Chương 24

Tiết y bán lạc tố tình ti

Dục động lân phấn quyển long triền

Tiết y nửa hạ kể tơ tình

Vảy hồng du͙© vọиɠ rồng quấn nhau

Đây là cái tình huống gì?!

Chẳng lẽ là y uống rượu, sinh ra ảo giác hay sao?

Không đúng a, y bất quá mới uống hai mươi vò rượu, lượng rượu này nhiều lắm chỉ có thể làm cho y say hai phần … nhưng tình huống trước mắt, lại … sao có thể như vậy?!

Quần áo bị xốc lên, cảm giác lạnh lẽo.

Cùng với bàn tay nóng cháy mò vào trong áo kia, nhiệt độ hoàn toàn bất đồng.

Ngao Ân ở ngay trước mặt y, quần áo đã sớm hỗn độn, sau đó khá là tự nhiên cúi đầu xuống, nới lỏng đai lưng ra, quần mất đi sự trói buộc trượt xuống, dừng ở dưới xương hông, tiết y màu trắng phủ xuống, nửa che đậy phân thân đã muốn hơi hơi ngẩng lên lộ ra.

Hắc Long Vương trừng lớn đôi mắt to như mắt trâu, thật ra y cũng không phải chưa từng thấy qua người khác cởϊ áσ tháo thắt lưng, nếu nói sắc mị dụ nhân, năm đó trong yêu quân Xích Luyện nữ yêu có thể nói là đứng đầu, nàng từng nhẹ nhàng cởi bỏ la sam, lộ ra hết đường cong lả lướt, song chưa tới gần Hắc Long Vương ba bước liền bị y không hề thương hương tiếc ngọc một chưởng đánh bay ra ngoài.

Mà Ngao Ân hắn …

Đã là thân thể thanh niên trưởng thành, không có gì lả lướt lồi lõm đáng nói, bả vai dày rộng, bộ ngực rắn chắc, mặc dù eo thon mông vểnh nhưng cũng tuyệt đối là một thân hình nam tính dương cương.

Hơn nữa, Ngao Ân cùng y chính là thúc chất!

Chất nhi của y ngồi ở trên đùi y cởϊ áσ tháo thắt lưng?!

Hắc Long Vương hoàn toàn không thể lý giải tình trạng trước mắt, ngay cả nên quát bảo ngưng lại cũng đọng lại ở trong não. Thẳng đến hạ phúc y chợt lạnh, mới nhận ra đai lưng của mình không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ, qυầи ɭóŧ cũng bị tuột ra, Ngao Ân nghiêng đầu, rất có hứng thú nhìn chằm chằm phân thân nằm yên giữa hai chân.

Hắc Long Vương lúc này mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Cơ bắp cả người đột nhiên bị kéo căng, vùng vẫy muốn đứng lên, khóa làm từ tấn thiết này là Đại Vũ Vương dùng để trấn áp yêu vật, lấy thiên ngoại phi vẫn (vật từ ngoài không gian rơi xuống, ví dụ như thiên thạch) rèn thành, có thể nói là đao chặt cũng không sứt mẻ, kiếm chẻ cũng không nứt ra.

Hắc Long Vương dùng lực giãy không ra, một đôi hắc đồng toả sáng kim quang, tiếng xiềng xích ma sát vang lên chói tai, khóa tấn thiết đen thui kia dần dần dâng lên màu đỏ của đồng, đúng là tính lấy sức nóng của lôi hoả cưỡng ép nung chảy!

Ngao Ân không khỏi âm thầm giật mình, Hắc Long Vương hỏa tức lợi hại, khóa tấn thiết này cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, mày kiếm nhướn lên một cái, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, như là không cẩn thận ngã sấp về phía trước, bàn tay mò về phía trước tìm kiếm, xiềng xích hiện tại tựa như bị bỏ vào trong lò nung, nóng cháy vô cùng, chỉ là chạm đến phụ cận đã cực kỳ nóng, Ngao Ân nhất thời thất thanh hô lên: “Đau quá! …”

Hắc Long Vương chỉ cầu cởi bỏ trói buộc, chưa từng ngờ tới sẽ làm Ngao Ân bị thương, nghe hắn kêu la, vội vàng thu lại nhiệt lực: “Sao vậy?! Bị thương rồi sao?” Nhưng nhìn không đến trạng huống, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, nhất thời thật đã quên tình cảnh của mình, lo lắng hỏi, “Ngao Ân?! Bị thương làm sao vậy? Mau đưa ta xem xem!”

