Vương trướng đế tiền tâm ma loạnTỉnh oa bất thức cầu long tâmTrước trướng đế vương tâm ma loạnẾch ngồi đáy giếng Cầu Long tâmNgao Ân bị hai nam tử cổ quái này đưa tới chỗ sâu nhất trong đáy vực, thấy một toà cung trướng thật lớn dựng giữa quân doanh yêu quân, lều vải rất to, ước chừng có thể chứa được đến mấy trăm người, đi vào bên trong rồi lại thấy cực kỳ tráng lệ, dùng kim ti tế mao vây xung quanh, lại dùng hơn ngàn sợi bạc làm trụ, cả lều đều là vàng bạc, hỏa lưu làm đèn, ngọc bích làm tua.
Ngồi trên vương tọa bằng hắc ngọc ở giữa lều, Ứng Long vương, hiện giờ đã là Ứng Đế, nghiêng người dựa vào ngọc tọa đen còn hơn mực, tay phải chống má, tay trái cầm một tấu chương, đôi mắt vàng óng thấu tà kia hơi hơi khép lại, như đang chợp mắt. Bên ngoài can qua chiến nguy, vạn yêu tụ tập, thế mà trong vương trướng lại chỉ có yên tĩnh cùng trầm lặng.
Nhưng trên bàn hắc ngọc chồng chất những tấu chương ghi lại quân tình chiến đấu kịch liệt của đôi bên, trong bao đựng tên chỉ cắm một chiếc kim vũ lệnh tiễn dưới ánh sáng của hỏa lưu toả ra huyết quang tử vong nhè nhẹ. Làm người ta không thể coi thường, nơi này đúng là nơi nghịch long Yêu Đế chỉ huy yêu quân, ban bố quân lệnh, lệnh tiễn một khi ban ra, bầy yêu đồng loạt xung trận, sinh linh đồ thán …
Tiếng bước chân thu hút tầm mắt của Ứng Đế, hắn nhìn thấy hai vị yêu tướng dưới trướng của mình cùng với bạch long đầu đặt trên vai của một trong hai người đó nhưng thân thể thon dài lại kéo lê trên mặt đất một đoạn thật dài, thậm chí phần lớn cơ thể vẫn còn sót lại bên ngoài trướng.
Ngao Ân còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị quăng thô bạo trên mặt đất, đường đường là Đông Hải Thái tử cư nhiên lại bị đối đãi như thế, hắn vừa thoát khỏi bàn tay người áo xám kia, lúc rơi xuống đất đã hóa lại hình người, long nhãn vừa mở, từ trong hư không phá ra một đạo cuồng ba, thẳng hướng người áo xám kia lao tới. Lúc nãy là do hắn khinh địch lại không muốn tham chiến mới bị đối phương ra tay như chớp tóm được điểm yếu mà không thể phản kháng, hiện tại hắn tức giận đại thịnh, một kích này có thể nói là dốc hết toàn lực, sóng lớn mạnh mẽ như cuồng long lao tới, thế không thể chống đỡ!
Người áo xám kia hiển nhiên không thể ngờ hắn thế nhưng lại còn dám ra tay công kích, chỉ hờ hững đứng tại chỗ, không thèm né tránh, mắt thấy kẻ kia sắp bị phong ba đánh trúng, đột nhiên xích ảnh chợt lóe, hồng y nam tử kia nháy mắt đã chắn trước mặt hắn ta, nâng tay ngăn cản thủy thế, nói cũng kỳ lạ, thủy triều mãnh liệt đến thế, nhưng vừa chạm vào làn da hắn nháy mắt đã bốc hơi hết, tựa như giọt nước mưa rơi xuống lòng sông khô hạn đã mấy trăm năm, tốn công vô ích.
Thủy thế đột nhiên biến mất, Ngao Ân thu tay, ngạc nhiên đứng tại chỗ, vốn nên là nước tràn vương trướng nhưng lúc này trên mặt đất cả nửa giọt nước cũng không thấy, nam tử vẻ mặt tươi cười trước mặt này lại giống như vừa mới lau nước trên mặt bàn vậy.
