Chương 22

Tửu huân mê đồ kiến hồng hạnh

Hỏa ánh san hô nộ long ngâm

Say rượu lạc đường gặp hồng hạnh

Lửa chiếu san hô rồng giận thét

Kỳ lạ.

Rõ ràng uống chính là rượu ngon, nhưng miệng lại nếm không ra vị gì.

Rượu rót vào bụng xem như uổng phí …

Trong điện hương thơm nức mũi, y hương tấn ảnh, phù hoa phong nguyệt, đối với y hoàn toàn xa lạ.

Yến hội chưa kết thúc, Hắc Long Vương liền thừa dịp Ngao Ân bị mấy vị Long Vương quấn lấy nói chuyện, vô thanh vô tức (không một tiếng động) rời khỏi chính điện.

Ánh trăng dưới đáy nước không sáng tỏ như trên mặt hồ, một vầng trăng sáng rơi vào trong nước, theo dòng nước biến ảo, trở nên nhỏ vụn mà không nguyên vẹn. Cảnh sắc chung quanh cũng bởi vì vậy mà có vẻ mông lung.

Vốn cho rằng tửu lượng của y cao, rượu này bất quá chỉ như một chén nước so với hồ sâu, hoàn toàn không đến mức uống say. Chỉ là không biết tại sao, hôm nay cảm giác say này lại xông lên, làm y có chút chuếnh choáng.

Thái Hồ Long Cung đường hành lang phức tạp, trái ngoặt phải rẽ, đi một hồi liền mất phương hướng, bốn phía tối hù không có chút ánh sáng, Thuỷ tộc trong điện chắc hẳn đa số còn đang ở bữa tiệc, cho nên bốn bề vắng lặng.

Hắc Long Vương cũng không biết làm sao, đợi hồi lâu cũng không thấy có ngư cơ bạng nữ hay binh tôm tướng cá đi qua, nhìn khắp xung quanh thấy cách đó không xa có một cái viện có ánh sáng lập loè, liền không kềm được cất bước đi tới.

Đó là một thiên viện tương đối yên tĩnh, từ nơi này ngẩng đầu lên gần như có thể nhìn thấy những hình ảnh tới lui trên mặt nước bên ngoài cung, thì ra trong lúc mơ mơ hồ hồ y đã chạy tới rìa của Thuỷ Tinh Cung.

Y đi vào trong viện, bên trong có một bụi san hô sinh trưởng cao vượt quá đầu người, rong rêu um tùm, xem ra là một cái viện không có người ở bị bỏ quên lâu ngày, nhưng kỳ quái chính là có một chút ánh nến từ nơi sâu nhất trong bụi san hô chiếu ra. Hắc Long Vương liền xuyên qua bụi san hô, hướng vào trong tìm kiếm.

Khi đến gần liền nghe thấy tựa hồ có một nam một nữ, Hắc Long Vương đang định tới hỏi đường, đột nhiên nghe thấy nàng kia thở gấp một tiếng, lập tức âm thanh thân thể va chạm cùng với tiếng thở dốc của nam nữ liên tiếp vang lên. Hắc Long Vương vừa nghe liền biết có người ở trong bụi san hô tằng tịu, không khỏi nhíu chặt mày.

Y vô tình gặp phải, liền muốn xoay người rời đi.

Đột nhiên, nàng kia trong lúc phóng túng lớn tiếng kêu: “A … biểu ca …”

Hắc Long Vương tuy là rượu say ba phần, nhưng thần chí vẫn còn tỉnh táo, vừa nghe liền nhận ra nàng kia chính là Long Phi của Ngao Ân … Thiện Nhi?!

Y vô cùng ngạc nhiên, Long Phi rời đi lúc nào y thật không phát giác, nhưng lúc y rời đi Ngao Ân còn đang ở trên điện, vì vậy hiện giờ người cùng Thiện Nhi vui vẻ ở chỗ này tuyệt đối không phải chất nhi của y!

Lúc này sự phẫn nộ từ đáy lòng bốc lên, cảm giác chuếnh choáng toàn bộ tiêu tan.

“Lăn ra đây!!” Chỉ thấy ống tay áo của y phất mạnh, một ngọn lửa rừng rực thổi quét mà ra, trong chớp mắt rong rêu và san hô trong viện đều bị thiêu rụi thành tro, chỉ có chỗ một nam một nữ kia chưa bị lửa lan đến, pháp lực này thật sự mạnh đến không thể tưởng tượng.