Ngao Ân liếc nhìn dây xích nóng rực từ từ nguội đi, kỳ thật bàn tay chẳng qua là có chút ửng đỏ, nhưng hắn lại đem giấu đi, ủy khuất ngước mắt nhìn Hắc Long Vương: “Không đau … Nhị thúc … Ngươi quả nhiên là chán ghét Ngao Ân sao? …”

“Đương nhiên không phải!”

Ngao Ân giống như không nghe thấy câu trả lời của y, tự ý tựa đầu lên bờ vai dày rộng, nỉ non tự nói: “Nhưng ta là thật tâm thích Nhị thúc … Ta vẫn luôn biết, trừ bỏ phụ vương cùng mẫu hậu, trong trời đất này cũng chỉ có một mình Nhị thúc ngươi là đối xử thật lòng với ta … Lúc đó ta được phụ vương phái đến Bà Dương hàng yêu, sau khi được thiên mệnh phong làm Long thần … Tứ độc thuỷ vực, sự vụ nhiều, ngàn người vạn chữ, nhưng không có một người có thể thương lượng … Ta vốn cũng không chỉ một lần muốn từ bỏ …”

Hắc Long Vương trong lòng căng thẳng, trước mắt giống như xuyên thấu thời không, nhìn thấy thanh niên mới vừa trở thành Tứ Độc Long Thần kia, lẻ loi một mình, mờ mịt bất lực ngồi trong Long Cung, công văn chồng chất như núi từ Hoàng Hà, Trường Giang, sông Hoài, Tế Thủy dâng lên xếp đống bên người, giống như tùy thời đều sẽ sụp đổ chôn vùi hắn ở bên dưới.

“Chính là … Mỗi lần như vậy, ta sẽ luôn nghĩ đến, nếu từ bỏ liền sẽ mất đi … Mất đi tư cách cùng Nhị thúc sóng vai bay lượn trên bầu trời … Ta không muốn giống như ngàn năm trước, trơ mắt nhìn ngươi bị biếm đi tha phương mà bất lực … Ta cần quyền lực Long thần này … Ít nhất tại Tứ độc thuỷ vực này không ai có thể chia cách ta và ngươi.” Ngao Ân nhẹ nhàng dừng lại một lát, “Nhị thúc, ngươi có chê cười ta không?”

“… Đồ ngốc.”

Y cúi đầu nhìn gương mặt quen thuộc kia, mi mắt hơi rủ xuống, lông mi dày đặc khẽ khàng run rẩy giống như tiết lộ nỗi lòng bất an của thanh niên. Thanh niên này một mực yên lặng truy đuổi mình, vô luận gian khổ vẫn không chịu từ bỏ, quật cường đến làm cho y không khỏi đau lòng.

Tận sâu trong đáy lòng, bởi vì giọt nước mắt kia của Ngao Ân mà trở nên mềm nhũn, hiện giờ chậm rãi sụp đổ …

Bàn tay mềm mại ấm áp trong lúc y không có phản kháng lặng lẽ lẻn vào dưới áo, bao lấy phân thân đang ẩn núp, chưa có cương lên mà đã tương đối ngạo nhân, bởi vì có dị vật chạm vào mà nảy lên một cái.

Hắc Long Vương hơi giật mình, đang định cúi đầu, xương quai xanh lại có cảm giác đau đớn, là bị răng nanh khẽ khàng gặm cắn.

“Ta thích Nhị thúc …”

“Ta biết …”

“Là cái loại thực thích, thực thích.”

