Chương 6

Quay về long điện chiên đàn hương

Dưới thuỷ tinh cung gặp gỡ Ứng Long

Nhớ tới hành động ngây thơ tối hôm qua, Ngao Ân quả thực chỉ muốn tìm một khe hở tối nhất tại đáy vực sâu nhất mà chui đầu vào. Nói gì đi nữa, hắn cũng đã hơn trăm tuổi, cho dù không muốn so sánh với đám phàm nhân kia, nhưng ít nhất cũng không nên giống đứa trẻ bám lấy trưởng bối đòi kẹo như vậy, thế nhưng đêm đó cũng không biết vì sao, nhìn thấy Hắc Long vương không nói gì chỉ cười như vậy, hắn có muốn dừng cũng không dừng được.

Cho nên lúc mở mắt ra kia, không nhìn thấy thân ảnh Hắc Long vương đâu, hắn không khỏi thở phào một hơi thật mạnh, nhưng ngay lập tức lại dâng lên bất mãn, giường chung tuy lớn nhưng vừa trống vừa lạnh, không có cái ôm rắn chắc mà ấm áp kia, hắn không thể tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp.

Ngao Ân ngồi dậy, liền không thể thiếu một trận quát tháo, gọi tới rất nhiều binh tôm tướng cá quay về đông sương phòng lớn nhất hoa lệ nhất long điện, chuyên chỉ để tiếp đãi sứ thần thiên giới quét tước một trận thật sạch sẽ, rồi mới ở trong phòng góc góc đốt huân hương bạch chiên đàn mà hắn thích nhất, trong trong ngoài ngoài, tỉ mỉ sửa sang lại thật thỏa đáng, bận rộn cả một buổi sáng, mới vừa lòng vỗ vỗ tay, triệu đến toàn bộ Thủy tộc, đi tìm bằng được Hắc Long vương.

Thuỷ Tinh Cung tuy lớn, nhưng Đông hải Thái tử Điện một khi đã muốn tìm một người, bất quá dễ như trở bàn tay.

Không được một lát, liền ở đầm rồng trong nam điện tìm thấy Hắc Long vương đang tìm mấy quyển sách đọc gϊếŧ thời gian. Không thèm phân trần, một tay tóm lấy người lôi chạy về long điện.

Trực tiếp kéo tới trước đông sương phòng, đẩy cửa ra, hương thơm mê người phả vào mặt, nhìn vào chỉ thấy một căn phòng ngủ tráng lệ. Giường chung đem so sánh với đông sương phòng này, tự nhiên là kém xa như trời với đất. Trước không kể đến viên minh châu đang tỏa ra ánh sáng vừa phải được khảm trên cột hay bình phong bằng san hô nạm ngọc lưu ly đang đứng giữa phòng kia, chỉ cần nhìn chiếc giường lớn khoa trương chình ình trước mắt kia, cho dù Hắc Long vương có hóa ra chân thân cũng có thể thừa sức nằm thoải mái.

So với Ngao Ân bên cạnh đang đắc ý dào dạt, Hắc Long vương càng thêm lúng túng.

Quay đầu hỏi Ngao Ân: “Đây là?”

Ngao Ân đẩy y vào trong phòng: “Nhị thúc, ngươi sau này ở đây là được rồi!”

“Chỗ lúc trước ở cũng tốt mà, sao đột nhiên lại phải đổi phòng?”

Ngao Ân làm sao nói ra được trước kia hắn dám sắp xếp cho đường đường một Long vương gia đi ngủ trên giường chung của tôi tớ, tròng mắt đảo đảo, lập tức nói: “Ta tối nay còn muốn cùng Nhị thúc nói chuyện một đêm, có điều tối hôm qua ngủ ở trong phòng kia quá mức âm lãnh, không bằng dọn qua phòng ngủ bên này ấm áp hơn một chút!”

“Nga …” Hắc Long vương cũng không hoài nghi, dù sao y cũng ở nhờ người khác, ở nơi nào cũng đều phải tùy vào chủ nhân an bài, cũng không tiện can thiệp nhiều lời, phòng này ngoại trừ lớn có điểm dọa người ra, cũng không có gì không tốt.