Nam nữ bị cắt ngang chuyện tốt cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đúng là đang lúc cảm xúc dâng trào, phân thân còn đang chôn sâu trong cơ thể người nữ, nhưng nghe thấy tiếng gầm giận dữ, bụi san hô vốn dùng để che chắn thế nhưng bị đốt trụi, vô cùng sửng sốt. Nàng kia quả nhiên chính là Thiện Nhi. Nàng ta nhìn thấy Hắc Long Vương giống như thần tiên(ách, lần đầu có người thấy Hắc ca giống thần tiên nga, mắt của ả Thiện Nhi này đúng là có vấn đề) trên trời giáng xuống, đứng cách xa khoảng mười bước, cả người lửa giận bừng bừng, lúc này mặt xám như tro tàn.

Nam nhân đang ôm nàng dù sao cũng bình tĩnh được một chút, lôi phân thân bị dọa đến mềm nhũn ra, luống cuống vươn tay túm lấy quần áo rải rác trên mặt đất bao lấy thân thể trần trụi của Thiện Nhi.

Hắc Long Vương quan sát nam nhân kia, thấy hắn dáng người gầy yếu, xương sườn hiện rõ, một thân da bọc xương chỉ thấy da không thấy thịt, tướng mạo lại là ngư hình vị thốn (ta cũng không rõ lắm là cái dạng gì, tóm lại là con lươn), mỏ nhọn trán dồ, trên mép có hai cọng râu giống như râu treo trên miệng cá nhám vừa vểnh lại vừa xoắn, bộ dáng cực kỳ đáng khinh. (Phù *vuốt mồ hôi*, nghe Hắc ca tả mà ta cứ tưởng quái thai quái thú ở đâu ra)

Long Phi Thiện Nhi đã sợ tới mức hồn phi phách tán, xụi lơ trên mặt đất, tùy ý nam nhân mặc y phục cho nàng.

Hắc Long Vương mặc dù không nói, nhưng trong đồng tử song tinh kim nhãn này tất cả đều là uy nghiêm xét nét.

Ngược lại nam nhân kia không hề hay biết thân phận của Hắc Long Vương, chỉ có chút xấu hổ khi bị bắt gặp, nhưng không hề sợ hãi, không có đào tẩu. Thiện Nhi lấy lại tinh thần, nghĩ muốn đẩy hắn rời đi: “Biểu ca, ngươi mau đi … mau đi đi!”

Nam nhân tuy nói không muốn, nhưng nghĩ đến thân phận nhạy cảm của Thiện Nhi, đành phải co cẳng đạp nước chạy đi.

“Đứng lại.”

Âm thanh lạnh lùng hung ác vang lên, ngọn lửa giống như một cái vòng đem nam nhân kia vây bên trong.

“Ai cho ngươi rời đi?!”

Ngư tộc trong nước sợ nhất lửa thiêu, chỉ một chút cũng sẽ da cháy vảy nứt, mắt thấy tình lang bị ngọn lửa rừng rực bao vây có nguy cơ bị nướng thành than, Long Phi Thiện Nhi rốt cuộc bất chấp thân phận phủ phục dưới chân Hắc Long Vương, đau khổ cầu xin: “Nhị thúc tha mạng! Tha mạng a! Cầu, cầu Nhị thúc buông tha biểu ca của ta! …”

Hắc Long Vương cúi đầu nhìn nữ tử quần áo không chỉnh tề, tóc tai tán loạn này. Nửa canh giờ trước, y còn tự cho là Ngao Ân cưới chính là một thê tử hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung (bề ngoài thanh tú, bên trong trí tuệ). Hiện giờ xem ra, chẳng những y mắt bị lọt tròng(dân dã một tí thì gọi là mắt bị bù lệch ăn (õ_õ)), mà ngay cả Ngao Ân cũng …

Nghĩ đến chất nhi thường ngày được y hết lòng yêu thương che chở, lại bị hai người này liên thủ lừa gạt, phi tử yêu dấu cùng kẻ bên cạnh dâʍ ɭσạи quá trớn, tằng tịu lén lút, nếu Ngao Ân biết được thì làm sao có thể chịu nổi?!

Cơn giận trong lòng bốc lên, ngọn lửa vây khốn nam nhân kia chẳng những không giảm, ngược lại càng bốc cháy hừng hực, bị đốt nóng đến nỗi nam nhân kia kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, cuộn mình thành một đống.

