Chương 5

Thả mạc ký quải hoang dã ngoại

Đông hải vật nhiêu thiên vạn bảo

Chớ đừng nhớ về nơi hoang dã

Đông Hải giàu có bảo vật nhiều

“Ồ? Ngao Ân ngươi tỉnh rồi!”

Hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy trên thềm điện một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang hồng nhạt đang đứng đó, dung mạo của nàng có vài phần tương tự với Ngao Ân, hơn Ngao Ân vài phần kiều mỵ, mi vừa dài vừa cong, mắt như sao trời, môi tựa anh đào, làn da trắng nõn nà, dáng người cao gầy mà nở nang được cung trang hoa lệ phủ lên, đẹp đến mức khiến người ta trước mắt sáng ngời …

Ngao Ân lại chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút không kiên nhẫn kéo kéo khóe miệng: “Tam tỷ, là ngươi a!”

Nữ tử mỹ mạo này đúng là Tam nữ nhi của Đông hải Long vương. Long vương con trai hiếm, nhưng long nữ lại sinh hạ không ít, trước Ngao Ân đã có liền ba tỷ tỷ, đại tỷ cùng nhị tỷ năm ngoái đã lấy chồng nơi xa, hiện giờ trong Long Cung chỉ còn lại có một vị Long nữ Tam công chúa này.

Nếu luận tướng mạo, nàng là người đẹp nhất trong ba long nữ, có người còn nói so với Huyền Nữ trên trời cũng không hề thua kém, đáng tiếc tính tình bị nuông chiều thành hư, hơn nữa Long vương đối với nàng như hòn ngọc quý trên tay, Long tộc cũng không ít người đến cầu thân, thế nhưng hoặc là không có thân phận, hoặc là có thân phận nhưng lại ngại không chịu được tính nết kia của nàng, vì thế hôn sự cứ hoãn đi hoãn lại chưa tính.

Tam công chúa từ trên bậc thềm uyển chuyển đi xuống, đôi mắt mượt mà như hai hạt hạnh nhân hướng về phía Hắc Long vương liếc mắt một cái, giống như lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của y: “Thì ra Nhị thúc cũng đang ở nơi này a?”

“Tam công chúa hữu lễ.”

Hắc Long vương cũng không so đo thái độ của đối phương, trái lại là Ngao Ân cực kỳ không vừa lòng, chân mày nhíu lại.

“Tam tỷ ngươi tới đây làm gì?”

Đôi mi mảnh như lá liễu của Tam công chúa nhíu lại, sẵng giọng nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ đến thăm đệ đệ mê man bất tỉnh có gì không ổn sao?” Trừng mắt nhìn Hắc Long vương một cái, “Trái lại cái tên đầu sỏ gây nên chuyện lúc nào cũng ở trong cung lúc ẩn lúc hiện, thật sự hết sức chướng mắt.”

Ngao Ân sắc mặt trầm hẳn xuống: “Tam tỷ, ngươi nói chuyện khách khí một chút, Nhị thúc là trưởng bối của ta và người, cho dù có gì không phải, cũng không đến phiên ngươi lên tiếng!”

Tam công chúa như bị mắc nghẹn cả một quả hồ đào, khó tin trừng to đôi mắt nhìn về phía Ngao Ân, giống như gặp phải chuyện không thể lý giải được. Nàng cũng biết tên tiểu tử thúi Ngao Ân này tuy rằng bề ngoài lúc nào cũng nhu thuận nghe lời, thế nhưng chuyên ngấm ngầm gây sự, hơn nữa hắn ngày thường chỉ thích những gì xinh đẹp, đối với những thứ xấu xí đều căm thù đến tận xương tuỷ. Hơn nữa nếu nói trêu cợt khi dễ người ta, làm sao có ai có thể so với vị Thái tử Long gia này?! Hôm nay là ăn nhầm cái gì rồi? Lại có thể mở miệng bảo vệ cái tên Hắc Long vương xấu xí quái dị kia?!

