Chương 8: Đi vào chính là làm trò lưu manh

“Không thể vào, không thể vào.” Bên ngoài Mộ Tuyết, một con chim lông xanh ngăn Cố Lăng Tiêu lại. Thanh Diên là một linh sủng mà Trì Ninh nuôi dưỡng, nó rất thông minh. “Ở đây là chỗ tắm rửa, đi vào chính là làm trò lưu manh.”

Nó có nghĩa là Trì Ninh đang ở hàn tuyền để điều chỉnh khí công, không cho người ngoài xâm nhập.

“Ta đang tìm một thứ.”

Khi Cố Lăng Tiêu tỉnh dậy sau cơn ác mộng, hắn vô thức chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc bội, đưa tay xuống dưới gối nhưng lại không thấy đâu.

Những mảnh vỡ của mặt dây chuyền bằng ngọc bội được hắn cẩn thận gói trong một chiếc khăn tay, nhưng lúc này chúng đã biến mất. Cố Lăng Tiêu vận dụng linh thức để lần theo tung tích của mặt dây chuyền ngọc bội, lại tìm thấy một hơi thở quen thuộc gần suối Mộ Tuyết.

Thực sự là bị Trì Ninh lấy đi.

Đôi mắt của Cố Lăng Tiêu đỏ rực, hắn tỏa ra một luồng khí nguy hiểm: Ngay cả khi tín vật do mẹ hắn để lại đã hỏng nhưng không ai được phép lấy nó đi.

Thanh Diên vẫn ríu rít: “Chờ một chút, tiên tôn sẽ tức giận.”

“Ồn ào quá.”

Cố Lăng Tiêu phất tay áo, hất con chim xanh ồn ào đi cách xa ba bước chân, bước vào sâu bên trong hàn tuyền.

Suối Mộ Tuyết được hình thành do sự tan chảy của các mạch băng ngầm hàng nghìn năm tuổi, băng tuyết quanh năm không tan chảy hết năm này qua năm khác. Nước suối xung quanh lạnh thấu xương như trời đông giá rét. Rất nhiều loại cổ cây không thể sinh trưởng bình thường được ở đây, chỉ có thông xanh và hoa mận là phát triển mạnh, tỏa hương thơm ngát.

Cố Lăng Tiêu không bước nhẹ nhàng hay kìm hãm linh khí, căn cứ theo tu vi của Trì Ninh sớm đã phát hiện ra người ngoài.

Nhưng cho đến khi Cố Lăng Tiêu nhìn thấy sư tôn từ một cành mận thì Trì Ninh vẫn đang nhướng mày, không biết gì về mọi thứ xung quanh.

Trì Ninh dựa vào vách tường, nửa mái tóc ngâm trong nước, làn da trắng nõn lạnh lẽo không khác gì sương tuyết.

Cố Lăng Tiêu duỗi tay đẩy cành hoa ra, liếc ngang qua bờ vai và chiếc cổ dài của Trì Ninh, làn da nơi đó mỏng manh và mềm mại, nhéo nhẹ một cái sẽ để lại vết đỏ rất lâu.

Hắn nhìn đến thất thần, không để ý mà tăng thêm lực cánh tay, “răng rắc” một tiếng, cành cây trong lòng bàn tay liền bị gãy.

Hàng mi dài của Trì Ninh run lên, đuôi mắt sắc bén quét qua chỗ Cố Lăng Tiêu. Một luồng gió tuyết trắng xóa ập đến Cố Lăng Tiêu, hắn ngay lập tức đưa tay ra chặn.

Hắn hơi khó chịu, khó chịu vì làm phiền một cảnh đẹp cùng mỹ nhân.

Một lúc sau, gió và tuyết tan, Trì Ninh gọn gàng xuất hiện trước mặt đệ tử.

Trì Ninh khẽ cau mày, sắc mặt tái nhợt, trên người lộ ra một chút lạnh lẽo. Trên người y luồng khí lạnh mỏng manh lượn lờ, mỗi tấc da thịt dưới ạt áo y đều làm người người mơ ước.

“Ngươi đến chỗ này làm gì? Thanh Diên để ngươi vào sao?”

Cố Lăng Tiêu ở đây được bao lâu rồi? Đã nhìn được cái gì? Trì Ninh trong lòng bồn chồn, đối với một đứa nhóc nghe lời, không nên dạy dỗ một cách gian dối.

Cố Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của sư tôn, chìa tay phải ra không trung và nói, “Trả cho ta.”

Tuy không đầu không đuôi nhưng Trì Ninh lại hiểu ra vấn đề.

Y đưa tay vào ống tay áo, khi trở ra, trong lòng bàn tay là một dây chuyền bằng ngọc bội sáng bóng.

Nó đã lành lại,và có thêm một lỗ nhỏ để buộc lại mặt dây chuyền màu xanh.

Vật trở về nguyên chủ, ngón tay Trì Ninh chạm vào lòng bàn tay Cố Lăng Tiêu rồi rời đi, giống như đầu liễu chạm vào mặt nước.

Có lẽ bởi vì lạnh, Trì Ninh giọng nói có chút yếu ớt run rẩy: “Đã là vật quan trọng, ngươi phải giữ cẩn thận. Lần sau mà hỏng, ta...” Ta sẽ không lãng phí linh lực của mình để giúp ngươi sửa lại nó.

Trì Ninh mím môi, nuốt nửa câu cuối vào bụng.

Tiêu ra một ít linh lực cũng không thành vấn đề, tên đệ tử này quả thực khiến người ta đau lòng.

Viên ngọc bội lạnh lẽo dần ấm dần trong lòng bàn tay, Cố Lăng Tiêu sững sợ hồi lâu, cảm động, nghi ngờ, hận thù, bao nhiêu cảm xúc dày vò trong l*иg ngực như nước sôi.

Ngay cả một vị tu sĩ với một công pháp thuần thục cũng khó có thể vi phạm các quy luật của tự nhiên. Mảnh ngọc rất khó lành lại, cần rất nhiều linh lực mới có thể lấp đầy mặt dây chuyền bằng ngọc, hao phí tu vi.

Chuyện tốn công vô ích này, Trì Ninh lại âm thầm giúp hắn làm. Tâm trạng Cố Lăng Tiêu vô cùng phức tạp.

Kể từ khi hắn trọng sinh, sư tôn đã đối xử với hắn rất tốt, không hề chê trách. Nhưng chỉ sợ đó là một cảm giác giả tạo, khẩu phật tâm xà ...

Nỗi đau bị phế đi linh căn là nỗi đau vĩnh viễn khắc sâu trong tim Cố Lăng Tiêu. Sự yêu thích ngày càng tăng của hắn dành cho Trì Ninh vì một số chuyện vặt vãnh sẽ bị xóa tan khi hắn nghĩ về quá khứ cay đắng.

Trì Ninh không biết trong lòng đồ đệ đang nghĩ gì, thấy hắn rủ mắt không nói, y nghĩ rằng thằng bé quá xúc động.

“ Đã khuya quá rồi, trở về đi ngủ đi.” Trì Ninh vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Hai người đi hai hướng, Trì Ninh về điện Dao Quang, đóng chặt cửa phòng ngủ, sống lưng căng cứng nhưng cuối cùng vì cơn đau mà co người lại.

Y loạng choạng ngã xuống giường, mái tóc đen trở thành bạc trắng, như tuyết lòa xòa cả lưng.

“Đau….”

Như thể có cái gì đang gõ vào đầu, y vùi mình vào trong chăn vừa xoa thái dương, thầm than đau.

Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt này biến mất trong bóng tối mà không ai nghe thấy.