Chương 2

Đáy nước rừng Hỏa San Hô trải dài

Dưới góc Hải uyên tìm minh châu

Tất cả là tại y, vốn đã không thích tướng mạo xấu xí của y rồi, giờ lại còn hại hắn không thể đi dự tiệc, toàn bộ bất mãn đều nện xuống đầu tên đầu sỏ Hắc Long Vương, chán ghét còn không đủ, làm sao còn muốn nghe theo Phụ vương phân phó gì nữa chứ.

Ngao Ân tuy tuồi còn nhỏ, nhưng kỹ năng bằng mặt mà không bằng lòng đã sớm học đến tinh thục, bên ngoài thì đối với Hắc Long Vương rất chi cung kính, chỉ chờ Đông Hải Long Vương chân trước vừa đi, hắn liền quẳng người ở lại trong Long Cung chẳng thèm quan tâm. Thủy tộc trong Long Cung cũng không phải loại suy nghĩ nhiều, hoàn toàn nhìn sắc mặt Thái Tử mà làm việc, vừa thấy thế, liền chẳng còn ân cần lúc trước, đem Hắc Long Vương vứt sang một bên, mặc hắn một mình đi lại trong cung.

Qua đi qua lại mấy hôm, quả thật đem kẻ kia quên không còn một mảnh.

Long Vương vừa đi, lưu lại Thái Tử Ngao Ân một người duy ngã độc tôn, bốn phía ngoạn nháo, đem Long Cung biến thành tôm bay cua chạy, không có lấy một ngày an bình.

Hôm đó hắn đang ngồi trên đỉnh ngói chính điện, tay cầm cần câu không biết lấy được từ đâu, đem dây câu thật dài thả vào trong viện, chơi đùa con cá mắc câu bên dưới.

Nhưng cái trò này rất nhanh đã khiến hắn chán ngán, không còn lòng dạ nào tiếp tục chơi với cần câu, Quy thừa tướng bên cạnh thấy sắc mặt Thái Tử không tốt, vội vàng hỏi: “Thái Tử Điện hạ, không thích chơi trò này sao?”

“Câu đến câu đi, toàn câu được mấy con tôm nhỏ cá bé, thực nhàm chán.”

Ngao Ân ngáp một cái, vứt cần câu đi, chống má nhìn một bầy cá bơi bơi ngang qua, búng ngón tay một cái, tia nước từ đầu ngón tay hắn bắn ra, phóng thẳng vào giữa bầy cá, đem đàn cá nhỏ vốn đang nhàn nhã tới lui bơi lượn nhất thời sợ tới mức hồn vía bay sạch.

“Nếu câu được thứ gì không tầm thường, mới coi như thú vị một chút.”

Chính là vừa nói xong, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen thật lớn từ dưới Điện đi qua, cặp mắt to xinh đẹp của Ngao Ân ngay lập tức sáng ngời.

Hắn cầm lấy cần câu, nhếch miệng cười: “Quy thừa tướng, chúng ta câu con rồng kia lên chơi đi!”

Quy thừa tướng sợ tới mức chân đều như nhũn ra, vội vàng lắc đầu: “Điện hạ, không thể như vậy a! Vị kia chính là khách quý của Bệ hạ, nếu để Bệ hạ biết …”

Ngao Ân tà ác liếc hắn một cái, hừ nói: “Ta bất quá chỉ cùng Nhị thúc chơi một chút, bồi đắp một chút cảm tình thôi! Nếu Phụ vương trở về có hỏi, ngươi cứ thế hồi bẩm, Phụ vương cũng sẽ không trách tội ta! ha ha …”

“Điện hạ không được a …”

“Câm miệng!!” Ngao Ân khoát tay, đập vào đầu Quy thừa tướng một cái, sợ tới mức đầu rùa rụt lại không còn thấy bóng dáng, không dám tiếp tục lên tiếng nữa. “Đi! Đem bảo bối Phụ vương giấu dưới long sàng lấy ra đây cho ta!”

Lại nói Hắc Long Vương Ngao Tạo mấy ngày ở trong Long Cung cũng không có việc gì, cũng không thấy vị thiếu niên Thái Tử kia đâu cả, Đông Hải Long Vương lại đã ra ngoài, dù sao cũng đang ở nhà người khác, lúc đầu cũng không dám đi loạn chỗ nào, thế nhưng một mình ở trong phòng thật sự quá mức buồn bực, ngày hôm đó cuối cùng cũng chịu không được, liền đi ra khỏi cửa, ở Đông Hải Long Cung loanh quanh đi dạo một vòng.

