Tửu túy tửu tỉnh vi huân gianVũ vương tấn thiết tỏa cầu longĐang trong lúc nửa say nửa tỉnhTấn thiết Vũ Vương khóa cầu longThiện Nhi tuy nói đáng thương, nhưng hành vi cũng không hề chân thật.
Kỳ thật từ khi còn ở Bà Dương Hồ, nàng đã sớm cùng Hóa Xương kia lén lút tư tình. Ngao Ân hàng năm ở bên ngoài, thường xuyên là qua cửa phủ mà không vào. Nàng khuê trung cô độc, biểu ca Hóa Xương cũng coi như chân tình, lén đột nhập vào Long Cung Bà Dương Hồ cùng nhau thân mật, tự cho là giấu diếm được Long Quân. Lại không biết Tứ độc thuỷ vực nào có việc gì mà Ngao Ân chẳng hay? Chẳng qua Ngao Ân đối với Thiện Nhi cũng không có tình yêu nam nữ, chỉ có danh nghĩa phu thê lại không có quan hệ thật sự giữa phu thê, chỉ cần nàng ta bên ngoài duy trì địa vị Long Phi tôn quý, hắn cũng liền lười vạch trần để đổi về một vị Long Phi phiền toái quấn quýt si mê hắn.
Vì vậy trước đây khi Hắc Long Vương khen ngợi Thiện Nhi hiền lành ngây thơ, hắn mới lại khịt mũi khinh thường.
Chỉ là hắn quả thật cũng không nghĩ tới Thiện Nhi cư nhiên lớn mật như thế, thừa dịp yến tiệc cơm no rượu say tránh được tai mắt của các vị Long Vương, cùng Hóa Xương gặp gỡ trong Long Cung, càng không ngờ được việc này lại bị Hắc Long Vương bắt gặp.
Thiện Nhi lời nói xác thực, vả lại cũng quả thật cùng Hóa Xương tình cảm sâu nặng, Hắc Long Vương luôn luôn mềm lòng, thả bọn họ đi cũng là trong dự kiến của hắn.
Đáng thương Hắc Long Vương hàm hậu thành thật kia, nào biết hắn lòng mang ý nghĩ xấu xa, trong lòng khó tránh khỏi áy náy.
Hắc Long Vương cũng từng cùng Ngao Ân uống rượu mấy lần, nhưng mỗi lần đều là một mình y uống, Ngao Ân bình thường chỉ là ở bên cạnh làm bạn, thỉnh thoảng dùng chung nhỏ tinh xảo uống chút ít, vì vậy y cũng không biết tửu lượng của Ngao Ân rốt cuộc thế nào.
Nhưng mà tối nay thấy hắn uống hết chén này đến chén khác, quả thật cứ như là uống nước.
Này từng chén từng chén uống vào, liền thấy khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Ngao Ân dần dần ửng đỏ, ánh mắt cũng mang ý say, uống hết hai vò rượu, ngay cả cái cổ cùng lỗ tai cũng đều đỏ ửng đến giống như muốn xuất huyết.
Nhưng hắn tựa hồ hoàn toàn không có ý định dừng lại, rượu vẫn cứ tiếp tục tự rót tự uống. Chẳng qua hắn phẩm tính rất tốt, cho dù uống rượu bằng chén, cư nhiên cũng là tao nhã đúng mực, nếu không phải cả phòng toàn mùi rượu, chỉ nhìn sơ qua còn tưởng rằng đang ở nhã thất phẩm trà.
Hắc Long Vương ban đầu cũng không ngăn cản hắn, nhưng nhìn nhìn một hồi, liền dần dần cảm thấy khó chịu.
