Chương 7: Người rốt cuộc coi ta là cái gì?

“Này, nghe nói đứa trẻ mà Trì tiên tôn vừa mang về bị khảo nghiệm ra là huyết mạch của Ma tộc.”

“Huyết mạch của ma tộc?” Người kia vô cùng kinh ngạc, trầm ngâm nói. “ Hậu duệ của Ma tộc đã lâu không xuất hiện, thứ nguy hiểm như vậy không biết các tiên sư sẽ xử trí thế nào?”

“Không thể giữ lại.” một người có thành kiến lớn với yêu ma, “Nhất định phải gϊếŧ chết.”

Khi cả đại lục hỗn độn sơ khai, có loại ma vật khát máu, dựa vào việc ăn thịt người để nâng cao tu vi. Một vị tu sĩ đã dũng cảm xả thân chém gϊếŧ thủ lĩnh Ma tộc. Từ đó chúng chưa từng gượng dậy nổi.

Nhưng vẫn còn tàn dư của chúng ẩn náu dưới hình dạng con người, theo thời gian, bản chất yêu ma trong dòng máu của hậu thế mất dần, có cuộc sống sinh hoạt không khác gì con người.

Nhưng huyết mạch của yêu ma giống như một quả bom nổ chậm, sức tàn phá như núi lở hay sóng thần vô cùng khó lường.

Vì vậy, những đệ tử có huyết mạch yêu ma không được chấp nhận trong các môn phái lớn.

Cố Lăng Tiêu bất lực đứng trong sảnh buông thõng hai tay. Ánh mắt của những người xung quanh như muốn thiêu đốt hàng ngàn lỗ hổng trên cơ thể hắn, và những lời lẽ cay độc khác nhau cứa vào tai hắn.

“Tạp chủng”, “đáng bị gϊếŧ”, “đồ xui xẻo”…

Cố Lăng Tiêu vô cùng sợ hãi, hắn không biết ai trong số những người ở đây, hắn gắt gao tìm kiếm một bóng trắng trong đám đông. Người đó đã không xuất hiện, Cố Lăng Liêu bị đưa vào một nhà giam lạnh lẽo.

“Ta, ta tìm người….” Cố Lăng Tiêu nắm lấy song sắt nói vọng ra ngoài.

Người thanh niên trông giữ hắn vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngươi tìm ai?”

Cố Lăng Tiêu nói ra cái tên mà hắn đã đọc thầm cả hàng nghìn lần trong lòng: “Trì Ninh, người ấy nói tên mình là Trì Ninh.”

“Đừng có mơ. Trì tiên tôn là người đức cao vọng trọng, làm sao có thể nhận yêu ma làm đồ đệ?”

Không cần nữa sao?

Cố Lăng Tiêu ngã vào đống cỏ khô lộn xộn, sững sờ nhìn vào hai lòng bàn tay đang mở.

Đôi tay này của hắn chưa bao giờ giữ được bất cứ thứ gì. Mẹ mất, thất lạc bạn bè, lẻ loi sống một mình trong sợ hãi.

Lúc trước rõ ràng hắn đã bắt được một mảnh áo choàng trắng như tuyết, nhưng bây giờ cũng rối tung lên.

Đêm trong phòng giam rất lạnh, Cố Lăng Tiêu cuộn mình lại, run rẩy trong giấc ngủ.

Một chiếc áo choàng lớn đột nhiên phủ lên đứa trẻ, hương thơm ấm áp bao trùm lấy thân thể gầy yếu.

Trì Ninh nhẹ nhàng gọi hắn: “Lăng Tiêu, chúng ta phải đi thôi.”

“Ngươi gọi ta là cái gì?” Cơ thể Cố Lăng Tiêu cứng đờ, dù nhiều lần cố gắng cũng không thể cử động được.

Trì Ninh rất tự nhiên cõng đứa trẻ trên lưng: “Ngươi nói không nhớ tên mình, nên ta cho ngươi một cái tên, gọi là Lăng Tiêu được không?”

Lăng Tiêu.

Cố Lăng Tiêu nghĩ đến hàng ngàn sắc hoa đỏ thẫm rụng xuống, một thiếu niên thu kiếm vào trong vỏ sau đó quay lại, tư thế như rồng như phượng, giống như xuân đang về.

“Ưm” đôi mi dài và rậm của Cố Lăng Tiêu run lên, “Vậy thì ta nên gọi người là gì?”

“Ngươi gọi ta là sư tôn.”

“Sư tôn…..”

Cố Lăng Tiêu vùi mặt vào vai Trì Ninh, trong lòng lại thèm thuồng gọi: Sư tôn.

Bối cảnh thay đổi nhanh chóng, nhưng vẫn ở trong ngục, Cố Lăng Tiêu bị trói chặt bởi bốn sợi xích sắt.

Lạch cạch----- lạch cạch------

Bức tường ẩm ướt rỉ nước, những giọt nước rơi trúng vết thương bầm tím khủng khϊếp của Cố Lăng Tiêu, đau như xé nát tâm can.

Cố Lăng Tiêu chịu đựng cơn đau, như có cát trong họng: “Sư tôn, ta đã mất kiểm soát mà gϊếŧ người trong lúc luận võ. Ta sai rồi. Ta sẵn sàng chuộc tội. Làm ơn… xin người đừng đuổi ta khỏi sư môn.”

Y phục trắng của Trì Ninh chạm đất, đôi mắt hờ hững của y được bọc trong băng cứng, tàn nhẫn và lạnh lùng, nhìn Cố Lăng Tiêu như thể đang nhìn một cái cây không khác gì cỏ rác.

“Ngươi nên ra khỏi môn phái.”

Kiếm Đạp Hồng thu nhỏ lại thành một con dao găm dài 3 tấc. Lưỡi kiếm như tuyết, đâm thẳng vào ngực Cố Lăng Tiêu không chút do dự.

Máu trào ra như mực chu sa.

*Mực chu sa là một loại mực được làm từ nguyên liệu là chu sa. Nó là một loại mực đỏ son được sản xuất để đáp ứng nhu cầu thực tế của hội họa.

… …

Khi thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh của Cố Lăng Tiêu đã thấm ướt cả áo trong. Hắn ấn vào ngực, dưới lớp da thịt, một trái tim vẫn đang đập rõ ràng. Nhưng cảm giác đau đớn khi bị lưỡi dao cắt ra dường như vẫn còn, sắc bén như nanh của một con rắn độc xuyên qua nó.

Trong màn đêm dày đặc, Cố Lăng Tiêu khẽ chế nhạo:

Trì Ninh à Trì Ninh, người là người thu nhận ta làm đồ đệ, cũng là người dùng bàn tay đầy máu phế linh căn của ta.

Người rốt cuộc coi ta là cái gì, một con chó tùy ý bố thí, hay một món đồ có thể tùy ý vứt bỏ hay sao?