Chương 4

Thần uy thiên hàng khu ác điểu

Phong quyển vân khởi song long tiềm

Thần uy trời giáng đuổi ác điểu

Gió cuốn mây bay song long lượn

“Buông hắn ra!!”

Tiếng rống giận dữ tràn đầy sức mạnh giống như hồng chung chấn vang, đem Ngao Ân ý thức đang hỗn loạn bừng tỉnh, vội vàng mở hai mắt ra, liền nghe thấy kim sí điểu trên đỉnh đầu nghển cổ kêu dài một tiếng, đôi cánh dài rộng đã mở ra cảnh giác.

Tà dương đã mang màu đỏ sẫm lặn xuống phía chân trời, mây bay cuồn cuộn như đang giận dữ.

Giữa đám mây chỉ thấy long ảnh thật dài cuồn cuộn nhấp nhô, thanh chấn trời cao.

Kim sí điểu biết cường địch đột kích, lập tức thả móng vuốt đang quắp bạch long ra, hai cánh cùng đập, thân hình to lớn mang theo tiếng rít vυ"t lên trời. Giữa biển mây đồng thời hiện ra một đuôi hắc cự long, chỉ thấy long lân tối đen như mực, kim đồng hung mãnh, long giác tráng kiện phân nhánh như kích, lại thấy bốn chân hữu lực đứng trên mây, đuôi quật đón gió, uy phong lẫm lẫm, quả thật là Long vương giá lâm!

Kim sí vừa thấy cự long đánh úp lại, lập tức bay lên trời cao, dựa vào đôi cánh bay lượn linh hoạt cùng mỏ cứng vuốt sắc, xông đến tấn công hắc long. Hắc long lân vừa dày vừa cứng, móng vuốt của kim sí có sắc đến đâu, cũng khó lòng xuyên phá dễ dàng. Kim sí không hổ là thần điểu thượng cổ, ăn rồng vô số, sớm biết nhược điểm của Long tộc, chiếc mỏ khôn khéo như chớp tấn công, chiêu chiêu vô ảnh.

Cự long giữa không trung không ngờ lại nhanh nhẹn phi thường, nó cũng không nóng lòng tiến công, chỉ là ngẫu nhiên đem kim sí điểu đang tiếp cận quá gần bức quay về chỗ cũ. Mặc kệ kim sí điểu từ phương hướng nào tấn công tới, nó đều có thể nhạy bén né tránh, không lộ nửa điểm sơ hở.

Kim sí điểu chưa từng gặp đối thủ nào khó chơi như thế, đôi mắt xanh biếc hung quang đại thịnh, đột nhiên giương cánh bay lên thật cao, lại xoay người một cái thuận thế lao thẳng xuống dưới, mong một kích có thể mượn lực xông vào, lấy tốc độ nhanh gọn khó tin gϊếŧ chết hắc long. Hắc long tựa hồ dần dần không phải đối thủ của nó, trước đòn tấn công sắc bén của đối thủ không kịp trở mình, ngay lập tức rơi vào thế hạ phong. Kim sí điểu chiếm được lợi thế, đột nhiên kêu dài một tiếng, hai móng vuốt thẳng tắp hướng đầu hắc long chộp tới.

Chỉ trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch (thời gian ngắn như tia sáng xẹt ra từ đá đánh lửa), hắc long thế nhưng tránh cũng không tránh, đầu rồng ngẩng lên, trực diện kim sí điểu đánh tới, long vĩ từ đầu vẫn giấu kín giờ điên cuồng quật tới. Kim sí điểu bất ngờ không kịp phòng bị, mà trảo thế đã tung, có muốn tránh né cũng đã muộn, cự long quẫy đuôi ngoan tuyệt đánh thẳng vào bụng chim, cái đuôi cứng rắn như một đầu roi thép đánh bạt kim sí điểu văng xa đến mười trượng. Kim sí tuy là thần điểu, thế nhưng da thịt không thể bì với Long tộc dày cứng, một kích này nhất thời đánh cho nó ngũ tạng lục phủ rách nát tả tơi, mất hết đấu ý, ngay cả bạch long còn để lại trên cây cũng không thèm quan tâm, mở đôi cánh dài ra, vội vàng bay mất.