Y không phải chưa từng cùng người thất ý uống rượu, lúc trước Vũ Khúc Tinh Quân cũng từng khốn đốn vì tình mà tới tìm y. Nhưng tình huống của Ngao Ân như vậy lại ngược lại, mà y có lẽ có thể gọi là đồng lõa …
Y nhất thời thật không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, nhưng hắn cứ uống như vậy cũng không phải biện pháp, đống rượu trong phòng ít nhất cũng có đến hai mươi vò, nghĩ nghĩ, Hắc Long Vương bỗng nhiên đưa tay kéo qua một vò rượu lớn, mở nắp, cũng không dùng chén rót, trực tiếp ngửa đầu, liền ừng ựng uống một mạch.
Uống hết sạch, tiện tay bỏ vò không, lại lấy tiếp một vò khác.
Cứ như vậy, y không hé răng một lời uống một trận hả hê, đợi đến khi Ngao Ân uống xong vò thứ ba định thò tay lấy tiếp một vò, nghiễm nhiên phát hiện gần như đã không còn giọt rượu nào, còn lại chỉ là vò rượu không.
Quay đầu nhìn về phía Hắc Long Vương, thấy vò rượu thật to che khuất mặt y, chỉ có cổ họng trượt lên trượt xuống, chòm râu cứng ngắn ngủn cực kỳ sinh động. Hắc Long Vương uống xong một ngụm rượu sau cùng, đem vò rượu cuối cùng thả lại trên mặt đất, trong bụng toàn rượu phình lên, nhịn không được thanh thanh cổ họng, ợ một cái thật to.
“Nhị thúc …” Ngao Ân nhíu mày, nhìn về phía Hắc Long Vương, “Ngươi đem rượu … đều uống sạch? …”
“A, tất cả đều là rượu ngon! Ta nhất thời không nhịn được, đều uống hết a!” Hắc Long Vương cười ha ha, trong lòng thầm nói hai mươi vò rượu này của Thái Hồ Long Vương chỉ sợ đều là rượu mạnh đã cất giấu cũng phải đến trăm ngàn năm, một mình y uống sạch ngược lại chỉ hơi ngà ngà say, nếu để cho Ngao Ân ngày thường không dính tới một giọt rượu này uống, nói không chừng sẽ phải say đến một năm rưỡi!
Không thể dùng lời ngăn cản Ngao Ân uống rượu, như vậy y cứ uống hết là được rồi?!
Ngao Ân nghiêng đầu nhìn Hắc Long Vương một lúc lâu, đôi mắt hạnh trong suốt kia mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, đến khi nhìn thấy Hắc Long Vương không được tự nhiên, đột nhiên đứng dậy, lảo đảo hướng cửa đi đến: “Ta lại đi tìm xem … xem còn rượu không …”
Lại không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, vấp phải cạnh bàn, lập tức ngã nhào về phía trước.
Mắt thấy sẽ phải ngã một cú thật đau, may mắn Hắc Long Vương nhanh tay lẹ mắt, cánh tay cường tráng chụp tới, kéo hắn trở về khóa trong ngực.
“Đừng đi. Không phải nói rượu trong bữa tiệc đều sai ngươi đem đến phòng ta đây sao? Làm gì còn dư chứ?”
Nếu là bình thường thì có thể nói lý lẽ, nhưng cơn say này đem sự tùy hứng thường ngày bị Ngao Ân ẩn giấu đều dẫn ra hết, chỉ thấy hắn bĩu môi nhíu mày, tay ở trên không trung quơ loạn xạ, vừa giãy dụa vừa lớn tiếng ồn ào: “Ngươi làm sao biết không có? … Nói không chừng … giấu trong hầm rượu thì sao!? … Đúng! Hầm rượu nhất định có!”
Hắc Long Vương bị hắn nói lung tung một hồi, nhịn không được dùng cánh tay đem thanh niên không ngừng lộn xộn trong lòng kiềm chế chặt chẽ: “Ngao Ân! Ngươi say! Đừng uống nữa!”
