Trốn khỏi Đông Hải say quả thựcTrời chiều kim sí bắt giao longHạt châu đỏ bằng đầu ngón tay thì lớn được bao nhiêu chứ? Nếu rơi trên nền gì đó trăng trắng, may ra liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy, nhưng lại cố tình rơi dưới vực sâu hắc ám này, quả thực so với mò kim đáy bể còn khó hơn.
Thế nhưng Hắc Long Vương cũng không quản khó khăn, chỉ nghĩ đến Thái Tử Long tộc đang lo lắng vạn phần chờ đợi trên đỉnh vực, liền cố gắng lặn xuống nhanh hơn, Long tộc vốn là vua của Thuỷ tộc, ở dưới nước di chuyển vạn phần tự nhiên, bất quá chỉ mới nửa khắc, đã lặn xuống tới đáy vực.
Đáy nước đen ngòm, Hắc Long Vương hơi nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, liền thấy bên trong long nhãn kia như lóe ra tia sáng kim đồng, trong con ngươi đã chuyển thành hình bầu dục kia đã có thể thấy hình bóng phản chiếu của vật thể. Dưới đáy vực này cũng đều trải dài từng tảng lớn san hô, có điều đám san hô ở dưới vực sâu này so với bên trên càng sinh trưởng cao hơn, nơi này cũng chỉ có từng đám cá nhỏ bơi tới bơi lui, ngàn năm vạn năm, giao triền mà sinh, một tầng lại một tầng, cư nhiên ngày càng phi thường rậm rạp.
Hắc Long Vương vạch ra đám cành san hô, chậm rãi lặn thấp xuống, bỗng nhiên cảm thấy hắn càng đi xuống, nhiệt độ của nước lại càng lên cao. Đáy biển vốn dĩ nên lạnh vô cùng mới đúng, tình huống khác thường thế này không khỏi khiến hắn trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Đẩy ra một cây san hô, bỗng nhiên trước mắt hồng quang đại thịnh, một cỗ khói đặc đột ngột ập vào mặt!
Hóa ra nguyên lai bên dưới Hỏa San Hô, cư nhiên lại là một miệng nham thạch dưới đáy biển. Hỏa nham độ nóng cực cao, ngay cả nước biển lạnh như băng cũng vô pháp làm nguội được nó, nước lửa nhất giao, khói đặc liền xông lên bốn phía, có điều đám san hô hàng năm sinh trưởng tươi tốt dày đặc bên trên lại giống như một cái nồi úp ngược đem toàn bộ khói đặc cùng nhiệt khí che lại, chỉ có một ít thoát được theo từng khe hở ít ỏi thoát ra.
Hắc Long Vương thuộc tính là lôi hỏa, hỏa nham có nóng đến đâu cũng không làm gì được hắn, thế nhưng đám sương khói dày đặc đến nhìn không rõ trước sau bên trong lại khiến hắn nhíu mày thật chặt. Hắn ngẩng đầu muốn nhìn rõ phương hướng, cố tình nơi đồ vật từ trên miệng vực có thể rơi xuống lại là đúng chỗ đang bị khói mù vây quanh.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đẩy san hô ra, thò người chui vào.
Phía dưới là hỏa nham, Hắc Long Vương lại chỉ như giẫm trên đất bằng, một tầng kim quang nhàn nhạt bao vây toàn thân, ngay cả một góc áo cũng không hề chạm vào nham lửa bên dưới, thế nhưng yên khí này thật sự hun đến mức hắn mắt mũi đau đớn, mắt lại không thể nhắm lại, đành phải trừng lớn tròng mắt, liều mạng trừng trừng nhìn mặt đất nham thạch gập ghềnh bên dưới, hỏa nham vốn đã không bằng phẳng, khe hở thật nhiều, hắn vì thế lại càng không thể không kề sát vào xem, càng vào gần yên khí càng xông lên dữ dội, nước lửa gặp nhau phát ra âm thanh xèo xèo, quả thực giống như đem đôi mắt thả vào khói phun nóng bỏng mà hun nướng.