Bạch long trên cây tuy đã không còn gông cùm xiềng xích, thế nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, tứ chi vô lực bám lấy cành cây. Đúng lúc đang muốn nhắm mắt ngưng thần tụ khí, bỗng nhiên lại cảm nhận được một bóng đen bao trùm cả người, vội vàng giật mình mở mắt ra, trước mắt đã không còn lông chim vàng óng ánh đến mức chói mắt nữa, mà thay vào đó là một khối hắc lân so với đêm tối sâu thẳm nhất còn đen hơn.

Hơi thở Long tộc quen thuộc, vui sướиɠ vì tìm được đường sống trong chỗ chết khiến Ngao Ân cơ hồ muốn khóc.

“Không có việc gì.”

Thanh âm như nham thạch ma sát, lại bởi vì chấn động do thanh tuyến được mở rộng mà càng có vẻ uy nghiêm.

“Tích tích ── Tích tích ──”

Từng giọt nước ấm áp rơi trên cổ hắn, Ngao Ân kỳ quái ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy một đầu hắc long thật lớn, càng ngạc nhiên khi nhìn thấy một đạo vết thương sâu đậm kinh khủng ở ngay dưới mắt hắc long, máu tươi từ trong da thịt tối đen từng giọt rơi xuống.

Long huyết vốn đã nóng cháy, huống chi là lôi hỏa cầu long, Ngao Ân chỉ cảm thấy những nơi long lân trên người bị máu tươi nhỏ xuống giống như bị đốt đến nóng cháy khó nhịn.

Hắc long lúc này mới cúi được đầu xuống, từng đợt từng đợt long tu phất qua phất lại trên trán bạch long, thế nhưng lại khiến bạch long cảm thấy một trận thoải mái đến tê dại. Có điều hắc long lại hoàn toàn không để ý, ngược lại còn kinh ngạc nhìn đến màu sắc đỏ sẫm chói mắt trên nền bạch lân trắng lóa.

“Ngươi bị thương chỗ nào?!”

Cự chưởng không biết phải làm sao vung vẩy trái phải, lại sợ làm bị thương đối phương mà không dám nắm vào long thân. Bạch long nhìn trong kim đồng rõ ràng tràn đầy thân thiết cùng lo lắng, bất giác tâm thần dao động. Chính mình đối với y nhiều lần trở mình trêu cợt, y lại không hề để bụng, thậm chí còn không màng nguy hiểm, ở dưới móng vuốt kim sí điểu cứu mình trở về. Đều là Long tộc, không có ai so với hắn càng rõ ràng hơn, bản năng của rồng là e ngại kim sí điểu, vừa rồi nếu chỉ hơi sơ suất một chút, cả hai người bọn họ liền đều phải táng thân trong bụng nó …

Y vì thế mà bị thương, cư nhiên lại chỉ lo nhìn mình, lo lắng có chỗ nào bị thương …

Bạch long không nhịn được nâng đuôi lên, hơi chút cuốn cuốn lấy đuôi rồng của người kia.

Có lẽ, hắn thích cái loại cảm giác được yêu thương tiếc trọng này.

Hoàn toàn không biết tâm tư đối phương nghĩ gì, hắc long vẫn đang lo lắng muốn lật tới lật lui bạch long lên xem một lần, bỗng nhiên lại nghe được bạch long nói: “Ngu ngốc, là ngươi bị thương!”

“Nga …” Hắc long lúc này mới phát hiện trên mặt đau đớn, long trảo gãi gãi, càng khiến phát tu (râu tóc, rồng cũng có tóc sao???) xinh đẹp nhuộm máu càng thêm lợi hại.

Thấy vậy Ngao Ân liền một trận kinh hãi, cái tên gia khỏa này không biết móng vuốt chính mình sắc bén đến thế nào sao, suýt nữa đã đem miệng vết thương xé ra càng rộng.