Thiện Nhi thấy hắn sẽ bị thiêu sống, thần chí bấn loạn, rốt cuộc cũng không thèm cố kỵ gì nữa, đứng dậy khàn giọng gào lên: “Ngươi nếu muốn thiếu chết hắn, thì cũng thiêu chết ta luôn đi!!” Nói xong xoay người lao về phía đống lửa.

Hắc Long Vương không khỏi cả kinh, không ngờ đến nàng ta lại có hành động như vậy, khoảnh khắc Thiện Nhi nhào vào đống lửa, y vẫy tay một cái, ngọn lửa bị nước dập tắt, trong chớp mắt biến mất.

Thiện Nhi nhào tới ôm lấy nam nhân bị hun đến cả người biến thành màu đen, khóc lóc thảm thiết.

Hắc Long Vương thật sự không thể ngờ được hai người này thế nhưng tình chí tương tuẫn (tình cảm sâu nặng đến có thể cùng chết), nhất thời cũng không thể quyết định.

Thiện Nhi khóc một trận, nam nhân trong lòng cuối cùng tỉnh lại, cổ họng bị lửa hun tới khàn khàn nói: “Biểu muội … đừng … đừng khóc …”(thật ra ta cũng rất cảm động trước tình cảm của hai người này, nhưng ai biểu người mà 2 người bọn họ cắm sừng là Ân nhi của ta, cho nên … *đạp đạp, phủi mông bỏ đi*)

Thấy hắn tỉnh lại, Thiện Nhi mừng rỡ, bắt lấy tay hắn không muốn buông ra.

Mắt thấy bọn họ tình chân ý thiết như vậy, cũng không giống giả bộ, Hắc Long Vương cư nhiên cảm thấy bản thân ngược lại thành ác nhân dùng gậy đánh tan tác uyên ương.

Hắc Long Vương lần thứ hai quan sát nam nhân kia, thật sự nghĩ không ra. Nếu luận tướng mạo, Ngao Ân dung mạo xuất chúng, từ tình trạng các vị Long Công Chúa trên điện muốn lôi kéo sự chú ý của hắn có thể thấy rõ, mà nam nhân này nhìn qua gầy guộc hèn mọn, y ở nhân gian gặp qua mấy nhân vật bỉ ổi cũng là bộ dáng như vậy, làm sao có thể so sánh? Nếu luận thân phận, một vị là Tứ Độc Long Thần do Ngọc Đế thân phong (đích thân phong tặng), một kẻ bất quá là ngư tinh có chút pháp lực trong Thuỷ tộc, càng không thể so sánh.

Y đúng thật càng nghĩ càng thấy hồ đồ, không khỏi thở dài một tiếng: “Các ngươi đây là … Aizz …”

Thiện Nhi quay đầu lại, trên mặt đã không còn sự nhu nhược của trước đây, suýt nữa âm dương chia cách làm cho nàng bất chấp nỗi sợ sệt bởi uy nghiêm của Hắc Long Vương: “Nhị thúc có lẽ không biết, hắn là biểu ca Hóa Xương của ta … Hai người chúng ta từ nhỏ thanh mai trúc mã, ái mộ lẫn nhau, cha mẹ cũng sớm ưng thuận hôn phối, chỉ chờ biểu ca đến cầu hôn … Chẳng ngờ Đông Hải Long Vương kia đột nhiên hướng phụ vương ta cầu thân, phụ vương thấy quyền thế, cư nhiên bội ước, đem ta gả cho Tứ Độc Long Thần … Nữ giá tòng phu (con gái lấy chồng theo chồng), vốn đã lấy phu quân Ngao Ân, ta cũng chặt đứt ý niệm trong đầu, nhưng trở lại Thái Hồ, gặp được biểu ca, mới biết được … nguyên lai hắn một mực cuồng dại chờ ta …” Nàng thắm thiết nhìn nam nhân trong lòng liếc mắt một cái, tâm ý lại kiên định, “Biểu ca vốn định thu thập bảo vật dâng lên cho phụ vương, cầu hắn đón ta về Thái Hồ, nhưng sự việc chưa thành lại bị Thuỷ tộc tố giác … Tối nay ta cùng với biểu ca giấu diếm mọi người vụиɠ ŧяộʍ gặp mặt, nhất thời khó kìm lòng …”

Hắc Long Vương cả giận nói: “Ngươi làm như vậy, có từng nghĩ tới Ngao Ân không?! Ngươi bảo hắn còn mặt mũi nào?!”

