Chương 32: Trêu chọc

Thiên Nhật cảm nhận cơ thể đang chìm nổi vô định, mơ hồ tỉnh lại. Hương thơm thảo mộc vờn quanh chóp mũi. Tầm mắt nhập nhèm nhìn lên đèn chùm quen thuộc.

Là ở nhà?

Hóa ra anh ấy thật sự tới cứu mình.

“A!”

Đau đớn từ bên dưới truyền đến khiến Thiên Nhật nhịn không nổi tiếng rêи ɾỉ. Kí ức mơ hồ trong xe dần dần quay trở lại, ngự trị trong não bộ.

Đầu nhỏ chịu không nổi mấy thứ cảnh tượng kích động đó, bùng một tiếng nổ tung, mặt đỏ không khác gì trái cà chua chín.

Thiên Nhật: “...”

Mình… mình với anh ấy… làm… làm rồi?

Thật sự làm rồi?

Thiên Nhật khó khăn nuốt nước bọt, đại não phình to hết cỡ, cố gắng để ném toàn bộ kí ức trong xe ra ngoài nhưng bất thành. Những hình ảnh vụn vặt ấy không ngừng như những thước phim tua chậm lặp đi lặp lại.

Cơ thể được ngâm trong nước thảo mộc không còn quá đau rát, chỉ khi cậu cử động thì cơn đau ở phần dưới mới hơi nhói lên. Thiên Nhật không dám cử động lung tung, chỉ đành giữ nguyên tư thế.

Rõ ràng cơ thể của cậu đã được Vương Lăng Phong cố định trong bồn tắm rất tốt. Phần ngực của cậu có một sợi vải vắt ngang qua, giúp cố định tư thế, tránh để cậu hôn mê không biết chìm xuống nước.

Anh ấy đâu? Biết rõ cậu đang hôn mê mà còn bỏ cậu đi.

Trái tim nhỏ bé cảm thấy uất ức.

Chơi chán liền bỏ?

Tra nam!

Thiên Nhật không nhớ rằng rốt cuộc ai mới là người bò tới bên người ta, không ngừng cầu hoan.

Tôi đương nhiên không nhớ, mấy chuyện mất mặt như thế, có chết cũng không thể nhớ.

Đều tại tên khốn kia, dám cho người tính kế cậu. Còn hạ thuốc cậu nữa chứ, nếu không phải cậu may mắn chạy thoát khỏi căn phòng đó rồi được Vương Lăng Phong cứu, chính cậu cũng không dám tưởng tượng ra số phận của mình bây giờ.

Đang bận chửi người trong đầu, cánh cửa nhà tắm nhẹ nhàng mở ra.

Thiên Nhật giật mình quay sang.

Vương Lăng Phong mặc một bộ đồ thoải mái, tay cầm khăn tắm tiến vào. Mái tóc vẫn còn ẩm ướt tùy ý xõa xuống trán. Cảnh tượng này… đủ để khơi gợi bất kì con dã thú nào.

Thiên Nhật nuốt một ngụm nước bọt, mặt càng đỏ hơn.

Mẹ kiếp, mày thành thật chút cho tao!

Thiên Nhật âm thầm phỉ nhổ chính mình, mất tự nhiên động thân thể.

“Em tỉnh lâu chưa? Sao tỉnh rồi lại không lên tiếng?” Vương Lăng Phong dịu dàng tiến tới bên cạnh bồn tắm.

“Cơ thể thế nào rồi, có còn đau không?”

Đều tại anh, nếu như anh biết tiết chế một chút thì em ấy đã không chịu khổ đến vậy.

Nhớ đến thời điểm anh nhìn thấy dưới thân em ấy máu chảy thành sông, cảm giác như thế giới của anh lại sụp đổ thêm lần nữa. Vốn đã hứa sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, vậy mà chính anh lại là người khiến cậu ấy bị thương.

Quân y nói ngâm thứ này hiệu quả rất tốt, mong là có thể giúp em ấy giảm bớt đau đớn.

