Chương 9

Lãnh tính hôi y hữu phi liêm

Hảo sự hồng sam thị cửu minh

Lãnh tính áo xám có Phi Liêm

Chuyện tốt hồng sam là Cửu Minh

Ngao Ân hỗn ngạc (hồ đồ sửng sốt) đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, rõ ràng cả một đêm không ngủ, hắn đột nhiên như tỉnh lại mà nhảy xuống giường, như sắp nổi điên mà chạy về phía Long điện.

Nhưng đến khi hắn bước vào Long điện rồi, tây sương phòng cũng đã vườn không nhà trống, thứ còn lưu lại cũng chỉ có hương khí bạch chiên đàn …

Đám thuỷ tộc trên đường nhìn thấy Đông Hải Thái tử Điện hạ giống như choáng váng đứng bất động trước tây sương phòng không có một bóng người, không khỏi tiến lại, còn chưa kịp vấn an, đã bị túm lấy, khuôn mặt xinh đẹp lúc này dữ tợn như quỷ dọa xa tuần biển tiến sát lại: “Hắn đi rồi sao?! Hắn nhất định còn chưa đi! Đúng không?!”

Thuỷ tộc vô tội kia suýt nữa bị siết đứt cổ, liều mạng giãy dụa lắc đầu: “Này, vị Long vương kia đêm qua đã đi … Đúng rồi, hình như là đi cùng với vị Ứng Long vương kia …”

Thái tử Điện hạ vẻ mặt bừng tỉnh, vội vàng vứt hắn lại trên mặt đất, chạy như bay về phía chính điện.

Đông Hải Long vương nhìn đứa con đang thở hổn hển dưới điện, sắc mặt không chút hài lòng, giả vờ lãnh đạm hỏi: “Con ta có chuyện gì quan trọng sao?”

“Nhị thúc! Nhị thúc đi đâu rồi?!”

Đông Hải Long vương hừ một tiếng, cũng không đáp lại, Ngao Ân nóng nảy, ngay lập tức quỳ xuống trên thềm điện cầu xin: “Phụ vương, con biết sai rồi! Xin ngài nói cho con biết, Nhị thúc đi đâu rồi?”

Đông Hải Long vương hoàn toàn sửng sốt, Ngao Ân luôn luôn tâm cao khí ngạo, muốn hắn chịu thua quỳ xuống chỉ sợ có đem xương cốt toàn thân hắn nghiền nát hắn cũng không làm, giờ phút này vẻ mặt lại tràn ngập sợ hãi truy vấn hướng đi của Hắc Long vương, dù sao cũng vẫn là con mình, Long vương cũng không khỏi mềm lòng, ngữ khí cũng dịu lại.

“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm.”

Hắn bước xuống thềm điện, nâng Ngao Ân lên, “Ngao Tạo là nghĩa đệ của Phụ vương, cũng là trưởng bối của ngươi, vô luận như thế nào, ngươi cũng không nên ở ngay trước mặt Thuỷ tộc Tứ hải khiến hắn khó xử như vậy … Aizz, ngươi có lẽ không biết, Ngao Tạo cha mẹ hắn chết sớm, lại trải qua lôi hỏa song kiếp, dùng thân phận Cầu Long mà tu thành Lôi Hỏa Thiên Long, năng lực của hắn sớm vượt trên cả Phụ vương, nếu hắn nổi giận hỏa thiêu Đông Hải … chỉ sợ cho dù Phụ vương cùng ba vị thúc phụ của ngươi hợp lực cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản hắn.”

Nhớ tới hán tử cao lớn khuya hôm qua đến chào từ biệt, nhớ tới vẻ mặt thản nhiên không có nửa phần trách cứ cùng đôi mắt tràn đầy cảm kích của y, trong lòng Đông Hải Long vương thủy chung vẫn áy náy.