Thiện Nhi kia cũng cười khổ: “Phu quân? Thiện Nhi quả thật thẹn với phu quân … Nhưng là, ta cũng từng một lòng hướng về hắn, nhưng người mà hắn yêu lại chưa bao giờ là ta …”

“Nói vậy là có ý gì?!”

“Người bên ngoài nhìn vào, danh hiệu Long Phi vô cùng phong quang (vinh quang, nở mày nở mặt), trong Long Cung cẩm y hoa thực, phu quân cũng quả thật chưa từng bạc đãi ta … chỉ là … ” Sắc mặt trắng bệch của Thiện Nhi hơi ửng đỏ, “Lúc hắn cùng với ta thân mật, chưa bao giờ gọi tên của ta.” Nàng ôm chặt nam nhân trong lòng, “Ta vẫn luôn biết, hắn cần chẳng qua là một nữ nhân ngồi giữ danh hiệu Long Phi, nếu không phải là Thiện Nhi, cũng sẽ có Thiện Nhi khác, hoặc là Duyệt Nhi, Lệ Nhi … tùy thời đều có thể chiếm lấy. Nhưng còn Hóa Xương biểu ca, hắn muốn chính là ta …”

Hắc Long Vương không thể ngờ được nữ tử nhu nhược này có thể nói ra những lời như thế, nhất thời không có lời nào để chống đỡ.

Thiện Nhi ai thiết nói: “Thiện Nhi tự biết thẹn với phu quân, hiện giờ không cầu vinh hoa, chỉ mong có thể cùng biểu ca rời khỏi thuỷ giới … Nguyện trọn đời không trở lại tứ độc thuỷ vực …

Hắc Long Vương nhíu mày: “Nếu như ta không đồng ý, ngươi định làm thế nào?”

Thiện Nhi cúi đầu nhìn về phía biểu ca của nàng, nam nhân cũng nhìn về phía nàng, trong mắt hai người tình ý kiên định, sớm là sinh tử tương hứa.

“Nếu kiếp này vô duyên, duy cầu kiếp sau gần nhau.” Thiện Nhi nhẹ nhàng đặt Hóa Xương trên mặt đất, xoay người vái chào Hắc Long Vương, “Chỉ cầu Nhị thúc ban cho một ngọn lửa thiêng, đốt hai người chúng ta … tro cốt hoà lẫn, không ai có thể tách chúng ta ra nữa.”

Hắc Long Vương mặc dù giận màn lừa dối Ngao Ân này, hồng hạnh xuất tường vốn là không thể bỏ qua, nhưng cố tình hai người bọn họ lại sống chết không sợ, khăng khăng muốn được gần nhau, như vậy lại làm y khó có thể quyết định.

Vừa giận vừa tức, hoả khí cả người phát ra càng bốc lên dữ dội.

San hô cháy rụi ánh lên bóng lửa nhấp nháy, hừng hực hun nóng đến nỗi bốn phía sóng nước cuồn cuộn giống như nồi nước sôi, song nữ tử mảnh mai kia quỳ gối trước mặt Long Vương uy vũ, sớm nhắm hai mắt lại, mặc người xử trí.

Ánh lửa rừng rực, lại trong nháy mắt tiêu tán không còn dấu vết.

Cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể cảm giác được hào quang chói mắt kia vụt lóe qua.

Nàng dè dặt mở mắt, kinh ngạc phát hiện chính mình cùng Hóa Xương kia không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, Hắc Long Vương trước mặt đã xoay người đi, không hề nhìn đến bọn họ.

“Đi đi. Chuyện của ngươi, ta sẽ tự giao phó với Ngao Ân.”

Âm thanh phía sau đã đi xa rồi, Hắc Long Vương vẫn đứng ở chỗ cũ không hề cất bước.

Tuy rằng y đáp ứng để cho hai người các nàng rời đi như thế, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất phân vân, dù sao y làm như vậy liền giống như ngầm đồng ý tư tình của bọn họ, cùng với việc Thiện Nhi phản bội Ngao Ân một cách tàn khốc.

Nhưng nếu y đem việc này công khai, trước không nói đến Ngao Ân sẽ làm như thế nào, Thái Hồ Long Vương vì lợi quên nghĩa kia nhất định liền không buông tha hai người bọn họ … mà nữ tử ngoài mặt xem ra nhu nhược dễ bảo kia, bên trong lại kiên cường cố chấp, liền phải chịu càng nhiều đau khổ. Tuy rằng biểu ca của nàng có lòng bảo hộ, nhưng bất quá chỉ là một con lươn tinh không có pháp lực gì đáng kể, như vậy, aizz, hậu quả nhất định khó có thể thu dọn.