Mắt thấy Thủy Tinh Cung đẹp không sao tả xiết, khí phái phi phàm, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Đang đi, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất đột ngột xuất hiện một viên trân châu đen trông có vẻ cực kỳ quý giá, hạt châu to như nắm tay, bên ngoài một màu đen huyền ảo, lưu hoa là khổng tước xanh biếc sáng bóng, đẹp đẽ quý giá phi thường. Trân châu đen vốn đã rất quý, huống chi còn là một viên lớn như thế, không hiểu sao lại để trên mặt đất mặc người giẫm lên.

Hắc Long Vương thấy thế không khỏi giật mình, nghĩ Đông Hải Long Cung này cũng thật sự quá mức xa hoa.

Trên tường khảm dạ minh, trên đất cẩn hắc trân.

Bất quá đây là phủ đệ của nhà người ta, hắn cũng không có quyền hỏi đến, liền cũng không quản trân bảo mê người kia nữa, chuyển qua hành lang khác tiếp tục bước đi.

Đi được một lúc, lại gặp một viên hắc mã não to như đầu ngựa vứt trên mặt đất.

Vẫn không để ý tiếp tục tránh qua, đi thêm được một lúc, lại càng khoa trương, một viên hắc mặc ngọc cực kỳ sáng chói phi thường kỳ quái đặt trên mặt đất.

Hắc Long Vương cuối cùng cũng không tránh đi đường khác nữa, nghi hoặc nhìn đám bảo vật không ngừng xuất hiện ở trước mặt hắn, toàn đặt tại những vị trí vô cùng bắt mắt, giống như phải dụ dỗ hắn nhặt chúng lên bằng được.

Hơi ngưng thần một lát, liền nhìn ra một sợi dây thừng đã được ẩn pháp giấu đi, nối với một vòng dây khả nghi trên mặt đất, chỉ cần tiến tới thêm vài bước, nhất định sẽ lọt vào trong. Lại nhìn ra xung quanh, dưới ngọc trụ xinh đẹp, một góc áo tuyết lén lút rụt trở về, còn có chân rùa bên dưới giấu chưa đủ kín …

Nhẹ đến gần, liền nghe được một giọng thì thầm nói nhỏ: “Uy, hắn sao lại không mắc câu vậy? Đám này đều là bảo bối Phụ vương thật vất vả mới thu thập được nha! Lần trước ở Long Vương Tụ Yến còn lấy ra khoe một lần, khiến ba vị Hải Long Vương nhìn thấy mà choáng váng mà.”

“Thái Tử Điện hạ, nói không chừng vị Long Vương này không thích mấy thứ bảo bối đó chăng?”

“Cái gì?! Sách … Ta còn tưởng hắn nhìn đen thui như vậy chắc nhất định thích mấy thứ tối om này! Vậy ngươi nói xem, nên lấy cái gì làm mồi mới có thể khiến hắn mắc câu?”

“… Điện hạ ngài lại muốn làm khó thần hay sao? Thần bất quá chỉ là một Quy thừa tướng nho nhỏ, làm sao biết được Long Vương gia thích cái gì?”

“Đồ vô dụng! Ta thấy đem ngươi đi làm mồi cũng tốt lắm, dù sao Long tộc chúng ta cũng ăn thịt.”

“Điện hạ tha mạng a …!!”

Lời cầu xin đang nói đột nhiên dừng lại, chỉ thấy đầu Quy thừa tướng không hiểu sao đã rụt vào trong mai, Ngao Ân thấy thế vội vàng quay đầu, một bức tường cao đen thui không biết từ lúc nào đã sừng sững sau lưng. Ngao Ân quay đầu trừng mắt liếc Quy thừa tướng cảnh cáo một cái, thầm mắng đều do gia khỏa này bất ngờ kêu to, đã không câu được rồng, lại còn dẫn Long Vương đến tận đây.

Hắn lại hoàn toàn không tức giận, vứt bỏ dây thừng trong tay, chậm rãi đứng lên, thuận tay vỗ vỗ bụi đất trên người, sửa sang lại y quan, hướng Hắc Long Vương kia ngọt ngào cười một cái: “Nhị thúc!”

Tươi cười sáng lạn có thể so với mặt trời mọc trên biển, Hắc Long Vương lập tức hốt hoảng, vội vàng đáp: “A! Thái Tử Điện hạ!”

Cái miệng nhỏ nhắn của Ngao Ân chợt chu ra một cái, chẳng hề để ý nói: “Phụ vương đi xa chưa về, tiểu chất sợ Nhị thúc ở trong cung nhàm chán, mới đặc biệt đem mấy bảo bối Phụ vương tối âu yếm lấy ra cho ngài xem, không biết Nhị thúc có thích không?” Rõ ràng đem đen nói thành trắng, thế nhưng đều tại khuôn mặt tươi cười cực kỳ đáng yêu kia, tuy rằng câu nói có đến trăm ngàn chỗ hở, lại khiến cho người ta không nỡ trách phạt.