“Hôn sự của Tam tỷ ngươi cũng do Phụ vương suy nghĩ không chu toàn, không trách ngươi được. Chỉ là Ngao Tạo đêm qua trước khi rời đi cũng đã từ chối hôn sự này rồi.”

“Vậy hắn … có nhắc gì đến con không?”

Đông Hải Long vương nhìn ánh mắt chờ mong của đứa con, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hắn chỉ nói Đông Hải tuy giàu có và sung túc, nhưng dù sao cũng không phải là nơi hắn có thể ở lâu.”

Hy vọng duy nhất dưới đáy lòng nhanh chóng vỡ vụn, trong lòng Ngao Ân một mảnh đau đớn. Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

“Hắn có nói muốn đi đâu không?”

“Chuyện này ngược lại chưa từng nói tới.” Đông Hải Long vương lo lắng nhìn Ngao Ân, đồng tử trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia dần dần tan rã, “Chỉ là Ứng Long vương cũng cùng hắn chào từ biệt, chắc là đi cùng nhau rồi.”

Mấy câu nói cuối cùng của Long vương, hắn đã hoàn toàn không nghe thấy nữa, Ngao Ân giống như u hồn trở về phòng mình, hắn không biết giờ mình nên làm cái gì, chạy theo kéo Hắc Long vương trở về sao? Thế nhưng hắn dựa vào cái gì mà đuổi theo? Dùng mặt mũi gì để đuổi theo đây?

Hắn giống như một con người phản bội đáng giận, ngay sau khi Hắc Long vương thật vất vả mới trao ra tín nhiệm, lại lén lút cầm một con dao nhỏ sắc bén, hung hăng không chút lưu tình, ở trên tấm lưng dày rộng kia đâm vào một nhát thật sâu …

Các thủy tộc hầu hạ trong điện Đông Hải Thái tử, một ngày sau lén lút thuật lại, cả ngày hôm đó từ trong phòng ngủ của Thái tử truyền ra tiếng khóc trầm thấp như đang vùi sâu vào chăn đệm, cùng với một câu nói cứ lặp đi lặp lại, lời xin lỗi chưa kịp giáp mặt nói …

“… Xin lỗi …”

Những ngày sau đó, Đông Hải Long cung yên lặng hiếm thấy đi rất nhiều.

Ứng Long vương đi không từ giã, Tam công chúa đương nhiên tức giận đến mức suýt chút nữa đạp hỏng cả đông sương. Mà đám Thuỷ tộc tới dự tiệc sau khi rời đi đều bị dọa bởi tật ngôn lệ sắc (lời nói căm ghét, vẻ mặt tàn khốc) của Đông Hải Thái tử trên điện ngày hôm đó khi châm chọc vị hôn phu tương lai của tỉ tỉ, khiến vị Long vương kia phải xấu hổ tránh đi. Từ đó về sau, cho dù có đối với mỹ mạo của Tam công chúa tràn ngập chờ mong, nhưng vừa nghĩ đến người đệ đệ khó chơi kia của nàng, đám người cầu thân càng ngày càng rút lui có trật tự hơn.

Thái tử Điện hạ vẫn luôn ở trong cung làm mưa làm gió ngược lại không biết vì sao thường xuyên ở lại trong Long điện, chiếm lấy phòng khách ở tây sương, mặc dù có bất kỳ khách nhân nào đến, hắn cũng kiên quyết không cho an bài ở tại tây sương.

Đông Hải Long vương cùng Long phi lén thương lượng, hiếm thấy đứa nhỏ này đối với ai để tâm như thế, Ngao Tạo đã đi hơn nửa tháng, vậy mà hắn vẫn nhớ thương. Long phi lại đề nghị không bằng mời Ngao Tạo trở về ở thêm một thời gian nữa, vừa đề cập chuyện này với Ngao Ân, lập tức đem vị long Thái tử hồn đã bay mất nửa tháng này kích động đến nhảy dựng lên, cũng không chờ Long vương, Long phi phân phó đã vội vàng triệu tập nhân thủ muốn rời khỏi Đông Hải đi tìm Hắc Long vương.

