn và ngủ thôi cơ mà. Tại sao có thể mượn thuốc làm loạn như thế này chứ?
A A A!
Cậu không muốn sống nữa.
Cuộc đời này, chết không còn gì đáng tiếc.
“Sao thế, lại xấu hổ ư?” Vương Lăng Phong trêu đùa cậu, cắn nhẹ vào vành tai đỏ lựng.
Thiên Nhật như bị điện giật, lập tức bật người che tai: “Anh… làm cái gì… a!”
Eo truyền đến đau nhức, cậu chưa ngồi được nửa giây đã thất bại nặng nề nằm lăn trở lại giường.
“Ngại ngùng như thế làm anh tưởng người kêu dưới thân anh đêm qua là người khác đấy.”
Thiên Nhật trừng to mắt: “Anh… anh không biết xấu hổ.”
Mặc dù hôm qua có một phần là do xuân dược như trí nhớ của cậu từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, không hề giống với đêm hôm kia. Toàn bộ những gì xảy ra đêm qua, cậu đều nhớ rõ ràng từng chút một, từng cái va từng cái hôn cậu đều nhớ kĩ. Điều này lại càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
“Được rồi, không trêu em nữa.”
Vương Lăng Phong kìm lòng không đặng, mặc dù vẫn muốn được nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đáng yêu này của cậu nhiều hơn một chút nhưng sợ cậu thẹn quá hóa giận, anh chỉ có thể thu lại dáng vẻ của mình.
“Tới đây, anh giúp em mặc quần áo.”
“Không…”
Đồ biếи ŧɦái!
Thiên Nhật vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mà người cậu không còn sức lực.
Thiên Nhật: “...”
Có thể tiếp tục giả chết ở trong này không? Cậu không còn mặt mũi để gặp người ngoài.
“Em đã ba ngày không ra khỏi đây rồi, nhưng nếu em muốn tiếp tục ở lại thì anh cũng không ép.” Dường như đọc được ý định của cậu, anh chỉ nhẹ nhàng đe dọa.
Thiên Nhật: “...”
Nói như vậy, cậu thật sự không dám ở lại. Cậu sợ người ngoài nghĩ cậu với anh ấy ở nhà làm loạn, không còn mặt mũi.
Mặc dù hai người bọn họ thật sự là ở nhà làm loạn đi chăng nữa.
“Anh giúp tôi…”
“Hử? Giúp ai?” Vương Lăng Phong tiếp tục trêu chọc.
Thiên Nhật nghẹn cứng: “Giúp tôi.”
“Ai giúp ai cơ?”
“Anh giúp tôi.”
“Hả?”
“Anh… anh giúp em.”
Thiên Nhật cứng họng, mắt trừng muốn lòi con ngươi ra ngoài. Tới lúc này Vương Lăng Phong mới miễn cưỡng cảm thấy thỏa mãn: “Ừ, để anh mặc giúp em.”
Thiên Nhật mang theo cái eo đau nhức lười biếng nằm trên ghế dài, nhìn người dọn dẹp thời vụ làm việc không ngừng. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ mà người giúp việc nhìn mình.
Tên khốn kia, gây chuyện rồi chạy mất, hại cậu mất mặt thế này.
“Thiếu gia Thiên Nhật, đây là cháo thịt mà chủ nhân yêu cầu tôi làm cho cậu, cậu ăn đi cho nóng.”
Thiên Nhật nhận lấy bát cháo nóng hổi từ người giúp việc, gật nhẹ đầu.
Cậu không dám lên tiếng bởi vì cậu sợ người giúp việc sẽ nghe thấy thanh âm khàn đặc kì lạ của mình.
Người giúp việc cũng rất biết điều, đưa cháo cho cậu xong liền rời đi, tiếp tục đi làm việc của mình.
Thiên Nhật nằm trên ghế, chậm rãi ăn từng thìa cháo. Cháo thơm ngọt chảy vào cuống họng, lấp đầy dạ dày khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh ấy cũng không tệ lắm.
Đến trưa muộn, Vương Lăng Phong mới trở về nhà. Sắc mặt vô cùng nặng nề, mi tâm vẫn còn lệ khí vẫn chưa tan.
“Có chuyện gì vậy?”