“… Ân.”

Thanh niên say rượu, giống như một tiểu hài tử nôn nóng muốn biểu đạt ý tứ của mình, chỉ biết dùng ngôn ngữ trực tiếp nhất khẳng định nhất, không chút nào giả dối thổ lộ tâm ý.

Hắc Long Vương rất muốn đáp lại rõ ràng, chỉ là y mơ hồ cảm thấy, tình cảm của mình đối với Ngao Ân mặc dù sâu nặng, nhưng còn chưa phải cái loại tình cảm Ngao Ân mong muốn này. Thế là có chút phiền não không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.

Không chiếm được câu trả lời xác thực, thanh niên có chút tức giận, cắn một cái trên cơ ngực đen bóng của Hắc Long Vương, nhưng trên da nổi lên vảy đen cứng rắn, suýt nữa làm răng của hắn rụng sạch. Ngẩng đầu nhìn thấy Hắc Long Vương như đang thả hồn vào cõi thần tiên, hắn rõ ràng đã rất chịu khó khıêυ khí©h phân thân giữa hai chân, nhưng gia khỏa mềm nhũn kia bất quá cũng chỉ theo bản năng cương lên một chút, hoàn toàn không có xu hướng ngẩng đầu.

Trái lại chính hắn, bộ vị mịt mờ bị quần áo nửa che nửa đậy sớm kiềm chế không được hướng thẳng lên trời, hắn cắn răng một cái, thật không tin hắc long ngốc nghếch này là làm từ tảng đá!

Hắn vốn là khóa ngồi trên đùi Hắc Long Vương, hiện giờ lại dựa tới phía trước thêm chút nữa, mở vạt áo ra, đem phân thân đã hưng phấn thẳng đứng của mình cọ lên bộ vị tương tự của Hắc Long Vương.

Hai tay nắm lại, hai cái phân thân dán vào nhau nảy lên, xúc cảm hừng hực làm cho Ngao Ân cơ hồ kích động đến muốn lập tức xuất ra, nhưng hắn dù sao cũng từng trải qua phong nguyệt, thoáng ngưng thần áp chế cảm xúc. Cúi đầu nhìn lại, phân thân của Hắc Long Vương màu đen, ở trạng thái hơi cương đã khá là to lớn, còn của hắn lại tương đối trắng nõn, bởi vì kích động mà đỏ lên, to dài lớn nhỏ thật cũng không kém nhiều lắm. (Ân nhi đang so sánh của 2 người với nhau, hic *che mũi*, cho ta xin ít khăn giấy a)

Hai tay Ngao Ân linh hoạt xoa nắn lên xuống, dịch thể tràn ra khỏi linh khẩu trở thành chất bôi trơn, cọ xát sền sệt làm cho kɧoáı ©ảʍ tăng nhanh. Cùng Hắc Long Vương gần gũi qua con đường du͙© vọиɠ làm cho cả người hắn giống như bị nhóm lửa, không thể kiềm nén, cảm giác này thế nhưng trước đây vô luận thế nào cũng chưa từng thử qua.

“A … Ân … Ân! …” Kɧoáı ©ảʍ không ngừng dâng lên, hắn cũng đã không thể tự kiềm chế nữa, động tác tay dần dần nhanh hơn, hắn nửa tựa vào trên người Hắc Long Vương, phần eo kịch liệt chuyển động, hai cái ngọc trụ ma sát mang đến kɧoáı ©ảʍ, đã gần như đạt tới giới hạn. Hai cái đồng dạng nóng cháy dán sát vào nhau làm cho đầu óc mê muội sinh ra ảo giác, liền giống như giờ này khắc này, hắn cùng với người hắn thích nhất đang cùng bay lượn …

“Ân! Tạo … A! …” Một tiếng thở dài căng thẳng tràn ra bên môi, dịch thể trắng sệt cuối cùng bắn ra khỏi linh khẩu, phun ở trên cái bụng đen thui của Hắc Long Vương cùng với bàn tay trắng nõn đang nắm lấy phân thân của hai người.