Ngao Ân cũng không để ý đến nàng, một tay kéo Hắc Long vương qua, xoay người hướng về phía long điện đi tới.

Tam công chúa đằng sau đã phục hồi lại tinh thần, vội vàng kêu lên: “Ngao Ân! Phụ vương còn đang chờ gặp ngươi kìa!”

Ngao Ân cũng không quay đầu lại: “Đã biết!”

Ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận gắt gao nắm lấy bàn tay thô dày của y.

Xúc giác cảm nhận có chút nhẵn mịn, nộn nộn, mềm mềm.

Thiếu niên đang bước đi phía trước hình như đang buồn bực, Hắc Long vương không biết hắn đang giận cái gì, cho nên cũng không lên tiếng, mặc hắn phía trước dẫn đường, thẳng tắp quay trở về long điện.

Ngay trước cửa long điện, Ngao Ân đột ngột dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hắc Long vương.

Đôi mắt hạnh viên rất đẹp, Hắc Long vương cảm thấy cùng một đôi mắt mà ở trên người Tam công chúa chỉ có vẻ hấp dẫn bình thường, nhưng hai mắt Ngao Ân, nhuận oánh như một đôi trân châu đồng nhất, đáng yêu đến khiến người ta nhịn không được muốn vươn tay sờ lên.

“Nhị thúc!”

Bị thanh âm đề cao của thiếu niên làm hoảng sợ đến mức vội vàng trấn tĩnh, Hắc Long vương biểu tình như sẵn sàng nghênh địch nhìn Ngao Ân.

Ngao Ân hình như có chút không vui, khuôn mặt tức giận có vệt ửng đỏ nhàn nhạt.

“Sau này nếu lại có người khác dám hồ ngôn loạn ngữ, nhớ nói cho ta biết! Có Ngao Ân ta ở đây, quyết không để cho Nhị thúc chịu nửa điểm uất ức!”

Hắc Long vương suýt nữa cười ra tiếng, tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, y cho dù có yếu kém, cũng là Long vương tôn sư, mấy câu mạo phạm này, chẳng qua là y không muốn so đo mà thôi, nếu thật muốn tính toán, ai có thể khi dễ được Lôi hỏa Cầu long như y? Nhưng y cũng không muốn nghịch lại lòng tốt của Ngao Ân, cười gật đầu đáp ứng.

“Bệ hạ biết ngươi tỉnh lại, nhất định là nôn nóng gặp ngươi.”

Ngao Ân ai oán trừng mắt liếc nhìn y một cái, vốn định cùng y gần gũi nói chút chuyện thân mật, nhưng lại bị y nhắc nhở như vậy, không thể không cất bước rời đi.

“Biết rồi! Ta rất nhanh sẽ quay lại!”

Nhìn bóng dáng không tình nguyện của bạch y thiếu niên dần dần rời xa, Hắc Long vương cười lắc đầu, xoay người đi vào trong viện.

Vốn tưởng rằng đi một chút sẽ trở lại. Nào biết Đông hải Long vương kia vừa nhìn thấy con trai độc nhất tỉnh lại, nhất thời tâm hoa nộ phóng, ôm chặt không chịu buông tay. Lại còn Long phi ở một bên vui quá mà khóc sướt mướt, lại phải tìm mấy câu dễ nghe an ủi. Biết hắn là do ăn phải túy long quả mới gặp nguy hiểm như thế, Phụ vương mẫu hậu liền nhéo lấy khuôn mặt mềm mại của Ngao Ân, không thể thiếu việc lại đem đám đồ vật cần phải tránh né, đem mấy việc cấm kị không thể làm của Long tộc niệm niệm đến mấy lần.

Ngao Ân thật vất vả chờ bọn họ nói xong, lại thản nhiên đem sự tình xảy ra từ đầu tới đuôi nói tỉ mỉ một lần, đem tội lỗi đều đổ hết lên đầu mình, thay Hắc Long vương tẩy một thân oan khuất.