“Ta không có say!! … Mới không có say! Ta chính là muốn uống! Phụ vương còn chẳng quan tâm tới ta! … Ngươi dựa vào cái gì quản ta …”
Say rượu nói lời thực, lại tiết lộ ra sự cô độc trong nội tâm của thanh niên, Hắc Long Vương không đành lòng, ôn nhu dỗ hắn: “Ngoan, nghe lời, đừng uống nữa được không?”
Ngao Ân quả nhiên bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa, ánh mắt chăm chú nhìn Hắc Long Vương trở nên thâm thúy lạ thường, hoàn toàn không giống một người say rượu hồ đồ.
“Có phải ta ngoan ngoãn nghe lời, các ngươi sẽ không rời khỏi ta hay không? … Sẽ không bỏ lại ta một mình?” (Oa, Ân nhi của ta thật đáng thương *chấm chấm nước mắt*)
Hắc Long Vương sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, một khắc do dự này, Ngao Ân lại tự hiểu gật đầu: “Ta đã biết, các ngươi đều không cần ta …” Mắt hạnh chăm chú nhìn Hắc Long Vương bỗng nhiên vô thanh vô tức chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt như trân châu, lập tức biến thành một dòng suối nhỏ chảy dài trên má.
Hắc Long Vương không chịu được nhất là nhìn thấy người ta khóc, huống chi là Đông Hải Thái Tử e là cả đời này đều làm cho y hết cách (ta định dùng từ “bó tay” mà nghe có vẻ hiện đại quá nên thôi) trong lòng này, tay chân lập tức luống cuống, vừa gạt lệ vừa dỗ dành: “Đừng khóc! Ngao Ân … Ngươi, ngươi trước hết nghe ta nói! Đừng khóc a! …”
Y nào biết đâu rằng, Ngao Ân nghĩ tới không phải là Thiện Nhi rời đi, mà là nhớ lại hai ngàn năm trước Hắc Long Vương bị lời nói của hắn đả thương, thất vọng rời khỏi Đông Hải Long Cung, hiện giờ, Hắc Long Vương mặc dù gần trong gang tấc, nhưng tâm lại giống như xa tận chân trời, hắn mấy phen thăm dò vẫn không tìm ra được biện pháp nào, trong lòng sớm đã nôn nóng khổ sở, hắn cho dù có khôn khéo già dặn hơn nữa, với tuổi thọ trường sinh của Long tộc chẳng qua cũng như thanh niên vừa qua khỏi nhược quán (vừa qua tuổi đôi mươi), trong lúc nhất thời, trong lòng tràn đầy đủ thứ chuyện trước kia.
Mượn vài phần say rượu, không cần phải đè nén khổ sở tràn ngập trong lòng nữa.
Hắc Long Vương nào biết rằng hắn nghĩ vậy, chỉ tưởng hắn luyến tiếc Long Phi Thiện Nhi, lúc này lại nghĩ biết vậy chẳng làm, không nên thả hai người kia đi như vậy, làm cho Ngao Ân chịu nỗi khổ ly biệt. (Aizz, cái kiểu ông nói gà bà nói vịt này đến bao giờ mới chấm dứt a a a!!!)
Còn nhớ rõ mới cách đây không lâu y từng hứa sẽ không phụ Ngao Ân, nhưng y lại đi giúp đỡ người đã phản bội hắn, này cũng gần như phá huỷ lời hứa.
Áy náy trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Đông Hải Thái Tử trong lòng, tuy rằng bọn họ đều không phải là đồng tộc, sau trận đại chiến kia cũng sớm nên không còn gì liên quan nữa mới phải, nhưng cố tình Ngao Ân hoàn toàn chưa từng để ý, một tiếng “Nhị thúc” đem hai ngàn năm tịch mịch này dễ dàng xoá bỏ, làm cho y chỉ nhớ rõ đáy biển Đông Hải xanh thẫm cùng với khuôn mặt tươi cười bướng bỉnh của thiếu niên.