Có điều nam tử áo xám phía sau lại không hề cảm kích, lạnh lùng vượt qua hắn, đi đến trước mặt Ngao Ân.
Cặp đồng tử xám trắng cách Ngao Ân không quá nửa thước, hắn ta hơi nghiêng đầu, giống như không thể lý giải mà đánh giá hắn một lúc, đôi môi dường như đồng đều chậm rãi hé ra, phun ra một câu: “Thiên ma tỏa.”
Trong nháy mắt từ trên mặt đất nhô lên năm sợi cương liên (xích), đầu xích có vòng khép kín, giống như năm con cự mãng (con rắn lớn thật lớn) lao về phía tứ chi cùng cổ họng của Ngao Ân, chỉ nghe “lách cách!!” một tiếng, tay chân cùng cổ họng của Ngao Ân đều bị khóa lại, xích sắt nối liền với mặt đất, khiến hắn một tấc cũng không dịch chuyển được.
“Buông!!” Ngao Ân giãy dụa, tiếc rằng không biết xích này làm từ vật liệu gì mà lại siết tay chân hắn cực kỳ sít sao, giống như dính liền với da, chỉ sợ ngay cả một cánh ve mỏng cũng không thể xen vào. Mà dây xích từ dưới đất nhô lên cũng không biết từ đâu mà ra, mặc kệ hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không suy suyển nửa tấc, giống như dây xích này vốn là cắm rễ trong đất.
Lúc này Ứng Đế đã xem đủ trò vui mới khoát tay, ý bảo bọn họ dừng lại, nam tử áo xám nháy mắt mấy cái, xiềng xích cứng rắn như được nung từ sắt không thể suy suyển kia “Đùng!!” một tiếng hóa thành tro bụi, lả tả rơi xuống không còn một mảnh.
Hồng y nam tử đúng lúc tiến lên bẩm báo: “Bẩm Đế Quân, thuộc hạ cùng Phi Liêm tướng quân ở vách đá phía tây Thiên Uyên phát hiện con rồng này bộ dạng khả nghi, không biết định làm gì, nên mới bắt về, thỉnh Đế Quân định đoạt!”
Ứng Đế có chút chế nhạo đánh giá Đông Hải Thái tử một thân chật vật, cũng không hỏi đến hắn, chỉ nói với hồng y nam tử kia: “Phi Liêm cư nhiên lại không gϊếŧ chết tại chỗ, chắc là Cửu Minh ngươi nhúng tay vào rồi?”
Hồng y nam tử gọi là Cửu Minh kia cũng không phủ nhận, nhếch miệng cười: “Đế Quân minh xét! Ha ha … nghe nói dùng gân rồng làm dây cung có thể kéo được trăm thạch cung (cây cung làm bằng đá)! Chỉ là phương pháp này cần rút gân rồng lúc còn sống, sau đó dùng hàn tuyền thuỷ (nước suối lạnh) tẩy rửa trong trăm ngày, nếu không cung làm ra tối đa cũng chỉ được năm mươi thạch!” Ngữ khí hắn cực kỳ hưng phấn, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đẫm máu làm cho Ngao Ân nghe thấy mà sởn tóc gáy, so với nam nhân cương thi không nói một lời kia, vẻ mặt tươi cười xán lạn của Cửu Minh càng làm cho người ta sợ hãi.
Ứng Đế nhìn thấy sắc mặt Ngao Ân đã tái nhợt mà phát xanh, tâm tình tựa hồ tốt lắm, phân phó với hai vị cấp dưới: “Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi. Con rồng này tốt xấu gì cũng là cháu của Hắc Cầu, nếu muốn gân rồng sống, vẫn là tự mình đi ra biển bắt một con rồng sống đi!”
Cửu Minh lòng đầy tiếc rẻ liếc mắt nhìn Ngao Ân một cái, rồi mới theo sát Phi Liêm đã thẳng lưng rời đi phía trước kia, cách một đoạn khá xa, vẫn còn nghe được hắn cằn nhằn liên miên: “Sớm biết thế thì đã sớm rút gân luôn cho rồi, ngươi nói phải không, Phi Liêm? …”
“Ta nghĩ …”
Thanh âm của Ứng Đế gọi tâm tư đang hoảng hốt của Ngao Ân trở về.