Nơi này hung hiểm không nên ở lâu, bạch long đẩy đẩy hắc long: “Chúng ta mau chút trở về đi!”

Hắc long gật đầu, thân hình thật lớn lại hạ xuống vài phần, lộ ra long bối (lưng rồng): “Lên đi, ta cõng ngươi trở về.”

Bạch long sửng sốt, nếu không phải da rồng của hắn đủ dày, chỉ sợ trên khuôn mặt trắng như tuyết đã phải hồng ra một mảng lớn. Hắn hiện giờ chính là long thân, lại nằm trên người hắc long, song long cao thấp kề sát, kia quả thực chính là tư thế giao hợp, ngay cả hắn tuy mới chỉ là con rồng còn chưa mọc sừng, nhưng điều nên biết thì vẫn biết! Hắc long kia bản tính tùy tiện, đối với mấy thứ này hoàn toàn không hiểu, thấy hắn bất động, cư nhiên còn sán lại … dùng tay huých huých thân thể hắn, ý bảo hắn mau chút dựa lên.

Bạch long xấu hổ ảo não không chịu nổi, có điều thân thể lại đang mềm nhũn, quả thật vô lực bay trở về Đông hải, trừng mắt nhìn long thân so với hắn còn thô hơn gấp hai lần, cuối cùng rơi vào đường cùng, chậm rãi từ trên cây trèo qua.

“Nằm vững chưa?”

Thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến, chấn động nho nhỏ từ trên thân hắc long truyền lại, bạch long cúi đầu trả lời: “Ân …”

Hắn âm cuối còn chưa dứt, hắc long đã bay lên trời, hướng về phía Đông hải.

Trăng sao đã sớm mọc lên, bầu trời mênh mông màn đêm, đám mây màu trắng cũng bị nhuộm thành ám lam, chỉ thấy trong đám mây chiếc đuôi thô lớn của hắc long phập phồng du động, màu sắc long thân cơ hồ ẩn vào trong màn trời tối đen xung quanh, vốn không thể nào nhìn ra, nhưng trên long bối mơ hồ có thể thấy một đường ngân bạch đột ngột hiện ra, dưới ánh trăng phản chiếu lung linh.

Ngao Ân nằm trên long bối của người kia, chỉ nghe bên tai tiếng gió gào thét, từng bóng mây tối màu cấp tốc bị bỏ lại phía sau, còn kỳ diệu hơn cả cảm giác tự mình du ngoạn trong mây. Hắc long mặc dù uyển chuyển mau lẹ, nhưng nằm ở bên trên cũng không hề có cảm giác khó chịu. Long lân trên lưng của hắc long dưới ánh trăng lập lòe phản chiếu, Ngao Ân kinh ngạc phát hiện, long lân xinh đẹp tối đen sáng bóng như trân châu hoa hòe, không, ngay cả hắc trân châu ở nơi sâu nhất của Đông hải cũng không có linh khí quang hoa như vậy.

Ánh trăng chồng chất chiếu lên từng phiến long lân, giống như đây là màu sắc duy nhất trong thiên địa có thể xưng là đen, một màu thâm đến mức không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Long bối rộng lớn, trầm ổn đến mức khiến người ta toàn tâm tín nhiệm. Cảm giác hoa mắt vốn đã biến mất lại lần thứ hai nổi lên, bạch long đem cái đầu vựng huyễn của mình đặt trên lưng hắc long, cảm xúc lạnh lẽo khiến hắn nhịn không được cọ xát một chút, rồi mới thả lỏng thân thể, ý thức dần dần rơi vào mơ hồ …

Đến khi tỉnh lại, đã về tới Đông hải Long Cung.

Nằm trong chăn đệm mềm mại ấm áp thoải mái, Ngao Ân bỗng nhiên có chút bất mãn mà nhớ tới tấm long bối màu đen mềm dẻo cứng rắn lại có chút lạnh lẽo kia.

Cảm giác mơ hồ trong cơ thể đã biến mất vô tung, hắn xoay người đứng lên, hóa thành hình người, cao giọng gọi Quy thừa tướng tới.