Cho dù đang cực kỳ khó chịu, Hắc Long Vương vẫn không có nửa phần ý định bỏ cuộc, cẩn thận tìm kiếm mỗi một chỗ trên mặt hỏa nham, lại vẫn tìm không thấy. Ngẩng đầu xoa xoa đôi mắt, cảm thấy nước mắt cũng sắp chảy ra rồi. Nếu đổi thành người khác, hẳn đã sớm buông tay mặc kệ, nếu khôn khéo thêm một chút, chắc chắn sẽ hoài nghi dụng tâm của người đánh rơi châu, thế nhưng vị Hắc Long Vương này trời sanh tính tình quá mức chân chất, ngay từ đầu đã nhận định Ngao Ân là một đứa nhỏ, cũng không buồn hoài nghi, lại thầm nghĩ có phải là do màu đỏ của hạt châu so với màu của hỏa nham quá mức giống nhau, nên mới không phân biệt được mà bỏ qua, nghĩ như vậy, lại quay người lại tiếp tục tìm thêm một lần.
Lại tìm hồi lâu, quả thật là tìm được một hạt châu màu đỏ bị mấy mảnh nham hỏa đè lên che khuất, hắn cao hứng vội vàng nhặt lên, hạt châu màu đỏ như lửa nóng cháy dữ dội, ngay cả nước biển lạnh như hàn băng cũng vô pháp áp chế sức nóng có thể đem hàn thiết nấu chảy này, thế nhưng Hắc Long Vương lại nhặt lên nắm chặt trong tay, giống như hoàn toàn không cảm thấy gì.
Hắn qua lại tìm kiếm như vậy, ít nhất cũng ở cái rừng san hô như l*иg hấp này xoay xoay cũng đã phải hơn một canh giờ, nghĩ thiếu niên trên đỉnh vực chắc cũng đã chờ đến sốt ruột rồi, vội vàng thi triển phép thuật, cấp tốc vươn lêи đỉиɦ vực.
Trên phô chẩm thoải mái trong xe, Ngao Ân thoải mái nằm đó, chờ rồi lại chờ, giống như sắp ngủ đến nơi.
Bỗng nhiên nghe thấy Thuỷ tộc bên cạnh một trận xôn xao, vội vàng phịch một cái ngồi dậy, liền thấy một bóng đen sì như giao long, từ dưới đáy vực cấp tốc vọt lên.
Bóng đen kia khi đến đỉnh vực liền dừng lại, quả nhiên là Hắc Long Vương kia.
Ngao Ân từ trên xe nhảy xuống, nghênh đón người kia: “Nhị thúc, vất vả!” Vừa nhìn thấy Hắc Long Vương vẻ mặt chật vật, hắn tuy có thân thể Hỏa thần, nhưng hiển nhiên lại không chịu được yên khí, một đôi mắt trâu bị hun đến đỏ bừng, sau khi lên đến nơi còn không ngừng hắt xì, Ngao Ân thấy bộ dáng hắn như vậy, không khỏi âm thầm cười trộm.
Hắc Long Vương thấy Ngao Ân đi về phía mình, liền cười mở ra đại chưởng, đem hỏa châu tìm được trong ao kia đưa tới trước mặt Ngao Ân.
“Gì?” Ngao Ân không khỏi chấn động. Nói cái gì mà Hỏa Minh Châu, căn bản là gạt người thôi, không ngờ đối phương lại thật đúng là tìm được một hạt châu đỏ rực chỉ lớn như đầu ngón tay trở về, tập trung nhìn vào, lại càng kinh dị.
Hạt châu màu lửa đỏ rực như ngọc lưu ly quang hoa tụ hội, bên trong giống như đang có một đoàn liệt hỏa. Hắn đương nhiên biết thứ này chính là bảo vật, từng có một lần Nam Hải Long Vương mang theo một viên Hỏa Lưu Thạch, ở tụ long uyên triển lãm một lần, lại thật ra chỉ lớn bằng một cái móng tay. Bảo vật này là do hỏa nham tối mãnh liệt dưới đáy biển nấu chảy mà thành, vạn năm chỉ lớn được như cái lỗ kim, thế nhưng loại bảo thạch này cũng chỉ có ở nơi hỏa nham trào lên, chỉ có Nam Hải Long tộc không sợ liệt hỏa là có thể tìm kiếm, cho dù là như thế, hỏa long Nam Hải cũng chỉ có thể chịu đựng được ở trong ao nham nóng cháy như địa ngục thời gian nửa nén hương mà thôi, muốn tìm được bảo thạch, phải điều hơn mười hỏa chúc thần long đi tới đi lui nhiều lần, lần lượt thay phiên. Cho nên một viên hỏa ảnh lưu thạch quý như vậy, tuyệt đối không dễ dàng có được.