“Hắc Cầu một lát nữa sẽ đến đây.”
Ngao Ân có chút ngạc nhiên nhìn hắn, không biết “Hắc Cầu” trong miệng hắn rốt cuộc là ai.
Ngón tay đang chống má của Ứng Đế gõ nhè nhẹ vào hai má: “Tứ hải Long tộc các ngươi không phải đã trục xuất hắn ra khỏi Ngao gia sao? Hiện giờ dưới trướng của ta chỉ có Hắc Cầu tướng quân, đã không còn Ngao Tạo gì nữa.”
“Không thể nào!!” Ngao Ân khϊếp sợ trừng hắn, không thể tin các bậc trưởng lão trong tộc cư nhiên vì giữ lấy mình mà phân rõ giới tuyến với Nhị thúc, thậm chí còn lấy lại họ Ngao! Cái tên Ngao Tạo vốn dĩ là do tổ phụ của hắn ban tặng, hiện giờ bắt bỏ đi họ Ngao thì thôi đi, y ngay cả cái tên Tạo này cũng không cần nữa.
“Nếu không tin, ngươi có thể giáp mặt hỏi rõ ràng.” Ứng Đế nhìn Thái tử Long tộc đang ngồi thở hổn hển, trong đôi mắt vàng óng ý cười càng đậm, “Có điều, hỏi rõ rồi thì sao?”
Nam nhân cao lớn thản nhiên đứng dậy, từ trên vương tọa chậm rãi bước xuống, vẫn như trước một thân trường bào đen tuyền, song thời khắc này tôn quý uy nghi đã không còn thu liễm lại nữa mà hoàn toàn lộ ra không chừa lại chút gì.
Chỉ có thể khái quát bằng mộtcâu …
Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn. (trên trời dưới đất chỉ có mình ta là cao quý nhất)
“Tiểu Thái tử, ngươi lại có năng lực gì có thể nghịch lại ý trời?” Thanh âm tà ác của hắn ta giống như kịch độc từ mỗi một lỗ chân lông rót vào trong cơ thể Ngao Ân, chỉ một câu nói đã khiến hắn chấn động đến lung lay muốn đổ.
Đúng vậy, cho dù tìm được Ngao Tạo rồi thì sao? Hắn không có khả năng khiến Phụ vương cùng các vị bá phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng không có khả năng ngăn cản trận chiến này, việc hắn có thể làm chỉ là kêu gào quấy phá, nhưng ai sẽ để ý tới một tiểu Bạch Long mây mưa thất thường dưới đáy biển Đông Hải như hắn đây?!
Nực cười, thật nực cười, cái gì mà Đông Hải Thái tử chứ, hải tộc thần long cái gì chứ, tất cả đều là tự lừa mình dối người mà thôi, hắn căn bản bất quá chỉ là … một con ếch ngồi đáy giếng!!
Vậy, hắn còn có tác dụng gì? Tác dụng gì cũng chẳng có, không bằng …
“Ngao Ân!!”
Ngay lúc hắn sắp nhập ma, thanh âm hùng hậu giản dị quen thuộc đột ngột vang lên đem thần chí hắn trở về.
Ứng Đế tuấn mi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn người vừa mới bước vào, đôi mắt kim đồng giấu đi tà quang, hừ lạnh một tiếng phẩy tay bỏ đi.
Thế nhưng người vừa vào cũng chỉ nhìn thiếu niên đang đứng đờ đẫn trong trướng kia, không rảnh bận tâm quân chủ đang hờn giận của mình, nửa kinh ngạc nửa vui mừng chạy tới: “Ngao Ân, sao ngươi lại đến đây?” Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi lại có chút lo lắng đánh giá hắn một lần từ trên xuống dưới, “Nơi đây cách Đông Hải khá xa, ngươi một mình đến đây, trên đường có gặp nguy hiểm gì không?”
Trong lời nói của y tất cả đều là lo lắng quan tâm.