Quy thừa tướng tròn vo vừa tiến vào thấy Ngao Ân đã tỉnh, liền lệ nóng doanh tròng lao đến: “Thái tử Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!! Hù chết hạ thần rồi!”

Ngao Ân mạc danh kỳ diệu: “Ta bất quá chỉ vừa ngủ một giấc thôi mà!”

Quy thừa tướng một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể: “Điện hạ mê man đã nửa tháng rồi, Bệ hạ cũng đã từ Tụ Long Uyên trở lại!” Hắn lau chùi nước mũi, có chút oán giận nói, “Đều do cái tên Hắc Long vương kia, dám mang Điện hạ rời khỏi Đông hải, hại Điện hạ gặp phải kim sí điểu suýt nữa đã mất mạng …”

“Chậm đã!!” Ngao Ân quát im Quy thừa tướng, lại lớn tiếng hỏi, “Ngươi nói là hắn mang ta ra khỏi Đông hải?!”

Quy thừa tướng vẻ mặt cực kỳ căm phẫn: “Còn không phải sao? Nếu không phải Bệ hạ khoan hồng độ lượng, không muốn so đo cùng hắn, sớm đã đem hắn đuổi khỏi Thuỷ Tinh Cung rồi!”

Ngao Ân nghe giọng điệu hắn nói như vậy nhất thời nổi giận, đang muốn nhấc chân đá một cái, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, bóng dáng cao lớn hiện lên trên cửa sổ ngọc lưu ly, vừa thấy đã biết là Hắc Long vương kia đến đây.

Ngao Ân không khỏi cảm thấy vui vẻ, đang muốn đi mở cửa, ai ngờ người kia chỉ ở bên ngoài nói vài câu, đã liền xoay người rời đi. Ngao Ân sửng sốt, gia khỏa kia sao lại vội vàng quay lưng như vậy, sao không tiến vào nhìn mình một cái? Đúng lúc trong lòng tràn đầy không cam, lại nghe Quy thừa tướng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn cư nhiên còn dám mặt dày ở lại Thủy Tinh Cung, còn mỗi ngày đều tới đây thăm hỏi! Bất quá Điện hạ yên tâm, ta đã hạ lệnh cho binh tôm tướng cá canh ở bên ngoài, nhất quyết không để hắn bước vào một bước!”

Lúc này Ngao Ân đã hoàn toàn nhịn không được nữa, một cước đem Quy thừa tướng tự cho là thông minh kia đá một cái lăn như hồ lô, đạp cửa chạy ra khỏi phòng. (Tội nghiệp lão rùa, nào biết tâm tư chủ nhân đã thay đổi 180 độ, xoay nhanh còn hơn chong chóng a *chớp chớp*)

Xa xa nhìn đến trên bậc thềm ngọc phù dung một thân ảnh đen như thiết tháp đang rời đi, nhấc chân vội vàng đuổi theo: “Nhị thúc! Đợi ta với!”

Chân vừa mới đạp lên bậc thềm, không ngờ thân thể vừa mê mệt nửa tháng đột nhiên lảo đảo một cái, không kịp ổn định đã đâm đầu ngã xuống.

Hắc Long vương đang rời đi bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, mới vừa quay đầu lại, đã thấy thiếu niên trắng như tuyết vấp ngã từ trên thềm ngọc lao xuống, vội vàng quay người mở hai tay ra, đem người chặt chẽ tiếp được. Thế nhưng xung lượng quá mạnh, hơn nữa động tác vội vàng, liên lụy y cũng bị đâm theo ngã ngửa ra sau. May mà y cũng chỉ mới cách mặt đất bằng phẳng bất quá hai ba bậc thang, lúc rơi xuống làm đệm cho Ngao Ân, vị thiếu niên Thái tử tính tình nóng nảy kia mới không bị ngã đến thất điên bát đảo.

Ngao Ân mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt to như mắt trâu kia, uống!!