Long phi một trận kinh hô, suýt nữa sợ tới gần như hôn mê, Đông hải Long vương lại hoàn toàn mặt không đổi sắc, đợi hắn nói xong, mới nhẹ nhàng nói: “Ta cũng biết là chính ngươi gây họa, nghĩa đệ bất quá là nể mặt mũi của ta mà chịu tội thay ngươi thôi.”

Nghe được Ngao Ân liền không khỏi hờn giận nhíu mày, trong lòng thầm nói, mới không phải vì Phụ vương, là bởi vì Nhị thúc thích ta!

Đông hải Long vương ôm lấy Long phi một bên đã sợ đến nhuyễn người, ha ha cười nói: “Nghĩa đệ làm việc luôn luôn trầm ổn, làm sao có thể tùy tiện mang ngươi ra khỏi Đông hải, còn để cho ngươi ăn phải túy long quả. Chắc chắn do ngươi ở trong cung nhàm chán mới trốn ra ngoài chơi, gặp nguy hiểm, may mà nghĩa đệ ra tay cứu giúp. Con ta cũng quá mức bướng bỉnh, nên chịu một chút kinh hách mới có thể nhớ kỹ giáo huấn.” Biết con không ai bằng cha, Long vương đã sớm đoán hết tám chín phần, lúc trước không nói, chẳng qua là muốn xem xem Ngao Ân sau khi tỉnh lại có tự nguyện thừa nhận tội trạng hay không, mới không có nửa câu trách cứ Hắc Long vương. Giờ thấy đứa con tuy rằng bướng bỉnh, nhưng cũng biết gánh vác trách nhiệm của mình, tự nhiên long tâm đại duyệt.

Lúc này mới truyền lệnh xuống, đại yến quần thần, đám Thủy tộc tự nhiên là vui mừng nhảy nhót, khó có được một lần Long vương mở miệng, đương nhiên cũng không thiếu phần bọn họ.

Bữa tiệc náo nhiệt tưng bừng khỏi phải nói, nhìn thấy bạng nữ giữa bữa tiệc nhanh nhẹn bắt đầu nhảy múa, sứa vũ cơ nhẹ nhàng bay lượn trên đỉnh điện, tất cả mọi người vui vẻ ngắm nhìn, chỉ có Ngao Ân ngồi bên dưới Long vương nghển dài cổ nhìn ngó xung quanh, chính là không nhìn thấy thân ảnh thiết tháp kia đâu.

Phụ vương yến khách (mở tiệc đãi khách), vì sao Nhị thúc không đến?

Nhìn Thủy tộc trên điện xem đến reo hò tung tăng, hoàn toàn không có ai chú ý tới hắn, liền lén lút đứng dậy di chuyển tới cây cột bên cạnh, lắc mình một cái, ra khỏi đại điện.

So với đại điện yến khách sáng trưng, long điện lại có vẻ phi thường yên tĩnh, lại còn u ám tối tăm. Chỉ vì gần đây khách ở tại Long điện cũng chỉ có một mình Ngao Tạo. Ngao Ân sớm đã quên Hắc Long vương ở phòng nào rồi, đành phải một gian lại một gian vào tìm, cư nhiên tất cả đều trống không!

Chẳng lẽ y đi rồi?!

Ngao Ân ngực đột nhiên nảy lên một cái, dưới chân giống như thình lình đạp phải khoảng không, sững sờ đứng trong sân.

Ba quang lân lân, dừng lại trên áo bào trắng như tuyết của hắn, rất đẹp, nhưng cũng rất tịch mịch.

Bỗng nhiên, một trận tiếng ngáy từ căn phòng chung ở phía tận cùng trong điện truyền ra, Ngao Ân nhất thời sửng sốt, vội vàng chạy tới đẩy cửa nhìn vào, liền thấy trên chiếc giường chung vốn thu xếp cho tôi tớ, chính là Hắc Long vương đang nằm ngủ thật say sưa. Có điều chiếc giường kia quá mức chật hẹp, chiều rộng đủ cho một người bình thường nằm ngửa, thế nhưng căn bản chứa không được thân hình cao to như thiết tháp của Hắc Long vương, nam nhân trầm ngủ chỉ có thể đem hai chân quá dài của mình co lại, nằm nghiêng trên giường, thế nhưng chỉ sợ xoay người một cái liền có thể rơi xuống đất.