Ngao Ân lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân khuôn mặt xấu xí đen như than trước mắt, cho dù y nghịch thiên phản đạo, cho dù y sa đọa làm yêu, nhưng vẫn như trước là nam nhân ôn hậu phác thực, đối với hắn vô cùng tốt trong trí nhớ.
Trong nháy mắt này, ủy khuất, hối hận, ảo não, vô lực … tình tự mãnh liệt như nước bao phủ lấy hắn.
“Nhị thúc!!” Hắn không thể khống chế xông lên ôm lấy Ngao Tạo, bây giờ đã là Hắc Cầu, chôn đầu vào trong l*иg ngực rắn chắc kia, nước mắt nhịn không được trào ra khỏi vành mi.
“Ngao Ân? Xảy ra chuyện gì?” Hán tử tráng kiện có chút luống cuống tay chân không biết phải làm sao.
Khóc rống một trận đã đời giúp hắn phát tiết cảm xúc đè nén lâu ngày dưới đáy lòng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, nức nở ngẩng đầu nói: “Nhị thúc không cần lo lắng, dọc đường đi coi như bình an, không gặp yêu ma quỷ quái gì hết!”
Hắc Cầu cũng không cảm thấy giữa hai người bọn họ có cái gì không đúng, chỉ thấy hắn cảm xúc bình ổn hơn nữa an toàn mà đến đây liền yên lòng, nhưng lại nhớ ra nơi này chính là doanh trướng của yêu quân, hắn thân là Đông Hải Thái tử, giờ đã đứng về hai phía đối địch, tùy tiện một mình đến đây thật sự là không biết cân nhắc, hơn nữa yêu quái vừa rồi đến báo tin lại là Phi Liêm tối quỷ bí cùng với Cửu Minh nham hiểm ở trong quân, ngữ khí không khỏi trầm xuống, hơi trách cứ: “Ngươi đến đây làm gì? Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến!”
Ngao Ân theo thói quen nhướng mắt lên, đáng thương hề hề dẩu môi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Ta … ta muốn đến xin lỗi Nhị thúc … Lúc trước, trong thọ yến của Phụ vương mấy lời đó, ta, ta không phải cố ý đâu … Chỉ là lúc ấy nghĩ Nhị thúc nhất định không thích Tam tỷ của ta, lại chắc chắn là ngại làm mất mặt Phụ vương, cho nên mới …” Hắn thật cẩn thận kéo góc áo của Hắc Cầu, cúi thấp đầu giống như không dám đối mặt với cơn giận của đối phương, “Cho nên mới không biết lựa lời, nói bậy nói bạ, Nhị thúc, ngươi nếu giận ta, muốn đánh muốn chửi, Ngao Ân nhất định sẽ không trốn tránh …”
Nhìn thiếu niên cúi đầu tự trách không ngừng, có bao nhiêu lửa giận sợ là trong nháy mắt đều tan thành mây khói rồi.
Hắc Cầu vội vàng khom người, quỳ một gối xuống, lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt giàn giụa nước mắt kia, Ngao Ân vốn đã trắng nõn, hơn nữa một đôi mắt hạnh mượt mà như châu, một bộ lê hoa đái vũ, tuy nói một nam hài mà có bộ dáng như thế có hơi giả tạo …, nhưng mà Ngao Ân thế này khiến cho người ta khó mà không mềm lòng, thầm nghĩ chỉ muốn nâng niu trong lòng để mà yêu thương.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua sự giả dối chợt loé trong khóe mắt kia.
Đáng tiếc Hắc Cầu đối với hắn hoàn toàn không có cảnh giác, hơn nữa biểu tình này của Ngao Ân cũng sớm luyện được lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện – tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật …), vì vậy cũng khiến cho Hắc Cầu không muốn so đo cùng hắn nữa, ngược lại lo lắng lắc đầu liên tục: “Không sao, không sao! Kỳ thật ta vốn là muốn cự tuyệt, chỉ là còn chưa kịp nói ra, liền để ngươi đoạt trước. Đều do ta nhất thời suy nghĩ không kịp xoay chuyển, hại ngươi bị liên luỵ!” Hắc Cầu vụng về dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt Ngao Ân, “Vậy sau đó Long vương Bệ hạ cũng không vì thế mà trách cứ ngươi chứ?”