Ngao Ân thưởng thức dư vị, rồi mới mở mắt cúi đầu nhìn lại, nhất thời có xúc động muốn bóp chết Hắc Long Vương, chỉ thấy cây cột đen kia dưới sự vỗ về chơi đùa của hắn vẫn đang ở tình trạng nửa cương nửa nhũn, đến nỗi cảnh hắn vừa rồi ở trên người y phát tiết đầy sắc tình như vậy nhưng Hắc Long Vương kia cư nhiên nhìn như không thấy, vẫn là một bộ dáng trầm tư suy nghĩ chết tiệt, còn phân thân giữa hai chân cũng đại để là do bản năng mới hơi ngẩng lên một chút cho phải phép.

Hiển nhiên, cách mức độ bị khơi mào tìиɧ ɖu͙© còn một khoảng cách tương đối.

Sao lại như vậy?!

Thủ đoạn của hắn có thể làm cho Thiện Nhi tâm tư hoàn toàn không ở trên người hắn thỏa mãn, nhưng riêng với Hắc Long Vương tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa …

“Nhị thúc!! Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?!”

Tứ Độc Long Thần bị sỉ nhục nghiêm trọng thẹn quá hoá giận, một đạo ánh sáng chợt lóe lên, cuối cùng hiện ra chân thân bạch long.

Liền thấy Hắc Long Vương bị khóa ở ghế tức khắc bị long thân màu trắng bạc gắt gao quấn quanh, ghế dựa rầm một cái bị vỡ nát.

Hắc Long Vương vẫn luôn lơ đãng lúc này cũng bị dọa đến hoàn hồn, trừng lớn mắt khó có thể tin nhìn bản thân bị Ngao Ân đã hóa ra thực thân quấn lấy. Lớp vảy trắng bạc lấp lánh, vây rồng trên người hải long như sa mỏng hơi trong suốt, cao quý hoa mỹ, làm người ta khó có thể dời mắt.

“Hồ nháo!” Hắc Long Vương thật là dở khóc dở cười.

Phòng này vốn không lớn, thân hình to lớn của bạch long ở trong phòng dồn thành một đống, đầu rồng không thể ngẩng cao lên, chỉ có ghé vào trên người, đồng tử to lớn màu vàng cách Hắc Long Vương không đến nửa thước.

“Mới không phải hồ nháo!” Bạch long miệng phun ra tiếng người, lại di chuyển thân thể, vừa động một cái, vách tường cùng cửa sổ bị hắn gây áp lực đến rung động ầm ầm, căn phòng giống như muốn sụp đổ, “Ta ra sức như vậy, Nhị thúc cư nhiên không chút biểu cảm … Quá đáng!” Hoàn toàn là ngữ khí của tiểu hài tử làm nũng, từ trong miệng bạch long oai phong nói ra, thật sự là làm cho người ta không thể thích ứng.

Dứt lời, long thân chuyển động, khẽ khàng cọ xát Hắc Long Vương đang bị cuốn trong đó, vảy của Long tộc tuy rằng cứng rắn còn hơn thiết phiến, nhưng lại có sự trơn bóng của Thuỷ tộc, xúc giác trái ngược đó khi chạm vào làn da sẽ làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác trơn trượt mao cốt tủng nhiên. Dừng lại cái mũi to bên cạnh, cũng làm cho hơi thở của rồng trở nên rõ rệt, thổi tới thân trên loã lồ của Hắc Long Vương, phất đi hỏa tức nóng bỏng.

Cũng không biết là bởi vì say rượu hay là vì động tình, lớp vảy màu trắng biến hóa ra một loại ánh sáng rực rỡ màu hồng nhạt như trân châu, phi thường mỹ lệ, ngay cả Hắc Long Vương cũng không khỏi nhìn đến ngây người. Y cũng không phải là chưa từng thấy qua hình rồng của Ngao Ân, nhưng bạch long ngao du ở đáy hồ, giữa ba quang thấp thoáng, luôn lóe ra màu sắc lộng lẫy như phỉ thuý ngọc thạch, giống như hiện tại, lớp vảy ngọc bạch nhiễm một loại xinh đẹp không thể dùng từ để hình dung, ngay cả y sống tới vạn năm cũng chưa từng gặp qua.