Ngao Ân đang định tinh tế giới thiệu một chút mấy chỗ trong phòng hắn tỉ mỉ bài trí, bỗng nhiên lại nghe được phía sau truyền đến tiếng động ồn ào, nhìn lại, đã thấy một bầy Thủy tộc đang vây quanh Tam công chúa hướng phía bọn họ đi tới.

“Di? Ngao Ân, sao ngươi lại ở đây?”

Tam công chúa lộ ra thần sắc kỳ quái, rồi lại nhìn đông sương phòng phía sau đã được chuẩn bị thỏa đáng kia, nhất thời nét mặt liền tươi cười như hoa: “Ngao Ân ngươi làm không tồi đâu!”

Ngao Ân mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, Tam công chúa vừa nói vừa lướt qua bên người Hắc Long vương, quả nhiên hoàn toàn xem y chỉ như một cái thiết tháp bên đường, chỉ lo nhìn quanh đánh giá căn phòng ngủ, rồi mới vừa lòng gật đầu, lại ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng tràn đầy khoang mũi kia, lại tấm tắc nói: “Nhưng có điều hương khí nơi này hơi tục một chút, tại sao lại dùng chiên đàn hương vậy?”

“Chậm đã, Tam tỷ!”

Ngao Ân càng nghe lại càng thấy không thích hợp, ngăn lại, “Ngươi đây là đang làm gì vậy?”

Tam công chúa liếc mắt nhìn hắn, vẫn tự tung tự tác đánh giá phòng ngủ, ý đồ tìm ra chỗ để bản thân có thể ra tay chuẩn bị một phen: “Đương nhiên là vì khách nhân của Phụ vương chuẩn bị căn phòng tốt nhất rồi.”

Ngao Ân nhíu mày: “Khách nhân của Phụ vương?”

“Di? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

Hiển nhiên khách nhân trong lời bọn họ không phải là cùng một người, Tam công chúa lúc này mới chú ý tới Hắc Long vương đang đứng bên cạnh Ngao Ân, hiểu ra rồi mới nhướng mi nói: “Đông sương phòng này chỉ dùng để khoản đãi khách nhân tôn quý nhất, Ngao Ân, ngươi không phải là nhìn nhầm người rồi đi?”

Ngụ ý chính là Hắc Long vương chẳng qua là một người khách ở nhờ mà thôi, không có tư cách ở trong phòng này.

Ngao Ân nghe xong nhất thời cả giận nói: “Ngươi nói vậy có ý gì?!”

Tam công chúa không cho là đúng, thân thể mềm mại lắc một cái, nhẹ nhàng đạp nước phiêu phiêu bay ra khỏi phòng.

Bên ngoài ngoại trừ Thủy tộc đang vây quanh, còn có một vị nam tử thân mặc huyền bào, dáng vẻ bất phàm.

Người này dung mạo tuấn lãng, cư nhiên lại có thể cao lớn ngang với Hắc Long vương, một đầu tóc dài đen như mực cũng không dùng ngọc quan buộc lại, chỉ buông lơi mặc tóc rối tung trên vai, giơ tay nhấc chân cũng toát ra khí độ bất phàm không nói nên lời.

Người kia đứng tại chỗ, khóe miệng nhẹ kéo ra một nụ cười khẽ, cũng không nhìn công chúa cùng Thái tử Đông hải đang tranh nháo, một đôi mắt xếch nhếch lên, nhìn về phía Hắc Long vương đang ngẩn người đứng xem một bên.

“Vị này là Ứng Long vương, chính là thượng cổ Long thần cực kỳ cao quý trong Long tộc. Từng giúp Hiên Viên hoàng đế thảo phạt Xi Vưu, lại trợ Vũ Vương trị thủy cho thiên hạ. Lần này chẳng qua là đi ngang Đông hải ta, đặc biệt đến bái phỏng Phụ vương, làm sao loại người đến tước vị Long vương cũng không có kia có thể so sánh được?” Tam công chúa lời nói quả thật không sai, Long tộc vốn đã là động vật bất phàm trong thiên địa, sống thật lâu thật dài, ứng long lại càng cực kỳ quý hiếm trong long tộc, trời sinh đã có thần lực, còn có thêm một đôi cánh, trong Long tộc là tuyệt vô cận hữu (có một không hai).