Hắc Long Vương nào biết oa nhi này ngày thường đều là miệng ngọt lưỡi trơn, lại nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của hắn, liền cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Tuy rằng ta cũng không phải am hiểu lắm, nhưng đám bảo bối này hào quang bắn ra bốn phía, chắc hẳn đều thực sự trân quý! Khiến Thái Tử Điện hạ khổ tâm rồi.”

“Đây là đương nhiên mà, hải vực Đông Hải của chúng ta rộng lớn, thiên hạ vô cùng, đám bảo bối này bất quá đầy rẫy dưới biển mà thôi! Nhị thúc chỉ sợ cũng chưa thấy qua mấy thứ này đi?”

Ngao Ân lời nói ngầm mang trào phúng, thế nhưng Hắc Long Vương lại hoàn toàn không biết, chỉ thành thật gật đầu nói: “Quả thật chưa từng gặp qua. Nhờ phúc Thái Tử, khiến cho ta được đại khai nhãn giới!”

“Nhị thúc đã ở Đông Hải Long Cung của ta mấy ngày, không biết có cảm thấy thoải mái hay không?”

Hắc Long Vương nghe hắn hỏi, liền gật đầu liên tiếp: “Tốt lắm, cực kỳ tốt.” Đáng tiếc miệng hắn không biết nói lời ngon ngọt, căn bản nghĩ không ra từ nào hoa lệ đẹp đẽ một chút để hình dung, nói đến nói đi, cũng chỉ có duy nhất mỗi một từ “tốt”.

Ngao Ân lại nói: “Tiểu chất kiến thức còn thấp, không hiểu đạo đãi khách, Phụ vương lại không ở trong cung, nếu có chỗ nào khiến Nhị thúc không thoải mái, thỉnh Nhị thúc không so đo với tiểu bối như ta!” Hắn chính là cố tình không muốn để cho y thoải mái, nhưng nếu Hắc Long Vương đem việc mình thu xếp y vào ngủ trong phòng tôi tớ mách đến tai Phụ vương, Đông Hải Long Vương vốn là người thông minh khôn khéo, làm thế nào không biết chính là thằng con mình giở trò quỷ?! Bây giờ trước tiên phải nói phủ đầu tên kia, khiến Hắc Long Vương cho dù có chỗ nào bất mãn, cũng không thể không biết xấu hổ mà nói với Phụ vương hắn.

Quả nhiên lại thấy Hắc Long Vương một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, dùng sức lắc lắc cái đầu đen to đùng của mình, liên tục xua tay: “Không có, không có! Thái Tử Điện hạ không cần lo lắng, ta hiện tại rất tốt rồi!”

Thấy chỉ cần mấy câu đã khiến đối phương bỏ xuống cảnh giác lại tiếp tục ngu ngơ nói chuyện với mình, Ngao Ân âm thầm buồn cười, lại đổi sang khuôn mặt tò mò, tiện đà hỏi thăm: “Nhị thúc quá khách khí rồi! Tiểu chất lại muốn hỏi một chút, Nhị thúc có chán ghét sợ hãi thứ gì hay không?”

Hắc Long Vương kỳ quái nhìn hắn.

Ngao Ân không chút hoang mang giải thích: “Phụ vương phân phó tiểu chất mang ngài đi dạo xung quanh, hải vực Đông Hải rất rộng, tiểu chất trước tiên muốn biết một ít những thứ có thể làm Nhị thúc chán ghét hay sợ hãi gì đó, để còn biết mà tránh đi.”

Nói đến hợp tình hợp lý, Hắc Long Vương trời sanh tính ngay thẳng, đối phương lại là Thái Tử Long tộc, cũng coi như tiểu bối của mình, cũng không hoài nghi, liền nói thẳng không chút giấu diếm: “Ta là lôi hỏa Cầu Long, từ xưa đến nay cũng chưa từng sợ hãi thứ gì. Có điều nếu gặp khói đặc lâu ngày, huân yên gay mũi sẽ cảm thấy khó chịu.”

“Nga …” Đôi mắt to thông minh xinh đẹp như hạt châu chớp một cái, lại tiếp tục, “Nhị thúc ở trong cung cũng thật chán đi? Ngày mai tiểu chất mang ngài đến Đông Hải du ngoạn, bảo đảm Nhị thúc sẽ được mở rộng tầm mắt!”

Hắc Long Vương vốn tưởng rằng Ngao Ân chẳng qua nhất thời hứng thú, cũng không nghĩ là thật, không ngờ ngày hôm sau, Ngao Ân thế nhưng tờ mờ sáng đã khẩn cấp kéo hắn rời cung.

Ngao Ân một thân tuyết cừu long cổn, đầu đội bạch ngọc quan, chân đi giầy đặng vân, hơn nữa làn da trắng nõn bóng loáng, nghiễm nhiên là một tiểu công tử phấn điêu ngọc mài.