Thiên Nhật liếc nhìn Vương Lăng Phong, mặt không ngừng đỏ lên: “Không, không sao đâu.”

Cậu thật sự không dám đối diện với dáng vẻ này của anh! Ngại quá đi mất!

Thiên Nhật đúng là không cảm thấy quá đau đớn, nếu như không cử động thì không khác gì bình thường.



Vương Lăng Phong phát hiện mặt cậu đỏ lên bất thường thì lại càng lo lắng hơn. Bàn tay to lớn không hề báo trước phủ lên trán nhỏ: “Sao mặt em đỏ vậy, chẳng lẽ bị sốt rồi.”

Trong lúc cậu hôn mê anh đã nghiên cứu rất nhiều về vấn đề này. Có tài liệu nói rằng sau khi làm xong thì bên yếu rất dễ bị sốt. Vương Lăng Phong thật sự lo lắng cậu bị sốt.

Bàn tay anh mang theo hơi lạnh chạm vào trán cậu, Thiên Nhật lập tức cứng người.

Bên… bên dưới còn phản ứng mạnh hơn.

Thiên Nhật mất tự nhiên né tránh tay của anh: “Cái… cái đó… không có sốt.”

Tình huống như thế này, một nụ cười tự tin là không đủ.

“Anh… tôi… có thể tự làm nốt được, anh có thể đi ra ngoài không?”

Vương Lăng Phong nhận ra điều gì đó, đột nhiên phì cười.

“Thiên Nhật, em ngại à?”

“Tôi…”

Cậu trừng mắt, uất hận nhìn anh chằm chằm.

Anh biết rồi còn hỏi, đồ xấu xa.

“Đừng xấu hổ mà, anh với em, có cái gì phải xấu hổ chứ!”

“...”

Ha ha, nói thì hay lắm. Tôi sẽ không nói với anh rằng tôi nhìn thấy tai anh đang đỏ hơn gấc đâu. Đồ khốn cứng miệng.

Đoán chừng Vương Lăng Phong cũng xấu hổ không khác mình là bao, Thiên Nhật lại cảm thấy tự tin hơn không ít.

Không cần biết thế nào, chỉ cần người xấu hổ không phải là mỗi một mình mình thì là cái tốt.

“Tôi không có xấu hổ, anh ra ngoài trước đi.” Thiên Nhật lớn giọng. Sử dụng quyền uy mà Vương Lăng Phong trao cho mình, đuổi anh ra ngoài.

Đánh chết cậu cũng không thể để anh ấy nhìn thấy phần đáng xấu hổ bên dưới được.

Vương Lăng Phong muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của cậu nhưng cũng rất biết điểm dừng. Sau khi bị cậu lớn tiếng đuổi đi hai lần thì cũng ngoan ngoãn ra ngoài.

Em ấy vẫn đáng yêu như trước đây.

Thiên Nhật loay hoay với tiểu Thiên Nhật hơn hai mươi phút đồng hồ, hai tay đã mỏi rã rời nhưng tiểu Thiên Nhật vẫn không có dấu hiệu chịu thua.

Thiên Nhật: “...”

Vương Lăng Phong ở bên ngoài đợi cũng mất hết kiên nhẫn, gõ cửa lần thứ ba: “Thiên Nhật, em mau mặc quần áo rồi ra đây đi, không cần ngâm nữa đâu.”

Thiên Nhật gấp muốn chết, tay trái không ngừng lên xuống.

Cậu đương nhiên càng muốn ra hơn gấp bội, nhưng cậu không ra được. A A A!

Hình như thuốc vẫn chưa hết tác dụng, tiểu Thiên Nhật càng ngày càng căng cứng, căng đến mức phát đau. Dù cậu có làm bao nhiêu biện pháp đi nữa thì cũng không thể khiến nó xẹp xuống.

“Thiên Nhật, em còn không tự ra là anh sẽ phá cửa đó!”

Cậu gấp đến mức chảy nước mắt, cố ép cho âm giọng của mình bình thường nhất có thể: “Đợi… đợi một chút.”