Đang lúc hắn hết sức hừng hực khí thế chuẩn bị ra khỏi ranh giới Đông Hải, một tin tức kinh người như tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang; đất bằng nổi sóng) lại truyền đến ──

Nghịch long tác loạn!!

Lúc tin tức này đến được Đông Hải Long cung thì Ứng Long vương đã tự phong đế, dẫn trăm vạn yêu chúng vào Thiên Uyên dựng lên đại kỳ nghịch phản thiên đình (cái này làm ta nhớ tới Tôn Ngộ Không a)! … Mà theo tin tức truyền đến, cũng có nhắc đến Hắc Long vương Ngao Tạo, y đi theo Ứng Đế, gia nhập vào phản quân nghịch thiên, giữ vị trí đại tướng tả lộ tiên phong!! …

Tin này giống như một cự thạch xé trời rơi thẳng tắp xuống hải vực yên ả, Tứ hải Long vương đều giật mình, Long tộc bọn họ vẫn nguyện trung thành với Ngọc Đế, chưa từng có dị tâm, mà Ứng Long kia lại từng là công thần hiệp trợ thiên tộc thượng cổ bình loạn, ngay cả đến hắn cũng làm phản, vậy, điều này làm cho bọn họ làm sao có thể thoải mái được?!

Ứng Long làm loạn, cả Long tộc bọn họ đều có hiềm nghi phản bội, Ngọc Đế trên trời mặc dù khoan hồng độ lượng, cũng chưa hạ chỉ giáng tội dính líu, nhưng trên thiên giới, Long tộc ở giữa chúng tiên đã khó có thể ngẩng đầu.

Ngao Ân khó có thể tin nghe tin tức hết người này đến người khác truyền tới Đông Hải, không thể tin Ngao Tạo hàm hậu chất phác ôn hòa mà hắn biết cư nhiên lại trở thành một thành viên trong yêu quân nghịch thiên!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là ngày ấy tại tiệc chúc thọ của phụ vương ở Thủy Tinh cung, vì lời nói quá khích của mình đã làm tổn thương tự tôn của Ngao Tạo, khiến y không còn mặt mũi nào ở lại hải giới nữa, ngược lại phải tìm nơi nương tựa trong yêu quân?!

Giờ phút này trong Thuỷ Tinh Cung cơ hồ đã loạn thành một đống, tất cả Thuỷ tộc đều lưu tâm đến trận tiên yêu đại chiến đang lan khắp tam giới này, không ai chú ý tới Đông Hải Thái tử đã lặng lẽ rời khỏi Đông Hải Long cung …

Thiên Phong ở phía đông, Thiên Uyên ở phía tây, chính là nơi cao nhất sâu nhất trên trời này.

Hiện giờ trong Thiên Uyên tụ tập đủ loại yêu ma tinh quái.

Khi màn đêm buông xuống, ánh lửa từ đáy Thiên Uyên phát ra, doanh trại liền nhau, nhìn cũng biết yêu chúng tụ tập nơi đây không dưới trăm vạn.

Ngao Ân tự mình rời khỏi Đông Hải, liền một đường nhắm hướng đông bay tới. Cho đến khi tới Thiên Uyên, thấy sắc trời dần tối, liền dè dặt ẩn núp trên vách đá chờ đợi thời cơ.

Dưới Thiên Uyên yêu khí ngút trời, căn bản không cách nào nhận ra bên trong có long khí của Ngao Tạo hay không, Ngao Ân có chút mừng rỡ suy đoán, có lẽ tin tức kia chẳng qua chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, Ngao Tạo mà hắn biết là một nam nhân ôn hậu phác thực (ôn hoà hiền hậu, thật thà chất phác), thậm chí sẽ vì thỉnh cầu của một tiểu bối mà cùng hắn ngủ, còn vuốt lưng cho hắn, căn bản là không có khả năng xen lẫn trong đám yêu quái ăn lông uống máu (ăn tươi nuốt sống) dưới vực này.