Suýt nữa không khống chế được một tay đẩy người ra, trong lòng không khỏi oán thầm, lúc trước nhìn thấy chân thân của Long vương, hoa mỹ uy vũ là thế, không hiểu sao hóa ra hình người rồi lại xấu xí đến không chịu nổi, chênh lệch to lớn như mức nước giữa lòng sông với mặt biển, thật sự khiến người ta khó có thể thích ứng.

Hắc Long vương kia làm sao biết được tâm tư Ngao Ân, thấy hắn một bộ biểu tình chưa hoàn hồn, lo lắng hắn mới vừa tỉnh lại đã ngã xuống thế này, mặc dù có mình nằm dưới làm đệm, thế nhưng cũng không biết có đυ.ng phải chỗ nào không, liền gấp gáp hỏi: “Thái tử Điện hạ, có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”

Ngao Ân lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao!” Hắn trộm ngắm khuôn mặt Hắc Long vương nằm bên dưới, nửa tháng đã qua, miệng vết thương cũng đã sớm kết vảy, không khỏi yên lòng.

Lại nghe thấy Hắc Long vương hỏi: “Ngươi vội vàng đuổi theo, tìm ta có việc gì sao?”

“Đúng rồi!” Ngao Ân tóm chặt lấy tay áo rộng màu đen của người kia, “Ngươi vì sao lại không bẩm báo với Phụ vương sự thật, vốn không phải là ngươi sai, toàn bộ đều tại ta nhất thời ham chơi bay khỏi hải vực Đông hải, không ngờ lại đυ.ng phải kim sí điểu, suýt nữa bị mất mạng …”

Hắc Long vương lại chỉ cười ngắt lời hắn: “Ngươi không phải sợ bị Bệ hạ quở trách sao?”

Ngao Ân kinh ngạc, nhớ tới mấy câu nói vô vị trước đây, toàn lấy Phụ vương làm cái cớ, kỳ thật hắn chính là Đông hải Thái tử, Long vương thương còn không kịp, làm sao nỡ trách phạt hắn, nhiều nhất là chỉ nói nặng mấy câu, tuy rằng to tát nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói suông, hắn chưa bao giờ để vào mắt nghe vào tai.

Thế mà nam nhân trước mắt này lại thủy chung nhớ kỹ từng lời hắn nói, sợ hắn bị trách cứ, tự nguyện nhận hết mọi trách nhiệm, khiến Ngao Ân chưa áy náy bao giờ lần đầu tiên lại có cảm giác chua xót.

“Ta …” Hắn dậm chân một cái mạnh, kéo Hắc Long vương đi về hướng chính điện, “Đi, cùng ta đi gặp Phụ vương nói hết chân tướng!”

Hắc Long vương lại đột nhiên bất động, ngược lại kéo hắn trở về: “Không cần, sự tình cũng đã qua rồi, Bệ hạ chưa từng trách tội ta, Thái tử Điện hạ sao phải tự trách như thế?”

“Không! Ta không thể liên lụy ngươi chịu oan uổng!”

Trời biết những lời này nếu để cho đám Thủy tộc từng hầu hạ vị Thái tử Điện hạ này trong Đông hải Long Cung mà nghe được, chắc chắn sẽ hoặc là khóc rống lên hoặc là tức đến mức dậm chân. Sớm đã trở thành truyền thuyết, muốn hầu hạ bên cạnh Đông hải Thái tử, năng lực lớn nhất cần có không phải là chịu đựng được tính tình mây mưa thất thường, mà là phải có tài năng chịu được tiếng xấu thay cho y! Cũng chỉ có như Quy thừa tướng vậy, cả ngày bối trứ một cái, trên đầu khấu trứ một cái, mới có thể nhiều năm tùy thị tả hữu bên cạnh Thái tử. (Các vị huynh đệ Thuỷ tộc, ta đồng tình với các ngươi)

Hắc Long vương vẫn cứ lắc đầu, thầm nghĩ thiếu niên Thái tử này tuy bình thường đều thích trêu đùa người ta, nhưng kỳ thật tâm địa lại rất tốt, liền lại càng không muốn khiến hắn bị Long vương trách cứ. Cố gắng thay đổi đề tài, nói: “Thái tử Điện hạ còn cảm thấy đầu choáng váng không?”