Ngoài cung sớm đã có chiếc xe loan thủy tinh đứng đợi, trên bãi là một đôi hải mã xích bằng vàng tinh thần hưng phấn, một xe trang hoàng màu sắc đỏ đậm rực rỡ, xe kia màu trắng điểm xuyết những họa tiết xanh đen.

“Nhị thúc, thỉnh!”

Thấy thiếu niên hứng thú dạt dào, so với hắn càng thêm hưng phấn, Hắc Long Vương không hiểu sao cũng cảm thấy thú vị, thuận theo hắn an bài mà lên xe.

Hải mã kéo theo long loan bơi qua Hải Vực, mặc dù so ra vẫn kém tốc độ của rồng, nhưng cũng đã tính không chậm. Xe loan làm từ thủy tinh trong suốt mà ra, không cần thò đầu ra ngoài đã có thể thấy rõ cảnh trí bốn phương. Hai bên xe cũng có treo hai chiếc đèn l*иg, chiếu sáng vùng thủy vực phụ cận. Khí phái phô trương thế này, Thủy tộc Đông Hải chỉ cần nhìn từ xa, đã biết đó là Long Cung vương tộc đang du ngoạn.

Xe loan ở một chỗ hải uyên thì dừng lại, Ngao Ân lôi Hắc Long Vương cùng xuống xe, liền cười chỉ một tảng san hô lớn đỏ tươi ở phía đáy biển gần đấy, giới thiệu nói: “Nơi này tên là Hỏa Cốc, đây là nơi sinh trưởng của Hỏa San Hô đặc biệt chỉ Đông Hải ta có, bao năm qua cống phẩm dâng lên cho Thiên Đình, cho tới bây giờ cũng chưa từng thiếu một cây Hỏa San Hô.”

Hắc Long Vương đến gần nhìn kỹ, quả nhiên thấy san hô này sắc đỏ như lửa, bên trong mơ hồ có ánh sáng lóe ra, phi thường kỳ diệu. Mà một vùng lớn hải vực như vậy lại phủ kín toàn san hô đỏ rực, nhìn qua giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt dưới đáy biển, khó trách nơi đây được gọi là Hỏa Cốc.

Còn chưa kịp nói ra cảm xúc của mình, đột nhiên nghe thấy phía sau một trận kinh hô, nhìn lại, liền bắt gặp Ngao Ân đang đứng trên hải vực bên cạnh, cúi đầu nhìn miệng vực tối đen sâu không thấy đáy, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đau khổ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ngao Ân ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Long Vương, hốc mắt tràn đầy hơi nước.

“Nhị thúc … ta, ta … Hỏa Minh Châu Phụ vương ban cho ta không cẩn thận rơi xuống mất rồi …” Cái đầu nho nhỏ của hắn thăm dò nhòm xuống, lập tức lại bị hắc ám đen như mực bên dưới dọa sợ tới mức rụt lui về phía sau, thế nhưng lại bởi vì không nhìn thấy bảo châu mà lần thứ hai lại cố gắng nhìn xuống, thân hình non nớt của thiếu niên trên miệng vực nguy hiểm có vẻ lung lay sắp đổ.

Hắc Long Vương vội vàng vươn tay kéo hắn lại: “Đừng nóng vội, Hoa Minh Châu kia trông như thế nào? Ta thay ngươi đi tìm là được rồi.”

“Chính là một hạt châu đỏ đậm lớn bằng đầu ngón tay …” Ngao Ân khó xử lắc đầu, “Dước vực sâu rộng, cũng không biết có thứ gì bên dưới không … quên đi Nhị thúc, không cần tìm nữa, chờ Phụ vương trở về, ta nhận tội với Người việc này … Phụ vương chắc chắn sẽ nể mặt Nhị thúc, có thể sẽ không phạt nặng …” Thế nhưng nắm tay siết chặt cùng thanh âm run rẩy đều đã tiết lộ tâm trạng bất an của hắn, thiếu niên đang bàng hoàng cố gắng kiềm nén bản thân, không muốn xin sự giúp đỡ của người khác.

Hắc Long Vương thấy thế lại càng không giúp không được, lập tức vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Không sao. Ngươi trở về xe loan đợi ta, ta nhảy xuống bên dưới tìm xem có thấy không!”

Nói xong, liền xoay người đi đến miệng vực, phi thân lặn xuống, bóng đen mạnh mẽ cực nhanh đã dung nhập vào bóng đêm dưới đáy vực.

Trên miệng vực, thiếu niên Thái Tử vừa rồi mới còn yếu ớt bất lực sắc mặt đã sớm khôi phục như thường, đắc ý ngồi trên xe loan, chống tay vào má cười hắc hắc, chờ xem kịch vui diễn ra dưới vực.