Hắn vẫn quý trọng y như thế, vì sao lại hết lần này đến lần khác làm hắn tổn thương.
Trên cổ tay áo bằng tơ tằm đen tuyền, nơi bị nước mắt Ngao Ân thấm ướt màu sắc càng đậm hơn, mặc dù vệt nước mắt này trước sau cũng sẽ biến mất, nhưng trên thực tế một giọt nước mắt kia đã rớt xuống in dấu trong lòng Hắc Long Vương.
Y ngửa đầu mà than: “Ngao Ân …”
Cho dù y pháp lực cao cường, có thể khống chế lôi hỏa là hai lực lượng mạnh nhất trong việc tu luyện phép thuật, nhưng nghĩ đến hiện giờ lại khổ sở bởi vì không có cách nào xoa dịu thanh niên bị y tổn thương này. Y phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể làm cho hắn lại nở nụ cười một lần nữa?
“Nhị thúc …” Ngao Ân tựa đầu vào vai Hắc Long Vương, cảm giác dày rộng rắn chắc làm cho hắn rất là thoải mái, cảm xúc cũng dần dần trầm tĩnh lại, hơi men bốc lên đầu làm cho hắn ít nhiều có chút chóng mặt, vặn vẹo thân mình một chút, khẽ khàng than nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút không khoẻ.
“Làm sao vậy?”
Hắc Long Vương vội vàng cúi đầu nhìn sắc mặt Ngao Ân, thấy vẻ mặt hắn đã yên ổn rất nhiều, nhưng hơi men làm cho hai gò má hắn ửng đỏ, ngay cả môi cũng một màu đỏ thắm giống như tô son.
Ngao Ân mắt hạnh khép hờ, nhìn qua có chút không thoải mái, đưa tay kéo vạt áo lung tung: “Nóng quá …”
Hắc Long Vương trái lại biết là lúc say rượu sẽ cảm thấy nóng, nhưng y là lôi hỏa cầu long, bảo y đem cả hồ nước Thái Hồ đun nóng còn được, chứ bắt y hạ nhiệt thì thật là đau đầu. Trầm tư suy nghĩ làm thế nào để cho hắn hơi dễ chịu một chút, nghe thấy tiếng hừ nhẹ thoải mái, cúi đầu nhìn xuống, thanh niên đã gấp đến không thể chờ được tự kéo thượng bào cùng trung y, ngay cả thắt lưng cũng nới lỏng, lộ ra một vùng ngực trắng trẻo.
Làn da trắng nõn giống như phát ra ánh sáng lấp lánh, hai nụ hoa phấn hồng như ẩn như hiện, cực kỳ mê người. Song Hắc Long Vương mày rậm nhíu chặt: “Coi chừng cảm lạnh!” Đưa tay kéo áo choàng lại giúp hắn phủ trên vai.
Ngao Ân âm thầm ảo não, chăm chú nhìn ánh mắt lãnh tĩnh của Hắc Long Vương, khá là khó hiểu, vì sao trên điện mọi người đều si mê diện mạo này, chỉ riêng Hắc Long Vương luôn bất vi sở động?!
Kỳ thật hắn cũng là trách oan Hắc Long Vương. Nhan sắc bên ngoài đối với Hắc Long Vương là một Long Vương đã sớm nhìn quen nhân thế đổi thay mà nói, thật như mây khói thoáng qua, bằng không ở trong yêu quân yêu tinh mỹ diễm kiều mỵ đâu chỉ ngàn người, Hắc Long Vương lại thủy chung chưa từng động lòng, cũng là vì vậy.
Ngao Ân nhỏm dậy một phen, khóa ở trên đùi Hắc Long Vương, kê sát mặt vào dùng mắt hạnh tròn xoe nhìn Hắc Long Vương chăm chú: “Nhị thúc!!”
“Đây!” Hắc Long Vương chưa từng bị hắn trừng như thế, lập tức bị cỗ khí thế trong đôi mắt ươn ướt kia áp chế, không thể động đậy.