Hiện giờ trên bàn tay Hắc Long Vương trước mặt, dĩ nhiên lại là một viên hỏa ảnh lưu thạch tròn xoe, so với lần trước nhìn thấy còn lớn hơn rất nhiều!
“Đây chính là hạt châu mà ngươi làm rơi sao?”
Hắc Long Vương hỏi như vậy, đương nhiên không biết thứ này là bảo vật cỡ nào, Ngao Ân đương nhiên là không khách khí, khuôn mặt tươi cười nhất khai, thuận tay nhấc lên hỏa ảnh lưu thạch đã được nước biển làm lạnh: “Đúng là vật ấy! Làm phiền Nhị thúc đi một chuyến này, có vất vả lắm không?”
Hắc Long Vương hàm hậu cười, thật thà nói: “Không phiền, không phiền! Chính là không lường được phiến hỏa nham trì bên dưới mạnh như thế, khói lửa chưng hun, mắt mũi có chút khó chịu.”
Ngao Ân cười đến càng thêm sáng lạn, thầm nghĩ trong lòng, đây là đương nhiên, nếu không phải biết là sẽ như thế, ta sao lại mang ngươi đến đây du ngoạn?
Liền cố tình nói mấy câu khách khí cảm tạ, thẳng biến Hắc Long Vương thành có chút ngượng ngùng.
Gây sức ép cả canh giờ, Ngao Ân cũng cảm thấy mệt mỏi, trêu cợt Hắc Long Vương, lại có bảo bối, hắn tâm tình rất tốt, liền tạm thời buông tha Hắc Long Vương, trở về xe loan lên đường hồi cung.
Sau ngày đó, liền thường xuyên bắt gặp Hắc Long Vương bị Ngao Ân đưa đi mấy địa phương cực kỳ quái dị, luôn luôn biến thành mặt xám mày tro trở về. Có điều chỉ là tiểu hài tử chơi đùa, cũng không hại gì lớn, chủ yếu là khiến bộ dáng chật vật, hơn nữa hắn da cứng thịt dày, cho dù có làm gì cũng chẳng thể thương tổn hắn mảy may.
Thường xuyên qua lại, Hắc Long Vương tuy chân chất, nhưng không tới nỗi ngu dốt, liền nhìn ra Ngao Ân cũng không có hảo ý, toàn muốn trêu cợt hắn, sau đó cũng sẽ không nhận lời ra ngoài du ngoạn nữa.
Nếu là Ngao Ân tới chơi, liền cố gắng tránh xa, miễn cho bản thân vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia, lại gặp tao ương.
Vài lần mời đều không thành công, Ngao Ân dần dần cũng mất đi hứng thú.
Trong cung thật sự nhàm chán, liền bắt đầu nhớ tới thịnh yến tụ long uyên.
Nhớ rõ lần trước đi, Tứ Hải Long Vương cùng đem bảo bối trân quý của mình lấy ra so đấu, cực kỳ náo nhiệt, lần này tụ yến, không biết sẽ lại tiếp tục lôi ra những bảo bối nào, hắn vô duyên nhìn thấy, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc …
Ngao Ân đang ngồi nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nảy ra ý tưởng, dù sao đường đi tụ long uyên hắn cũng đã nhớ, chính mình tự đi không phải được rồi sao? Nếu là Phụ vương có hỏi, hắn chỉ cần đem viên hỏa ảnh lưu thạch kia trình lên, khiến Phụ vương ở trước mặt các Long Vương khác uy phong một phen, nói vậy chắc chắn sẽ không trách tội hắn!