Hắc Long vương nghe nàng nói lại một trận xấu hổ, tuy rằng y cũng không muốn cùng tiểu bối so đo, thế nhưng phải chịu đựng ba lần bốn lượt châm chọc khó chịu đựng nổi này cũng khiến y nhăn đôi mày thô lại, cơn giận mỏng manh xẹt qua đáy mắt, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế xuống, trong hắc đồng sâu thẳm khôi phục lại nhất quán thật thà.

Một màn hoàn toàn không khiến hai vị quý tộc Đông hải đang bận cãi nhau để ý tới lại triệt để rơi vào mắt vị Ứng Long đang bất động thanh sắc khoanh tay đứng một bên kia.

Ngao Ân làm sao còn quản kẻ kia là thượng cổ Long vương hay là Thần quân Thiên điện, vừa nghe thấy Tam công chúa chửi bới Hắc Long vương, ngay lập tức đã trở mặt: “Dựa vào đâu mà muốn lấy căn phòng này?! Ta đã sớm an bài xong, đương nhiên đến trước được trước chứ? Ngươi đây đến sau cứ ở tây sương phòng là được rồi!”

“Nói đùa cái gì vậy?” Tam công chúa nghe vậy lại càng không vui, lén liếc mắt nhìn Ứng Long vương bên cạnh một cái, trên người thượng cổ Long thần tuấn mỹ có một thứ mị lực nàng chưa bao giờ gặp qua, lúc trước cũng từng gặp mặt mấy vị con cháu Long tộc Trường Giang và Hoàng Hà, quả thực hoàn toàn không thể so sánh, ngày thường công việc an bài khách nhân nghỉ ngơi này cũng không đến tay vị công chúa tôn quý như nàng, nhưng mà lần này lại tự mình hỏi đến, đương nhiên là muốn có thể gần gũi người kia nhiều hơn nữa, không ngờ hiện giờ cư nhiên đến một gian phòng ngủ cũng không thể an bài thỏa đáng, thật sự là mất hết mặt mũi.

Lúc này mắt hạnh trừng trừng, liếc mắt nhìn Hắc Long vương một cái: “Hắn ở Thủy Tinh Cung cũng đã nửa tháng rồi, vốn cũng không phải ở chỗ này, cứ sao cố tình hôm nay lại đòi đổi phòng? Đây không phải cố ý gây sự sao?!”

Ngao Ân nhất thời nghẹn lời, lại nhất quyết không chịu nhượng bộ, đang định nói thêm vài câu, nhưng Hắc Long vương vốn đứng một bên đã bước tới nửa bước, lãnh đạm nói: “Tam công chúa Điện hạ, Thái tử Điện hạ, sao phải vì một căn phòng mà tranh cãi? Tuy nói khách tuỳ chủ tiện (khách tuỳ theo ý chủ), nhưng nếu tạo thành phiền toái cho gia chủ cũng không phải là điều người làm khách mong muốn. Ta nghĩ tình hình này cũng không phải là điều vị Ứng Long vương này muốn thấy.”

Y chuyển mắt nhìn về phía Ứng Long vương, lại thấy Ứng Long vương kia thản nhiên cười, hơi gật đầu biểu thị đồng ý.

Tam công chúa vừa nghe vội vàng tỉnh ngộ, mới vừa rồi cùng Ngao Ân tranh cãi, khó có thể giấu diếm tính tình mạnh mẽ của mình, nếu để lại ấn tượng không tốt trước mặt Ứng Long vương, quả thật là không khôn ngoan.

Ngao Ân tuy không cam lòng, nhưng nghe y nói vậy, cũng sợ Hắc Long vương sẽ cảm thấy khó xử, liền cũng không tranh chấp nữa.

Hắc Long vương lại tiến lên từng bước, hướng Ứng Long vương thi lễ: “Ứng Long vương là khách nhân tôn quý mới đến, tự nhiên là ở tại đông sương phòng này.”