Ngao Ân lắc lắc đầu.

Vừa tỉnh lại đã cảm thấy thần thanh khí sảng, làm gì có lấy một điểm không khỏe, nhớ lại trái cây cổ quái mà mê người kia, không khỏi tò mò hỏi: “Ngày ấy ta ăn phải cái gì vậy? Tại sao đột nhiên lại cảm thấy choáng váng?”

“Cây kia chính là túy long mộc, quả kết trên cây quả thật có thể khiến Long tộc say mèm, thật không ngờ kim sí kia lại sống ngay trên túy long mộc, chắc là muốn lợi dụng hương thơm của quả cây hấp dẫn Long tộc bay qua, quả thật xảo quyệt.”

Nhớ tới móng vuốt sắc bén kia, còn có cái mỏ như dao suýt nữa đã mổ đứt đầu mình, Ngao Ân không khỏi rùng mình một cái.

“May mà Nhị thúc đúng lúc đuổi tới, nếu không ta suýt chút nữa là bị con chim kia nuốt vào bụng rồi …” Ngao Ân nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Đúng rồi, Nhị thúc làm thế nào biết được ta trộm rời khỏi Long Cung?”

Hắc Long vương lại nói: “Ngươi ngày thường gặp ta đều kéo lấy muốn lôi ta ra ngoài du ngoạn, hôm ấy vừa vặn thấy ta lại xoay người chạy không còn bóng dáng, chắc chắn là đang làm chuyện không thể để cho người khác biết. Ta lại thầm nghĩ dù sao tuổi ngươi cũng còn nhỏ, ta không yên lòng, vì vậy mới liền đuổi theo.”

Không ngờ nam nhân nhìn qua hàm hậu giản dị này cư nhiên lại trong thô lỗ có tinh tế, xử sự ổn trọng mà thỏa đáng, hoàn toàn không phải dạng người nhìn qua đã biết dễ khi dễ.

Nếu nói như vậy, trêu đùa những lần trước đó, đối phương nói không chừng đã sớm nhìn thấy hết thảy.

“Nhị thúc, lúc trước ta …”

Hắc Long vương ngắt ngang lời hắn, thần sắc nghiêm nghị nói: “Chỉ cần nhớ kỹ sau này không được tùy tiện ăn mấy thứ đồ thế gian bên ngoài Hải vực. Ngươi và ta đều là Long tộc không thể so với thường nhân, sẽ có chút đồ vật gì đó có khả năng làm hại chúng ta, càng phải cẩn thận một chút.”

Kỳ thật những lời này Đông hải Long vương cùng Long phi đã không ít lần nói với hắn, chính là hắn vẫn không để trong lòng, giờ lại nghe Hắc Long vương lặp lại lần nữa, cư nhiên lại có loại cảm giác thật sự muốn nghe theo, liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. (Aizz, đúng là “con gái” lớn rồi không thể giữ được, chỉ biết nghe lời người ngoài)

Hắc Long vương lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Ngươi suốt ngày ở Long Cung ít có khi ra ngoài, chắc chắn rất nhàm chán. Có người khác chơi cùng ngươi, cũng coi như mới mẻ chút đi, chính là sau này không cần mang ta đến mấy chỗ sương khói tràn ngập nữa, trở về mũi sẽ rất khó chịu.”

Khuôn mặt vừa đen vừa xấu, tươi cười rõ ràng khó coi đến mức khiến người ta không muốn ghé mắt nhìn, nhưng không hiểu sao lọt vào trong mắt Ngao Ân rồi, lại cảm giác nó trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa trong cặp đồng tử khi vàng (vàng này là vàng kim) khi đen kia đang lộ vẻ khoan dung cùng độ lượng rộng rãi, giống như Đông hải rộng lớn mà uyên sâu. (Đúng là trước mắt người tình xuất Tây Thi)

“Đã biết.”

Biết Hắc Long vương cũng không vì hành vi trước đây của hắn mà sinh giận, Ngao Ân bất giác tâm tình buông lỏng, nhẹ nhàng gật đầu.