Bên dưới đầu y trống trơn không có một chiếc gối, đầu vai dày rộng cũng trực tiếp nằm thẳng trên ván giường, hơn nữa cho dù đang ngủ, trên người ngay cả một mảnh chăn cũng không có, thế mà y vẫn như trước ngủ say sưa, giống như sớm quen, ngẫu nhiên còn phát ra tiếng ngáy, chép chép miệng.

Thế mà hết thảy đập vào trong mắt Ngao Ân, đúng là khổ sở đến không nói nên lời.

Hắn nhớ lại, chính là bản thân ngay từ đầu cố ý hạ thấp y, an bài y ngủ ở nơi này, chuyện phân phó bạng nữ mang chăn màn gối đệm tới quả thật đã quên không còn một mảnh. Thế nhưng, thế nhưng y vì cái gì lại không nói ra? Là vì ngay từ đầu liền cho rằng bản thân chỉ đang ở nhờ Đông hải, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu sao? Đến giờ đã nửa tháng rồi, y lại có thể chịu đựng đãi ngộ thấp kém như vậy, ngay cả chăn cũng không có, chỉ sợ bạng nữ này chắc cũng không thèm đưa cơm đến đây đi?!

Khó trách y không đến tham dự yến hội, căn bản chẳng ai nhớ tới mà đi mời vị khách Long vương xa lạ này tới dự tiệc …

Chính điện phía sau truyền đến từng trận thanh âm náo nhiệt, vọng vào căn phòng yên tĩnh lại có vẻ cực kỳ đột ngột chói tai.

Trong mũi chua xót, nước mắt liền nhịn không được lộp bộp rớt xuống.

Hắc Long vương đang trong mộng đẹp, đột nhiên nghe được tiếng nức nở quỷ dị, vội vàng bừng tỉnh, trở mình đứng dậy, cư nhiên nhìn thấy vị Thái tử Long tộc lại đứng ngay trước đầu giường mình, từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt mất kết nối mà từng hạt từng hạt thay nhau rơi xuống.

Sợ tới mức y vội vàng vươn tay ôm lấy bả vai hắn: “Thái tử Điện hạ?! Ngươi ở trong này làm gì vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?” Y chỉ nghe nói túy long quả có thể làm say Long tộc, cũng không nghe nói ăn vào rồi còn khiến cho cơ thể không khỏe. Thế nhưng tiểu long tử tuổi nhỏ trước mặt này, nói không chừng là chịu không nổi dược lực của túy long quả.

Ngao Ân dùng sức lắc đầu, nức nở không ngừng vô pháp nói được một câu đầy đủ, ngắc ngứ nói: “Ta … ta không biết … chính là … trong lòng … thật khổ sở …”

Tuy rằng không biết hắn vì sao lại như thế, có điều Hắc Long vương nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy cũng không giống thân thể không khoẻ, nghĩ nghĩ lại, liền đoán chắc vừa rồi hắn ở trước mặt Long vương bị huấn trách, cho nên nhịn không được chạy đến đây khóc lóc kể lể đi? Nghĩ như vậy liền yên lòng.

Dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử a …

Hắc Long vương trong lòng khe khẽ thở dài, đem thiếu niên kéo gần lại ngồi xuống trên giường mình, cho tay vào trong y bào bới nửa ngày, vẫn tìm không thấy nửa mảnh khăn tay có thể chà lau, rơi vào đường cùng, đành phải vươn bàn tay thô dày, thật cẩn thận lau đi nước mắt đang thi nhau lăn trên gương mặt trắng trẻo mềm mại như bánh bao mới ra lò kia. (chẹp, thèm ăn bánh bao quá *chảy nước miếng*)

Bàn tay lau nước mắt có chút thô dày, cọ cọ trên mặt làm sao so được với chiếc khăn tay đang đút trong tay áo hắn đây, thế nhưng từng cái vuốt ve mang đến cảm giác thô ráp, ẩn chứa cảm xúc hoàn toàn không giống với Long phi từ ái, một loại cảm giác đầy thương tiếc cùng ôn nhu, khiến hắn không muốn cự tuyệt, thậm chí chỉ mong được càng nhiều.