Ứng Long vương cũng không hề khiêm nhượng, thoáng gật đầu.

“Thế nhưng …” Ngao Ân không cam lòng nhìn căn phòng ngủ đã tốn công sửa sang lại cả một buổi sáng, Hắc Long vương lại gần vỗ vỗ vai hắn, nhoẻn ra một nụ cười đầy cảm kích, “Hơn nữa phòng ngủ trong long điện vẫn còn thật nhiều, đành phiền Thái tử Điện hạ dẫn đường, hay là, còn phải làm phiền Thái tử cùng ta thu thập một chút!”

“Được!” Ngao Ân bị y dỗ dành vài ba câu, vội suy nghĩ nên an bài gian phòng ngủ nào đây, cũng không buồn cùng Tam công chúa so đo nữa, “Tây sương kỳ thật còn một gian phòng không tồi, lần trước Bắc hải Long vương ở rồi còn không ngừng khen ngợi, nếu không chúng ta đi trước nhìn xem Nhị thúc có thích hay không? Đi thôi!”

Hắc Long vương mỉm cười nhìn Long tộc Thái tử đang thúc giục hắn mau đi theo mình, hơi quay người một chút, lại hướng Ứng Long vương thi lễ một lần nữa, liền tùy ý Ngao Ân dẫn mình đi về phía tây sương điện.

Ứng Long vương vẫn chưa hề động, một đôi mắt vẫn chỉ nhìn theo bóng dáng cao lớn huyền hắc đang dần dần đi xa. Tam công chúa phân phó bạng nữ đi xuống chuẩn bị nước trà điểm tâm xong, lại đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Ứng Long vương, xin hỏi còn cần thứ gì nữa không?”

Ứng Long vương lúc này mới thu hồi ánh mắt thâm thúy, quay đầu nhìn lại.

Bị cặp kim đồng tử có thể nhìn thấu hồn phách kia nhìn chăm chú, Tam công chúa nhất thời làm gì còn tính khí được nuông chiều lúc trước, ngượng ngùng cúi đầu xuống, che giấu hai má ửng đỏ, trong lòng hỗn loạn không biết làm sao đành tìm cách thay đổi chủ đề: “Không biết Ứng Long vương có thích chiên đàn hương không, nếu là không thích … ta, trong phòng ta có bồng lai hương do Thiên quân cùng Phụ vương tặng …”

Ứng Long vương vẫn thủy chung không nói một lời cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm dễ nghe trầm ổn, như mang theo một mị lực kỳ diệu, khiến người ta không thể không lưu tâm nghe theo từng lời hắn nói ra.

“Bên bờ biển Mạt La Quốc có một ngọn núi, tên là Mạt Thứ Da, trên núi có một loại cây có mùi thơm ngát nhưng bề ngoài lại cực kỳ giống các loại cây bình thường, khó có thể nhận biết. Nhưng mà loại hương mộc quý giá như vậy, sao lại có thể để mai một? Mùa hè, từ trên cao nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy một con rắn lớn quấn quanh thân hương mộc, lúc này chỉ cần lấy tên bắn ở trên cây làm ký hiệu, đợi đến mùa đông rắn đi ngủ đông, liền có thể đến đốn cây.”

Tam công chúa tuy rằng khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi rõ để tránh lộ ra bản thân hiểu biết nông cạn. Ứng Long vương nâng mi cười, giống như biết rõ tâm tư này của nàng, lại nói: “Không có gì, có điều hương mộc trên núi Mạt Thứ Da kia chính là huân hương mà đệ đệ ngươi đã đốt, bạch chiên đàn.” Khuôn miệng cùng đuôi mắt mị cười, khiến tam công chúa ngang bướng kia căn bản không thể tập trung tinh thần nghe rõ câu nói cuối cùng mềm nhẹ mà trầm thấp như tình nhân thân mật của hắn.

“Kỳ thật còn hơn mấy loại gọi là tiên hương dùng cao chi ngưng kết kia, chiên đàn tầm thường so ra càng khiến ta cảm thấy vừa ý hơn …”