“Dù sao ngươi là lôi hỏa Long Vương … Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, làm sao cũng sẽ không bị cảm lạnh đi? …” Ngao Ân nói xong liền xé rách kiện hắc mãng ti bào kia, là lúc nãy không lâu hắn tự tay mặc vào cho y (lúc bé mặc đồ giúp Hắc ca đó), cái gọi là tháo chuông phải cần người buộc chuông, rốt cuộc cũng để cho hắn cởi dễ dàng giống như lột vỏ quýt.
Mãng bào màu đen nửa rơi rớt nửa treo trên cánh tay Hắc Long Vương, làm gì còn chỗ nào chỉnh tề như trước, Ngao Ân khá đắc ý nở nụ cười: “Coi! Nhị thúc hiện tại cũng giống như ta!”
Hắc Long Vương tuy nói chật vật, nhưng thấy Ngao Ân cười đến thoải mái, cũng không so đo, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngao Ân, được rồi, đừng náo loạn nữa.” Y thẳng người dậy, kéo kéo y bào, tính kéo Ngao Ân ra, đứng dậy đi ra ngoài tìm cho hắn chút canh nóng giải rượu, nhưng Ngao Ân lại không vui: “Không được đi!”
“Ta đi lấy canh nóng cho ngươi.”
“Ta không cần canh nóng!” Ngao Ân bám trên người Hắc Long Vương, không cho y đứng dậy.
“Ngao Ân!”
Hắc Long Vương ngữ khí vừa nặng nề một tí, mắt hạnh tròn tròn lại lộ ra thần sắc mờ mịt muốn khóc: “Ngươi có phải lại muốn bỏ lại ta một mình hay không?” Hắc Long Vương lúc này nhụt chí, đang nghĩ phải làm sao để cho hắn an tâm chờ đợi, đột nhiên gương mặt Ngao Ân tiến đến cơ hồ chóp mũi đυ.ng nhau, ánh mắt hung tợn khiến y hoảng sợ.
Nhất thời không kịp đề phòng, hai tay bị đối phương giữ chặt ở phía sau, đột nhiên nơi cánh tay căng thẳng, chỉ cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo quấn lên, đưa hai tay y chặt chẽ khóa ở phía sau.
Hắc Long Vương thử giãy ra, chỉ nghe tiếng sắt va chạm, liền biết chính là xiềng xích.
“Ngao Ân? Ngươi như vậy là định làm gì?!”
Ngao Ân sắc mặt ửng đỏ ý cười dạt dào: “Nhị thúc không cần phí công … Xiềng xích này ngươi là tuyệt đối giãy không ra … ha ha … Đây là dây xích do Đại Vũ Vương nấu chảy tấn thiết từ trên trời rơi xuống tạo thành … vốn là dùng để khóa Vô Chi Kỳ trấn dưới lòng sông Hoài … Sau khi yêu quái Vô Chi Kỳ kia bị ta thu phục, xích này liền do ta chiếm giữ … Vô luận thần ma đều không thể tháo ra …”
Hắc Long Vương đối với sợi xích làm bằng tấn thiết này của hắn có chỗ nào thần kỳ cũng không có hứng thú, nhíu mày nói: “Tại sao lại khóa ta?”
Nét mặt tươi cười của Ngao Ân bỗng nhiên biến mất, thẳng một đường nhìn chằm chằm Hắc Long Vương, nghiêm túc không còn chút gì trêu đùa khiến Hắc Long Vương chợt sinh ra ảo giác, giống như hắn muốn một hơi nuốt mình vào bụng, sống lưng dâng lên một đạo hàn khí, mao cốt tủng nhiên.
Liền nghe Ngao Ân nói: “Ta phải khóa Nhị thúc lại … Để cho ngươi chỗ nào cũng không đi được … Chỉ có thể ở lại bên cạnh ta …”