Vương Lăng Phong: “...”

Giọng nói vừa rồi của Thiên Nhật quá không bình thường, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng không thể thoát được đôi tai nhạy bén của anh.

Em ấy đang không thoải mái.



Chuyện gì khiến em ấy không thoải mái?

“Em không thoải mái ở đâu? Anh giúp em nhé!”

Không!

Thiên Nhật lập tức từ chối: “Không… không cần.”

Thế nhưng Vương Lăng Phong không phải trưng cầu ý kiến của cậu mà là thông báo. Không cần cậu đồng ý hay không, anh vẫn đẩy cửa tiến vào.

*Kịch*

Thiên Nhật một tay chống tường một tay làm việc: “...”

Vương Lăng Phong: “...”

Thiên Nhật: “...”

Vương Lăng Phong: “...”

Bốn mắt nhìn nhau.

Thiên Nhật phản ứng trước, lập tức ngồi thụp xuống, đem cơ thể một lần nữa hòa vào dòng nước thuốc. Tuy nhiên, bởi vì động tác của cậu quá mạnh mà khiến vòng eo vốn đã bị thương chịu không nổi, trật một cái.

“A!”

Thiên Nhật đau điếng, cả người chìm vào nước gần như chết lặng.

Vương Lăng Phong ba chân bốn cẳng chạy tới, xách cậu lên.

Mèo nhỏ ướt sũng bị túm gáy lôi lên: “...”

Anh không quản biểu cảm như muốn gϊếŧ người diệt khẩu của cậu, bàn tay to lớn phủ lấy vòng eo nhỏ, cẩn trọng xoa nắm: “Sao thế, bị trật eo à?”

Thiên Nhật không còn gì để mất, gục đầu vào hõm vai anh, giả chết.

Vương Lăng Phong: “...”

Thế nhưng mỗi động tác tưởng chừng như đang giúp đỡ Thiên Nhật kia lại không khác gì đang tra tấn cậu. Mỗi lần ngón tay anh lướt qua da là ngọn lửa trong cậu lại bùng cháy lên gấp bội.

Tiểu Thiên Nhật cứng rắn đến khó chịu, nếu như không thể ra thì nó thật sự sẽ hỏng mất.

Vương Lăng Phong đương nhiên biết sự biết hóa ở bên dưới của cậu, tuy nhiên anh lại càng thích trêu chọc nó.

“Ư…” Thiên Nhật khó lòng chống đỡ, bên dưới đau đến mức muốn nổ tung, cổ họng nhịn không được tiếng than khóc.

Thái dương Vương Lăng Phong giật một cái.

Anh sắp nhịn không được rồi.

“Ngoan, vòng chân qua eo anh!”

Vương Lăng Phong miết nhẹ theo đường vòng cung, mười đầu ngón tay lướt nhanh trên làn da mịn màng, trêu chọc cho Thiên Nhật không biết phải làm sao. Cậu ngoan ngoãn nghe theo lời anh, vòng chân qua ôm chặt eo anh, mặt đỏ bừng bừng.

Vật nhỏ cứng rắn không có gì che đậy cách một lớp vải đối diện với thứ kia. Anh có thể cảm nhận được cậu rõ ràng, cậu cũng có thể cảm nhận được anh rất rõ ràng. Điều này càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.

Thiên Nhật xấu hổ đến mức không biết phải trốn vào đâu. Trong đầu không ngừng tự chửi rủa bản thân.

Đúng thật là, mày có thể có tiền đồ một chút không hả?

Vương Lăng Phong bế cậu ra ngoài, cẩn trọng tựa như đang ôm một báu vật, chậm rãi đặt cậu nằm xuống giường lớn êm ái. Giọng nói mang theo du͙© vọиɠ khàn đυ.c vang lên: “Thiên Nhật.”

Lông mi cậu khẽ động, tựa như cánh bướm vờn nhẹ trong lòng anh.

“Thiên Nhật, đừng sợ!”