Lại đợi thêm một hồi, hắn tuy là Long tộc, nhưng vẫn chưa tu được thị lực nhìn ngàn dặm, yêu quái phía dưới cũng thật sự quá nhiều, đành phải bò xuống thấp hơn một chút. Đến gần, nhìn rõ đám yêu quái này, Ngao Ân không khỏi thầm nói, yêu quái ở đây, quả thật là … mọi dạng đều có.

Hổ yêu, hùng quái, mãng tinh … nghĩ đến yêu quái nào là có yêu quái đó.

Chỉ là đám yêu quái này thường ngày không hề qua lại, thậm chí còn không hợp tính lúc này lại trật tự chiếm cứ dưới Thiên Uyên, tuyệt đối không phải đám ô hợp như trong tưởng tượng của hắn, lại giống một đội quân có huấn luyện bài bản. Đây tuyệt đối không phải chỉ một sớm một chiều mà thành!

Ngao Ân nhớ tới cái tên Ứng Long vương lúc nào cũng cao cao tại thượng, khinh miểu (thờ ơ) quan sát thiên hạ kia, không khỏi rùng mình một cái.

Đột nhiên, đỉnh đầu xẹt qua một ngọn âm phong khó hiểu, Ngao Ân theo bản năng ngẩng đầu nhìn, bên cạnh không biết từ lúc nào đã có một gã nam tử áo xám đứng song song.

Hắn lúc này là chân thân hình rồng, dùng vuốt bấu vào vách đá dựng đứng cơ hồ vuông góc với mặt đất, mà nam tử áo xám kia lại đứng khoanh tay, không có bất cứ điểm tựa nào, vẫn có thể song song với mặt đất, cực kỳ quỷ dị mà đứng vững vàng thẳng tắp trên vách đá.

Lúc này nam tử chậm rãi quay sang, dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt hoàn toàn không một chút biểu tình, so với mặt nạ còn muốn cứng ngắc hơn, một đôi mắt xám trắng ngay cả đồng tử cũng cứng còng, nếu không phải ngực hắn có hơi phập phồng, chỉ sợ nhất định là một cương thi ngàn năm.

Ngao Ân nhận định hắn cũng là một tên trong yêu chúng phía dưới, mặc dù không biết bản thân làm sao lại bị phát hiện, nhưng hiện giờ không thấy Ngao Tạo, hắn càng không có ý định dưới tình huống địch đông ta ít mà cũng lũ yêu dưới vực ẩu đả, liền bất thình lình há lớn long khẩu, phun ra một luồng nước bắn thẳng về phía đối phương, nhân cơ hội xoay long thân chạy trốn.

Nhưng chưa kịp đằng không (bay lên không), vị trí ba tấc đột nhiên đau xót, tưởng chừng như xương cốt vỡ vụn bị nắm lấy không thể động đậy. Dưới ánh trăng, khuôn mặt gần như chết lặng của nam tử kia sáp lại thật gần, ánh mắt không một chút tình cảm quan sát từ trên xuống dưới, sau đó nói một câu làm cho Ngao Ân tức giận đến muốn hộc máu.

“Tiểu xà yêu, ngươi ở đây làm gì?” Giọng nói cũng cứng ngắc lạnh băng như người, bình dị đến nghe không ra đó là một câu hỏi.

Ngao Ân chỉ biết nếu hắn có thể cử động, sẽ hung hăng cào hắn ta một cái, nhưng cánh tay nhìn như vô lực của đối phương nhưng so với dây thép còn chặt chẽ hơn đang kiềm trụ ngay vị trí ba tấc trên xương sống hắn, chỉ cần thêm mấy phần lực, liền có thể bóp nát cả xương sống hắn.

