Chương 9: Một ngày làm thầy, khụ... cả đời làm cha

Giải Cửu Trạch ngồi trên ghế gỗ của Dao Quang Điện uống xong ngụm trà cuối cùng, hắn buông chén xuống, đáy chén cùng mặt bàn chạm nhau phát ra âm thanh thanh thúy lại đột ngột.

"Ai?" Trì Ninh nhất thời căng thẳng, thả linh tê ra để khiến khách nhân không mời mà đến kinh sợ.

Bóng người cao lớn từ trong bóng tối tới gần, Trì Ninh cảm giác được linh lực quen thuộc của đối phương, thả lỏng: "Sư huynh, huynh tới khi nào? ”

"Trước khi đệ vào cửa, " Khuôn mặt tuấn lãng của Giải Cửu Trạch hơi cau lại, "Ta đã uống một chén trà ở Dao Quang điện của đệ rồi. ”

"Sao huynh không thắp đèn?"

Trì Ninh hỏi ra miệng mới phát giác mình ngốc nghếch. Giải Cửu Trạch tu vi cao thâm, ban đêm thị lực không bị ảnh hưởng, như đi trên mặt đất bằng phẳng, đi lại không có gì đáng ngại.

Không giống như mình...

Sau khi Trì Ninh sống lại, y phát hiện linh lực trong cơ thể bị ngưng trệ, không thể đi lại thuận lợi.

Sau khi hỏi Giải Cửu Trạch, Trì Ninh mới biết được thì ra kiếp này trước khi y sống lại không lâu thăng cấp thất bại, một mình bế quan bị linh lực hệ thủy trong cơ thể cắn trả.

Tu vi Trì Ninh giảm mạnh, bình thường nhìn không ra nhưng một khi điều động linh lực quá nhanh, cả thân thể bệnh nhược này liền không cách nào chống đỡ.

Giải Cửu Trạch bấm pháp quyết, làm cho đèn đuốc trong Dao Quang điện dần dần sáng lên.

"Đệ đó..." Sau khi dò xét rõ mạch tượng của sư đệ, Giải Cửu Trạch không vui lắc đầu, "Nền tảng của đệ đã hư như vậy mà còn không biết yêu quý thân thể, linh khí trong đan điền thiếu chút nữa khô kiệt. ”

Có một cỗ linh lực truyền vào trong thân thể Trì Ninh, theo kinh mạch du hành khuếch tán, thật giống như dòng nước rót vào lòng sông nứt nẻ.

"Được rồi, sư huynh." Trì Ninh không thoải mái trốn về phía sau.

Linh lực vận chuyển hiệu quả, phụ thuộc vào trình độ hai vị tu sĩ có linh căn phù hợp.

Con đường tu luyện của y và Cửu Trạch khác nhau quá lớn, Giải Cửu Trạch truyền cho y nhiều linh lực hơn nữa cũng chỉ như muối bỏ biển, trị ngọn không trị gốc.

Giải Cửu Trạch nhịn không được nói: "Lần này lại là vì đồ đệ quái gở của đệ sao?”

Làm sao có thể nói Cố Lăng Tiêu quái gở chứ? Trì Ninh bĩu môi, có chút bao che khuyết điểm cho đồ đệ nhà mình: "Hắn ở trước mặt ta rất ngoan..."

"Không đáng."

Giải Cửu Trạch thay Trì Ninh cảm thấy không đáng.

Ở trong mắt Giải Cửu Trạch, tiểu sư đệ của hắn thanh cao tiêu sái, thiên phú tuyệt đỉnh.

Đạp hoa trường kiếm xuân phong, hệ mã cao lầu liễu rủ biên (*). Mười sáu tuổi đã đoạt giải nhất trong hội võ Dương Hi, thiếu niên áo trắng nắm Đạp Hồng kiếm, hơi nhướng đuôi mắt, không ai có thể sánh bằng.

(*) Câu này trong bài thơ Thiếu niên hành ký 1, nguyên văn là:

Tân Phong mỹ tửu đẩu thập thiên,

Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên.

Tương phùng ý khí vị quân ẩm,

Hệ mã cao lâu thuỳ liễu biên.

(*)Dịch nghĩa:

Tân Phong rượu quý mười ngàn đấu,

Du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung.

Tương phùng hào khí cùng bạn uống,

Bên lầu bờ liễu ngựa buông cương.

Một người kiêu ngạo như vậy, vì chuyện của Cố Lăng Tiêu mà một mình ở lại gập thắt lưng, quỳ trước bài vị sư tổ sư gia một ngày một đêm.

Hôm đó trời mưa to, qua cửa gỗ trang nghiêm cổ xưa Giải Cửu Trạch nhìn thấy bóng lưng Trì Ninh quỳ.

Lưng thẳng tắp như cây tùng, làn da trắng hơn sương tuyết.

“Trì Vân Thanh, đệ không hối hận sao?” Giải Cửu Trạch hỏi tiểu sư đệ.

"Không hối hận."

Trì Ninh lại dập đầu lần thứ hai về phía linh vị, trong mắt đều là tơ máu đỏ: "Thốc Ngọc Phong Vân Thanh chân nhân, thân truyền đệ tử Trì Ninh, nguyện lấy tính mạng bảo vệ.”

Giải Cửu Trạch nghe nói ngày đó là Trì Ninh tự mình cõng hài tử họ Cố kia trở về Dao Quang điện.

"Sư huynh." Năm ngón tay Trì Ninh mở ra lắc lư trước mặt Giải Cửu Trạch, ý bảo hắn hoàn hồn.

Ánh mắt Giải Cửu Trạch dừng lại trên sợi tóc trắng như tuyết của Trì Ninh một lát: "Làm sao vậy?”

"Ta muốn hỏi mượn huynh chút linh thạch," Sau khi hấp thu linh khí, tinh thần Trì Ninh tốt hơn một chút. Y xuống giường, từ dưới giường lấy ra một cái rương gỗ đen, "Không mượn suông đâu, ta dùng Dạ Minh Châu đổi cho huynh. ”

"Cách" một tiếng rương mở ra, bên trong dạ minh châu lớn nhỏ phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Đẹp thì đẹp, nhưng ...

Giải Cửu Trạch ôm trán, những hạt châu này trong điện hắn đã nhiều đến mức sắp chất đống không có chỗ chứa rồi. Từ nhỏ đến lớn, Trì Ninh vừa thiếu linh thạch sẽ lấy Dạ Minh Châu đổi với hắn.

"Được, được rồi." Giải Cửu Trạch giống như người cha già tính tình hiền lành, "Đệ muốn nhiều linh thạch như vậy làm cái gì?”

"Tinh Ly Sơn không phải sắp mở sao, chúng đệ tử mỗi người dựa vào bản lĩnh đi lấy pháp khí của mình. Công pháp Cố Lăng Tiêu còn chưa tinh tiến, hẳn là không lấy được pháp khí thượng đẳng, ta nghĩ có thể dùng linh thạch ném vào trong lò đồng, rèn cho hắn một thanh linh kiếm. ”

"Đệ đúng là thương Cố Lăng Tiêu quá rồi." Giải Cửu Trạch hừ lạnh.

Trì Ninh: "Một ngày làm thầy, khụ... Cả đời làm cha mà. ”

"Vậy đệ biến trở về nguyên hình để ta xem một chút."

Giải Cửu Trạch muốn dùng linh thạch dỗ Trì Ninh biến về nguyên hình cho hắn xem.

Hắn đã lâu không gặp hình dạng kia... lông trắng lại xù xù.