Y chỉ là không thể cứng rắn hạ quyết tâm.

Nhưng nếu để nữ tử mất đi linh hồn kia ở lại bên cạnh Ngao Ân, với sự khôn khéo của Ngao Ân sao lại không nhận ra, đổi lại chỉ có thể là ba người bọn họ vĩnh viễn thống khổ …

Hắc Long Vương than nhẹ một tiếng, y vẫn là có chút tư tâm.

Đông Hải Thái Tử rời xa hải giới kỳ thật là tịch mịch, mặc dù hắn quyền khuynh tứ độc, pháp lực vô biên, nhưng người ở bên cạnh hắn lại không có một ai không phải vì quyền thế của hắn …

Cho dù Thiện Nhi không tự cầu xin rời đi, y cũng không tha thứ cho nàng.

Ở lại bên cạnh Ngao Ân phải là một nữ tử biết lo nghĩ cho hắn, không mang theo một chút dị tâm nào.

Hiện giờ có nghĩ gì cũng vô ích, sóng nước phía sau ngay cả một chút lăn tăn cũng không còn lưu lại, đã khôi phục lại sự yên ả vốn có.

Y cuối cùng cất bước rời khỏi viện.

Nhưng mà khoảnh khắc y băng qua cửa viện, y nhìn thấy một thân ảnh trắng bạc quen thuộc, tựa trên tường viện! Ánh trăng nhạt nhoà mơ hồ loang lổ dừng trên áo choàng màu bạc của hắn, mất mát khó có thể che dấu bao phủ cả người thanh niên.

“Ngao Ân! Ngươi …”

Hắn đã đến từ lúc nào?!

Hắc Long Vương kinh hãi, vội vàng đi qua, thấy thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng mê man hỏi y: “Nàng … đi rồi sao?”

Hắc Long Vương trong lòng chua xót, nếu có thể, y không muốn để cho hắn trực tiếp đối mặt tất cả những chuyện này … chính là sự thật trước sau cũng phải đối mặt, vị Long Phi khϊếp nhược kia đã vứt bỏ vị Long Quân yêu nàng.

“Đúng vậy.”

Câu trả lời của y làm cho thanh niên ít nhiều phục hồi lại tinh thần, cô đơn cười cười, miễn cưỡng đến làm cho Hắc Long Vương nhất thời trái tim nhói lên.

“Có lẽ rời đi đối với nàng mà nói, cũng là chuyện tốt.”

Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Hắc Long Vương quả thực muốn một đao bằm nát lỗ tai của mình, y sao có thể nhẹ dạ tin vào lời nói phiến diện của Thiện Nhi, liền tự cho là đúng để mặc bọn họ rời đi, lưu lại Ngao Ân một mình đối mặt với nỗi thống khổ bị vứt bỏ?!

Đáng chết! Hắc Long Vương ôm lấy Ngao Ân một phen, quát: “Ngươi đừng vội! Ta thay ngươi bắt bọn họ trở về!!” Hóa Xương kia bị thương, Thiện Nhi đỡ hắn, nói vậy đi được không xa, y đang định hóa thành hình rồng đuổi theo, lại bị Ngao Ân trở tay giữ chặt.

Nhìn lại, thấy Ngao Ân nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhị thúc, đừng đuổi theo.”

“Nhưng mà …”

Ngao Ân vẫn lắc lắc đầu, nhìn về phía thuỷ vực ngư ảnh mờ mịt: “Lòng không có ở đây, bắt về có ích gì? Không cần làm phiền Nhị thúc bôn tẩu.” Hắn quay đầu, hướng Hắc Long Vương cười cười, “Bữa tiệc còn dư rượu, ta sai người mang đến trong phòng Nhị thúc rồi. Tối nay không có việc gì làm, chất nhi … muốn uống suốt đêm, không biết Nhị thúc có nguyện ý tiếp khách?”

Là người từng trải, Hắc Long Vương nghĩ hắn đại khái là không muốn trở lại nơi ở ban đầu, miễn cho xúc cảnh thương tình, hơn nữa uống rượu giải sầu cũng là một phương pháp tốt, lúc này mới đáp ứng cùng hắn hướng về phòng ngủ của y đi đến.