Bàn tay kia rất nhanh liền rời đi, hắn bất mãn giương mắt trừng nhìn người kia, lại thấy trên gương mặt ngăm đen lại đang nổi lên xấu hổ.

Cho dù y đã cực kỳ cẩn thận, thế nhưng bàn tay thô ráp vẫn để lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc từng vệt hồng ngân. Hắc Long vương cảm thấy có lỗi mân mê mấy ngón tay của mình không dám ngẩng đầu lên: “Cái kia …Tay của ta rất thô … này …”

Con ngươi ranh mãnh loé lên, Ngao Ân dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: “Nhị thúc, ta mệt quá, không muốn quay về nữa.”

Hắc Long vương nghĩ nghĩ, nói: “Có muốn ta cõng ngươi trở về không?”

Câu nói lại hại Ngao Ân nhất thời nhớ tới cảm giác mạn diệu ngày ấy khi cưỡi trên lưng hắc long, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng.

“Không phải, ta … ta đêm nay muốn ngủ ở đây.”

“Nga! Vậy cũng được, dù gì giường cũng nhiều mà!”

Ngao Ân cơ hồ nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải. Ý của tiểu chất chính là. Ta. Muốn. Cùng. Ngươi. Ngủ. Chung. Một. Giường.”

“A?” Hắc Long vương mơ hồ, “Nhưng mà giường này quá nhỏ, ta nằm một người còn …”

Ngao Ân lúc này tùy hứng ở trong lòng y vặn vẹo làm nũng, ngay cả ở trước mặt Long phi cũng chưa từng làm đến mức này: “Ta mặc kệ, ta chính là muốn!”

Hắc Long vương hiển nhiên là dao động, lại vẫn cố khuyên hắn: “Phòng này vừa trống vừa lạnh, ta là Cầu Long thì không sao, nhưng nếu là Hải Long tộc thì chắc chắn sẽ không dễ chịu! Ta tốt nhất vẫn là đưa ngươi trở về phòng đi? Được không?”

Ngao Ân lại chớp chớp đôi mắt, lại ép ra mấy giọt nước mắt to như hạt đậu, bộ dáng đáng thương hề hề chọc tâm người sinh đau.

“Phụ vương cùng mẫu hậu đều ở trên điện yến khách … cũng không biết đến lúc nào mới tan … ta không muốn ngủ một mình … nếu Nhị thúc không thích, vậy … vậy Ngao Ân cũng không dám miễn cưỡng …”

Hắc Long vương nhất thời nhớ ra hắn lúc trước bị kinh hách, Ngao Ân tuy rằng nhìn qua lõi đời thành thục, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên hy vọng có trưởng bối ở bên an ủi trấn kinh, cân nhắc một lát, đành phải than nhẹ một tiếng, gật đầu đáp ứng. Lại bế Ngao Ân nằm xuống giường, bản thân thì nằm nghiêng một bên, có điều dáng người y quả thật to lớn quá mức, để Ngao Ân nằm được thoải mái, chính y nửa người đều sắp rơi khỏi giường rồi.

Thiếu niên đang nằm yên trên giường đột nhiên run run một chút, sợ lạnh muốn đứng dậy, lại có chút chờ mong mà không dám lên tiếng nhìn trộm về phía y. Hắc Long vương thấy hắn đáng thương như vậy, lại nhịn không được sợ hắn bị cảm lạnh, vội vàng vươn cánh tay ra, đem người ôm vào trong lòng.