Tính toán một hồi, hắn bật người dậy lấy ra một chiếc hộp gấm xinh xắn, đem hỏa ảnh lưu thạch nằm xen lẫn trong đám ngọc lưu ly đan châu bên trong lấy ra bỏ vào người, cũng không truyền gọi Quy thừa tướng, tự mình từ cửa sau của Cung điện đi ra ngoài.
Xa xa nhìn thấy cái tên Hắc Long Vương bị mình trêu cợt nhiều lần kia, trong lòng khinh thường khịt mũi, cũng không chào hỏi, cong người bay lên vùng nước phía trên Tinh Cung.
Không bao lâu đã rời khỏi hải vực Đông Hải, tụ long uyên cũng không phải diễn ra trên biển, mà là ở ngọc tuyền sơn bắc, là nơi uyên lạc. Có điều uyên sâu không thấy đất, tiên vụ quanh năm lượn lờ, vách đá dựng đứng như quỷ phủ phách tước, phàm nhân không thể đặt chân tới, cho dù có là dược phu cả năm trèo núi hái thuộc cũng không dám đi thử.
Ngao Ân đi qua vài lần, nhớ rõ phương hướng, chỉ thấy hắn nhảy khỏi mặt biển, dưới ánh mặt trời bạch quang chợt lóe, một con bạch long cứ thế bay lên trời, long thân dài tám trượng, vảy như lượng ngân, hoa lệ phi thường. Chính là đỉnh đầu lại không có long sừng, so với chân thân Long Vương cũng nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng tư thế rồng bay cũng đã ba phần phong tư, nước biển bị lực hắn lao tới hút lên, biến thành nước cuốn vòi rồng, bọt nước bay tán như ngọc, dưới ánh mặt trời lòe lòe sinh huy.
Đông Hải Long Vương dưới gối chỉ có đứa con này, ngày thường đối với Ngao Ân luôn trông giữ rất chặt, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả hắn chạy ra bên ngoài, tính ra lần này thật là lần đầu tiên Ngao Ân một mình rời cung, tâm tình hưng phấn đương nhiên không thể nói hết.
Long thân thon dài cưỡi mây đón gió, cực kỳ thống khoái, nhìn sơn dã liên miên nơi hạ giới, cây cối xanh um, còn hơn cả cảnh sắc Long Cung lam oánh bích ba, lại là một loại trải nghiệm vui vẻ trong đời. Phía trước nhìn thấy một ngọn núi sừng sững, cao ngất trong mây, mây mù lượn lờ bên sườn núi, siêu nhiên sừng sững đàn sơn đỉnh, bạch long khi đang bay ngang qua đỉnh núi, bỗng nhiên ngửi được một cỗ hương thơm say lòng người, phi thường hấp dẫn, không khỏi quay đầu phục thân hạ vân nhảy xuống.
Trên đỉnh núi gió giật không ngờ lại có một gốc cây đứng thẳng, thân cây thẳng tắp cũng không có nhiều cành, giống như một cây cột bóng loáng, chỉ có trên tán cây cao tít là một mảnh cành lá xanh thẫm, thấp thoảng lộ ra đám quả tròn như chân trâu lóe ánh vàng kim, chính là quả cây này tỏa hương thơm ngọt mát, ngửi vào liền cảm thấy toàn thân thư sướиɠ, giống như rượu để lâu tỏa ra hương khí nồng đậm.
Bạch long nhịn không được uốn thân bay lên, dùng thân thể quấn lấy thân cây bóng loáng, dùng móng vuốt hái lấy trái cây cho vào trong miệng, nước trái cây ngọt hương, vào miệng rồi giống như bị hòa tan, quả nhiên là việt tước việt hương, muốn ngừng mà không được. Trong tích tắc một cây đầy trái đều bị hắn nuốt vào trong bụng, ban đầu còn không cảm thấy gì, thế nhưng càng ăn nhiều càng thấy mông lung, giống say rượu, làm sao còn có thể phi không đằng thiên nữa? Đầu Long lập tức gác lên trên tán cây, thân người quấn lấy cành vù vù ngủ mất.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng chim rít chói tai, bạch long theo bản năng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, mắt thấy trời đã về tây, bên dưới hoàng hôn, một con kim sí điểu(
chim cánh vàng) phi thường to lớn bay giữa không trung! Điểu thân hình cực kỳ khổng lồ, mỗi chiếc lông vũ cũng phải mười trượng có thừa, lông chim vàng óng lóng lánh, lông đuôi như lửa đỏ đậm, móng vuốt sắc bén, mỏ chim giống như đao.