Ngay lúc hắn đang không biết phải trả lời thế nào, một giọng nam hết sức ngả ngớn đã vang lên bên cạnh.

“Phi Liêm, đây không phải xà yêu, là rồng … ngươi nhẹ tay một chút, đừng có bóp chết a!”

Ngao Ân liếc qua khóe mắt nhìn lại, thấy kẻ nói chuyện chính là một hồng y nam tử, hắn vẻ mặt tươi cười, hai tay bắt chéo ôm trước ngực, lơ lửng giữa không trung. Một thân hồng y rực rỡ, tóc dài tung bay trong gió so với búi tóc cùng trang phục cẩn thận tỉ mỉ của kẻ đang bắt giữ hắn tạo thành tương phản rõ rệt.

Ngao Ân tự đáy lòng cảm thấy một trận run rẩy, hắn vốn tưởng rằng đám yêu quái này bất quá chỉ là một đám ô hợp, hiện giờ xem ra tuyệt đối không phải như thế.

Điều đáng sợ chính là bản thân hoàn toàn không phát hiện hai kẻ kia xuất hiện lúc nào, hắn tuy là một con rồng nhỏ chưa mọc sừng, nhưng dù sao cũng là Thái tử Long cung có trăm năm đạo hạnh, pháp lực cũng không dễ bị xem thường, mà hai nam tử này đối xử với hắn tựa như đùa bỡn một con rắn nhỏ một cách dễ dàng, không thể ngờ trong đám yêu chúng lại có nhân vật lợi hại như vậy!! Nếu dưới trướng Ứng Đế đều là yêu quái thế này, vậy thiên đình làm sao có thể ngăn chặn sự công kích của yêu quân nghịch long?!

Đang suy tư, lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng kia cất lên: “Một con rồng. Tới nơi này làm gì.” Giọng điệu không mang nửa điểm phập phồng, hoàn toàn không nghe ra hắn là đang hỏi hay đang tự nói.

Hồng y nam tử không quan tâm nói: “Hình như ở chỗ chúng ta ngoại trừ Đế Quân cùng tên Hắc Đại ra, cũng không còn Long tộc nào nữa.”

Hắn vừa dứt lời, Ngao Ân nhất thời cảm giác lưng đau đớn như bị nứt ra, giống như bị xé làm hai mảnh!

Hồng y nam tử kia lập tức kêu to: “Chờ chút! Chờ chút!!”

Sức lực đang siết chặt thoáng chùn lại, đau đớn từ lưng truyền đến làm hắn choáng váng, văng vẳng nghe thấy giọng nói như từ nơi sâu nhất dưới mười tám tầng địa ngục truyền tới: “Ngộ địch tất tru.” (thấy kẻ địch liền gϊếŧ)

Hồng y nam tử một trận vô lực, nhẹ nhàng bay qua vỗ vỗ bả vai người nọ: “Ta nói Phi Liêm nha, ngươi làm việc quá mức cứng nhắc!” Hắn tóm lấy đầu rồng lệch sang một bên, thương cảm nói, “Nói không chừng là thân thích của Đế Quân đó, tùy tiện bắt nó làm thịt cũng không tốt! Hay là mang về trước xem sao!”

Nam tử áo xám nghe xong cũng không có biểu hiện gì, tay vừa nhấc, lại đem thân bạch long to lớn vác lên vai, xoay người bay xuống đáy Thiên Uyên.

Hồng y nam tử đằng sau hắn vừa bay vừa kêu: “Nếu không phải thân thích của Đế Quân, ngươi phải chia một đoạn gân rồng cho ta nha!”

“Vì sao?”

“Nghe nói gân rồng là thứ bền chắc dẻo dai nhất trên đời, ta định dùng nó làm dây cung, ngươi thấy sao?”

Đối phương hiển nhiên đối với việc này hoàn toàn không hứng thú, chỉ đáp một câu: “Tùy ngươi.”