Tiểu chất nhi của y là bộ dáng như vậy sao?

Long thể chậm rãi rục rịch quấn quanh người y, nhân thân cùng long thân tiếp xúc quá ít khiến bạch long không thể thỏa mãn phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, rung động phảng phất như từ chỗ sâu trong yết hầu truyền đến, dụ dỗ nam nhân cũng đồng là Long tộc.

Phân thân của nam nhân bị long thân dồn ép lên bụng, lớp vảy nhẵn bóng không ngừng cọ tới cọ lui bộ vị yếu ớt, mang đến kɧoáı ©ảʍ không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng không ngừng ngưng tụ, dồn lại ngay bụng dưới, tất cả hỏa tức trong cơ thể đều tập trung tới đó, không thể ức chế.

Khó khăn thở dốc, giống như có cái gì muốn phá thể mà ra, du͙© vọиɠ đang giãy dụa không ngừng, tuổi tác quá vạn nhưng với y mà nói cũng lần đầu có loại cảm giác kỳ quái này.

Y nói không rõ đó là cái gì, chỉ biết là rất muốn … rất muốn quấn lấy con rồng màu trắng này, dùng móng vuốt đem đầu rồng cao ngạo kia đặt dưới thân, rồi mới mặc sức dây dưa … (Ách, thì ra Hắc ca thích loại hình người x thú, khẩu vị cũng nặng thiệt *hắc hắc*)

Hô hấp của Hắc Long Vương dần dần trầm trọng, kɧoáı ©ảʍ dâng trào không đạt được an ủi, xiềng xích buộc chặt giam cầm tự do, du͙© vọиɠ không thể khống chế được làm y dần dần mất đi lý trí, bạch long tựa hồ cảm ứng được thay đổi của y, cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy nam nhân bị long thân tuyết trắng của hắn cuốn ở bên trong, y bào rải rác trên thân thể trần trụi, song chưởng tráng kiện bị khóa tấn thiết giam cầm ở sau lưng, bộ vị hạ thân dán trên lớp vảy nóng đến bỏng người, đôi nhãn đồng màu đen kia lúc vàng lúc đen loé lên biến hóa không ngừng, l*иg ngực đen bóng cường tráng loáng thoáng hiện ra từng mảnh vảy đen.

Bạch long biết y động tình, long thân lắc một cái, cái đuôi từ dưới luồn vào, ghế dựa sớm bị vỡ nát không thể ngăn cản, để cho cái đuôi rồng kia từ dưới mà lên, tự nhiên chui qua háng của Hắc Long Vương.

Thân rồng từ dưới cọ xát hai quả cầu đã phồng lên, lại lấy góc độ nghiêng dán sát vào phân thân đã cương lên, lớp vảy lạnh ngắt, Hắc Long Vương không thể tự khống chế run rẩy kịch liệt một cái. Hiện giờ y tựa như cưỡi trên đuôi của bạch long, giống cảm giác đang giao hợp làm cho y lại khó có thể tự khống chế. Lại thêm cái đuôi của bạch long không ngừng cọ xát qua lại giữa hai chân y, vây rồng mềm mại như lụa ở phần đuôi cũng không ngừng vỗ về chơi đùa phần đỉnh mẫn cảm, ngẫu nhiên không thể làm cho người ta thỏa mãn, cũng đủ làm cho y phát điên.

“Ngao Ân … Đủ rồi! …”

Nhưng lời nói ngăn cấm lại hoàn toàn vô lực, âm thanh khàn khàn ngược lại cổ vũ bạch long, động tác ở đuôi càng liên tiếp khuấy động. Hơi nóng ở trong cơ thể tứ chi dâng trào khó có thể ức chế, Hắc Long Vương rốt cuộc không thể khống chế long tính trong cơ thể, đồng tử biến ảo đột nhiên loé lên kim quang, mặt người thình lình hóa ra hình rồng, cả người hắc quang chợt loé, chói lọi như một ngọn lửa đen vọt lên trời, cuối cùng hiện ra chân thân hắc long!