Thật sự là một con kim sí điểu!!
Bạch long nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn cho dù có khó bảo đến đâu, cũng vẫn nhớ rõ Phụ vương từng nhiều lần dặn dò, kim sí điểu chính là thiên địch của Long tộc, lấy rồng làm thức ăn, nếu khi đang bay lượn trong không trung mà gặp rồng đang bơi lội trong nước, sẽ lợi dụng lông cánh tách nước biển ra, cắn nuốt Long tộc. Chỉ trong một ngày, có thể ăn hết cả trăm con rồng.
Có điều kim sí điểu sinh sản khó khăn, kinh tuổi tác nguyệt, trong thiên địa đã cực kỳ hiếm thấy.
Lại không ngờ hắn lúc này đây ở ngay chỗ này gặp phải một con!
Bạch long từ trước đến nay đều kiêu ngạo, không tin đối phương thật có thể cắn nuốt Long tộc, thét dài một tiếng từ trên cây bay ra, đánh về phía kim sí điểu. Kim sí điểu kia thấy bạch long hướng lại đây, không chút hoang mang đập đôi cánh rộng xuống, một cỗ gió nóng cháy lập tức đem bạch long cuốn vào, nướng đến long thân quay cuồng, long lân biến đen.
Bạch long ăn đau, mở long khẩu ra định phun nước, không ngờ kim sí điểu kia nhìn như thật lớn, động tác lại cực kỳ mau lẹ, từ trên không trung bất ngờ ập xuống, hai móng thu lại một cái, đã tóm gọn long thân dài nhỏ, nếu không có long lân cứng rắn, chỉ sợ móng vuốt sắc bén kia đã xuyên thấu da thịt, phá nát long châu.
Cho dù vậy, cũng đã khiến bạch long không thể nhúc nhích.
Kim sí điểu bắt được bạch long, thu cánh đậu lại trên cây, đắc ý ngửa đầu kêu cao một tiếng.
Bạch long bị chặt chẽ đặt dưới tán cây, hắn là Đông Hải Thái Tử, cho tới bây giờ cũng không một ai dám mạo phạm hắn nửa phần, hiện giờ cư nhiên bị một con chim giẫm nát dưới chân, lúc này thẹn quá thành giận, há mồm quát to: “Buông ra ta!! Ngươi cái con chim thúi này!! Cút ngay!!”
Kim sí điểu không hiểu tiếng người, mặc hắn kêu gào, móng vuốt quắp lấy long thân dần dần siết chặt, bạch long chỉ cảm thấy xương cốt cả người giống như bị nghiền nát mà tấc tấc đau đớn, thế nhưng vẫn không ngừng rống to kêu lớn, có điều dần dần hơi thở trở nên yếu ớt, đầu choáng não quay, long thân suy nhuyễn ẹp xuống cành cây, chật vật như một con rắn chết sắp làm mồi ngon cho kẻ khác.
Hắn miễn cưỡng nâng đôi mắt lên, ý thức có chút mông lung nhìn thấy mỏ chim bén nhọn đang dần dần kề sát lại.
Đại khái hắn sẽ bị ăn luôn đi? …
Ngao Ân buông tha nhắm mắt lại, không cam lòng muốn giãy dụa lần cuối, nhưng lại chỉ chuốc lấy cảm giác vô lực đến buồn cười.
Phụ vương … Mẫu hậu …
Thực xin lỗi, đều do ta không nghe lời hai người, một mình ra ngoài, bây giờ … không ngờ lại chết dưới miệng con chim này … trở thành thức ăn no bụng cho nó …
Nhớ tới Đông Hải Long Vương cùng dung mạo hiền lành của Long Phi sẽ vì cái chết của mình mà xuất hiện thần sắc buồn thương … một giọt nước mắt hối hận theo Long mi nhắm chặt chảy xuống.
♥♥♥♥♥♥♥♥♥