Nằm dán lên l*иg ngực vô cùng ấm áp, cảm giác thư sướиɠ như được ngâm mình cả người trong ôn tuyền, Ngao Ân vừa lòng nở nụ cười, thuận thế tựa đầu gối lên cánh tay của y, rồi mới kéo cánh tay còn lại của Hắc Long vương vòng qua người mình, đặt ra sau lưng, không kiêng nể gì thỉnh cầu: “Nhị thúc, vỗ lưng …”

“A?!”

Hắc Long vương đôi mắt trừng lớn đến cực đại.

Ngao Ân vẻ mặt vô tội: “Mẫu hậu đều là như vậy dỗ ta ngủ mà …” Đương nhiên, đây đều đã là chuyện của một trăm năm trước, bất quá hắn cũng không định nói cho người kia biết.

“Nga …” Hắc Long vương đành phải cứng ngắc trở lòng bàn tay, nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng Ngao Ân vì hắn xoa xoa một chút, y là lần đầu tiên làm loại chuyện này, sợ chỉ cần mình mạnh tay một chút, không cẩn thận sẽ làm đau Ngao Ân, mỗi một lần vỗ xuống đều cực kỳ cẩn thận.

Ngao Ân nhìn biểu tình khẩn trương ngưng thần của Hắc Long vương, bất tri bất giác, trong lòng nhẹ nhàng như muốn bay lên, hắn có thể tinh tường cảm giác được, bản thân mình đang được nam nhân tướng mạo thô lậu này cẩn thận che chở. Nhịn không được lại kề sát người vào, đôi tay vòng qua eo Hắc Long vương, ôm lấy y.

“Nhị thúc … ngươi chán ghét ta không? …”

“Sao có thể?” Trên đỉnh đầu truyền đến câu trả lời không hề nghĩ ngợi của nam nhân, lại khiến Ngao Ân mừng thầm mà cười.

“Vậy ngươi sẽ giống như Phụ vương cùng mẫu hậu bồi bên cạnh ta chứ?”

Thanh âm yên lặng, thật lâu sau, lại có một tiếng thở dài bất đắc dĩ pha chút chua xót vang lên.

“Ngao Tạo không chốn nương thân, nếu không có Bệ hạ niệm tình, chỉ sợ vẫn còn đang du đãng nơi sơn dã … có lẽ trên đời này, cũng không có người nào cần ta …”

“Ta cần Nhị thúc mà!”

Một tiếng cười khẽ vang lên, bàn tay to lớn rời khỏi lưng hắn, lần sờ sờ lên đầu hắn.

“Cám ơn ngươi …”

Hư vô trong giọng nói khiến Ngao Ân cực kỳ khổ sở. Đáng tiếc hắn còn chưa trải đời, không biết làm cách nào khiến Hắc Long vương vui lên một chút, đành lại dùng cách ăn nói xưa nay của bản thân, cường ngạnh ra lệnh: “Dù sao ngươi cũng không có chỗ nào có thể đi, vậy, vậy liền cứ ở lại Đông hải đi!”

Không có câu trả lời.

Đến khi Ngao Ân nhịn không được phải ngẩng đầu truy vấn đáp án, cuối cùng cũng nghe được nam nhân nhẹ nhàng trả lời: “Được …” Có điều câu đồng ý này, lại khiến hắn nghe được càng thêm khó chịu.

Bàn tay trở về trên lưng hắn, mềm nhẹ vuốt ve, Ngao Ân trong lòng lại mơ hồ xuất hiện một nỗi bất an khó hiểu, hắn nói không nên lời là vì sao, chỉ cảm thấy Hắc Long vương tuy rằng ngoài miệng đã đáp ứng sẽ lưu lại, thế nhưng đây cũng không phải bản nguyện (ý nguyện bản thân) của y.

Thế là một đêm kia, Ngao Ân nằm trong lòng Hắc Long vương không ngừng nói chuyện, tỉ mỉ kể cho người kia nghe Đông hải rộng lớn thế nào, sản vật phong phú dồi dào ra sao … thiệt nhiều thiệt nhiều chỗ rất tốt, đủ để khiến y cam tâm tình nguyện mà ở lại …