Chỉ thấy trên song chưởng của hắc long còn quấn lấy nửa đoạn xích tấn thiết đã bị đứt đoạn, long thân chuyển động một cái, xích sắt lượn lờ trên không trung, ánh mắt hung bạo kia giống như muốn cắn người, cánh tay hữu lực chụp một cái đặt ở vị trí bảy tấc của bạch long, chân sau giẫm lên cái đuôi dài màu trắng. Chỉ nghe “đoàng!!” một tiếng nổ đùng, nóc nhà ngọc lưu ly tức thời toàn bộ bị đυ.ng vỡ, cái đầu cực đại của hắc long từ phòng trong vọt lên, hạ mắt nhìn xuống bạch long bị chế phục dưới thân, khí thế bức người.

Bạch long nhưng cũng là nổi tính lên, long thân quay cuồng, “rầm!!” một cái đẩy ngã vách tường bốn phía, giãy đuôi ra quấn ngược lấy bộ đuôi dài của hắc long, ngạo mạn từ dưới ngước lên nhìn thẳng hắc long.

Cặp đồng tử kim quang rực rỡ của hắc long đánh giá long khu ngân bạch tu mỹ dưới thân, rồi mới chậm rãi gục đầu xuống, dùng mũi cọ lêи đỉиɦ đầu có một cặp sừng màu vàng trong của bạch long, lại xuống chút nữa, đảo qua cái gáy thẳng xuống tới lưng. Bạch long muốn ngọ ngoạy đáp lại, nhưng vẫn bị cường ngạnh ấn ở chỗ cũ, bỗng cảm thấy bộ vây trên lưng của hải long bị cắn nhẹ nhàng lôi kéo, cảm giác đau xót tê dại làm cho thân thể căng thẳng phản kháng chậm rãi nhuyễn xuống.

Cái đuôi to lớn màu đen bị quấn lấy cảm giác được long thân cuộn chặt đã mềm nhũn, lập tức quấn ngược lại, đem cái đuôi của nó áp lên, linh hoạt đem phần đuôi của bạch long hơi nhấc lên, kề sát lẻn vào …

Ngay vào lúc này, xa xa cung điện truyền đến tiếng ồn ào, đại để là do tiếng nổ khi phòng đổ tường sập dẫn binh tôm tướng cá lại đây.

Hắc long mặc dù đang miệt mài, cũng may còn một chút tỉnh táo, buông bạch long ra.

Bạch long bị y chơi đùa một phen, đang vô lực cuộn thành một đống giữa đám tường ngói vỡ nát, hơi híp mắt, hoàn toàn không quan tâm đến âm thanh càng ngày càng gần, tự mình nghỉ tạm.

Đồng tử ánh vàng lộ ra ý cười, hắc long cúi đầu, mở miệng nói: “Ngao Ân, phải đi thôi.” Nói xong, long thân rẽ nước hướng mặt hồ bơi lên.

Bạch long nghe vậy mắt tròn mở ra, trở mình vùng dậy, làm sao còn quản được hướng Thái Hồ Long Vương từ biệt, vội vàng đuổi theo.

“Nhị thúc! Chờ ta!!”

Sao rơi Thái Hồ, như điểm xuyết những hạt châu.

Đột nhiên mặt hồ yên ả dâng lên lốc xoáy thật lớn, giọt nước bay lên không toả ra, chỉ thấy một con rồng đen uy vũ từ đáy nước ngoi lên, thẳng hướng chín tầng mây. Lại thấy bạch long màu bạc lóng lánh theo sát phía sau, xuyên qua bọt nước rơi rơi, đuổi theo.

Trong mây mù, song long sóng vai nhấp nhô bay trên không, ăn ý như một …