Ngao Ân không ngờ y lại dễ dàng tha thứ cho mình như thế, còn đem ác ngôn của mình xem như là hảo ý giúp đỡ, nhất thời trong lòng sinh áy náy, hai má vừa hồng vừa trắng.
Nhìn sắc mặt hắn đại biến, Hắc Cầu lại cho là mình nói trúng tâm sự của Ngao Ân, càng áy náy không thôi.
“Aizz, đều là tại ta …”
Ngao Ân nhìn y, cân nhắc một lát, mới nhỏ giọng hỏi han: “Nếu Nhị thúc không tức giận chất nhi nữa, vậy … vậy cùng chất nhi quay về Đông Hải được không?”
Hắc Cầu nghe vậy ngạc nhiên, lúc này liền phục hồi tinh thần, rồi lắc đầu: “Ngao Ân, ta không thể trở về.”
Ngữ khí của y mặc dù chậm rãi, nhưng hàm chứa trong đó là sự kiên định không thể thay đổi.
Ngao Ân vội vàng kéo y: “Tại sao? Bên ngoài đều là yêu quái nghịch thiên tác loạn, ngươi là Long vương trên trời, ở cùng bọn họ sẽ bị coi là yêu tà, vạn kiếp bất phục!!”
Hắc Cầu không hề động dung, vẫn kiên định lắc đầu.
Ngao Ân hổn hển kêu la: “Tại sao vậy?! Tại sao?! Nhị thúc, tại sao chứ?!”
Hắc Cầu đè vai hắn lại, hơi dùng sức ổn định lại tâm trạng kích động của hắn.
“Ứng nói, nơi này cần ta.”
Ngao Ân mới đầu ngạc nhiên, lập tức lại càng kịch liệt giãy dụa đấm đá lung tung: “Vậy thì sao?! Ta cũng đã từng nói ta cần ngươi mà! Tại sao ngươi không chịu ở lại Đông Hải?!”
Hắc Cầu mặc hắn đấm đá cũng không ngăn lại, với y mà nói, nắm tay của Ngao Ân so với gãi ngứa cũng không hơn được bao nhiêu.
Ít nhiều vẫn có chút bất đắc dĩ mà thở dài, y vẫn trả lời: “Kia không giống … không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống chứ?!” Ngao Ân tùy hứng nhìn y, nhất định đòi y phải đưa ra một đáp án xác thực nhất.
Đúng lúc này, ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng kèn chói tai, sắc mặt Hắc Cầu chợt đông lạnh, bỗng nhiên động thân đứng lên. Ngao Ân giật mình nhìn y, nam nhân vừa rồi còn ôn ngôn nhu ngữ, trong nháy mắt giống như biến thành một người khác, cả người tỏa ra sát khí bức nhân, hắc kim luân phiên nhá lên trong đôi mắt không còn nửa điểm nhu hòa nào nữa, chỉ có chiến ý dâng cao. Giờ phút này mới nhìn thấy rõ ràng, trên thân nam nhân, nguyên lai là một bộ kim giáp nhung trang!
Nam nhân tựa hắc tháp giống như chiến thần đứng thẳng, Ngao Ân bỗng nhiên cảm thấy có lẽ chính mình chưa từng thật sự hiểu biết Hắc Long vương.
“Ngao Ân, ngươi ở đây chờ ta. Nhớ rõ không được rời khỏi vương trướng nửa bước.”
Hắc Cầu quay đầu, dặn dò Ngao Ân, ngữ khí không cho chống đối khiến Ngao Ân không thể nào phản ứng lại, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Hắc Cầu xoay người, như gió rời khỏi vương trướng.
Thật lâu sau, Đông Hải Thái tử bị khí thế của y trấn trụ đến không thể nhúc nhích mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng làm sao còn thấy được thân ảnh của Hắc Cầu nữa.
Đang ảo não, bỗng nhiên lại nghe được một thanh âm lạnh băng: “Tiểu Thái tử, ngươi có muốn hiểu biết một chút về bản tính của Hắc Cầu không?”