Chương 9: Sư Phụ

Tất cả người ở trong động lúc này đã rơi vào huyễn cảnh.

Lý Cường choáng váng tỉnh lại, nhưng hắn không còn cảm nhận được cơ thể của mình. Hắn tát mạnh tay lên mặt không có đau đớn gì cả. Chỉ có một làn gió nhẹ lướt qua, thân ảnh của Lý Cường trong suốt đến độ có thể nhìn xuyên thấu qua được.

Hắn chỉ còn là một đạo tàn hồn, bay lơ lững giữa không trung. Không có một cơ thể cố định, cố gắng để hiểu chuyện gì đã xảy ra những hắn không thể nhận thức được tại sao hắn lại đến nơi này. Có phải bản thân hắn đã chết nước mắt lưng tròng, hắn còn nhiều điều chưa thực hiện. Lúc này chết đi có phải quá sớm hay không.

Sau đó Lý Cường trấn tĩnh nhìn xung quanh mới biết hắn đang ở một thế giới không có thật, cảnh tượng có một số thì rõ ràng có một số thì không. Nơi này là bên trong của một ngọn núi, xung quanh toàn đá ở trên đỉnh của ngọn núi này có một khe nức có thể nhìn xuyên qua bên ngoài. Mặc dù ở bên trong ngọn núi nhưng ánh sáng từ khe nứt đủ lớn để soi rõ từng gốc ở nơi này.

Lý Cường phát hiện trên tường đá của nơi này có rất nhiều vết tích kì lạ giống như hình thù của một bộ công pháp hay vũ kỹ được người khác khắc lên để truyền thụ cho đời sau. Nhưng Lý Cường càng cố gắng nhìn thì hình ảnh càng không rõ nét càng cố gắng đến gần quan sát thì hình ảnh càng mờ đi, đến mức biến mất.

Từ nãy đến giờ Lý Cường tập trung quan sát bốn gốc của thạch động, nhưng khi hắn không đế ý từ lúc nào bên cạnh hắn đã có một nam tử phía sau mang theo hai thanh kiếm một trắng một đen thanh thoát vô cùng. Toàn thân phủ một lớp bạch y với mái tóc trắng tà dị, trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền có ba cái đầu lâu và đôi mắt sâu hút vô hồn nặng đến độ có thế gϊếŧ chết người khác. Tóc trắng không gió tự tay, phiêu giật ma mị đến cực điểm.

Đứng đối diện nam tử này, là một nhân vật thân mang hoàng kim giáp tóc đen dài qua vai. Tay không vũ khí, tướng mạo không nhìn rõ nhưng khí chất cao quý vô cùng. Áp lực từ người nhân vật này tỏa ra làm cơ thể Lý Cường không rét tự run. Dù là một đạo tàn hồn vẫn không thể thoát khỏi sự áp chế này.

Nếu có một Lý Cường bằng xương bằng thịt ở nơi này đã bị cổ khí tức này áp lực cho tan chảy thành vũng máu.

Nhưng bên cạnh, nam tử tóc trắng như không chịu chút áp lực nào bình thản ung dung.

Lý Cường nhìn thấy một màn này cũng đoán được hai nhân vật này là cường giả đỉnh cao, cùng nhau so tài cao thấp.

Sau một hồi không nói, nam tử tóc trắng mở lời.

- Tại sao ngươi cản chân ta?

Nhân vật thân mang hoàng kim giáp dường như không quan tâm câu hỏi của nam tử tóc trắng, đáp lại.

- Tuyệt Nguyệt người còn định gϊếŧ bao nhiêu người nữa mới chịu dừng tay.

Nam tử tóc trắng có tên Tuyệt Nguyệt ung dung trả lời.

- Gϊếŧ đến khi nào ta có thể phi thăng, gϊếŧ hết những người cản chân ta.

Nhân vật thân mang hoàng kim giáp lạnh lùng đáp lại.

- Vậy nếu ta muốn cản chân ngươi thì sao?

Một cổ sát khí tỏa ra thoát khỏi người nam tử tóc trắng, lạnh lẽo như hàn băng không thua kém gì áp lực của nhận vật mang hoàng kim giáp.

- Chiến một trận, thắng được ta hẳn tính.

Tuyệt Nguyệt, hai tay vòng qua vai rút mạnh hai thanh kiếm phía sau. Chém về phía nhân vật thân mang hoàng kim giáp, kiếm khí của Tuyệt Nguyệt bỗng chốc hóa thành hàn băng.

Thân thể không động nhân vật mang hoàng kim giáp nâng nhẹ bàn tay kết ấn thành hình Long Trảo hướng về phía trước.

Nhận thức động tác này quá dỗi quen thuộc, Lý Cường cảm nhận được sự hòa hợp giữa mình và nhân vật này. Nếu hắn đoán không lầm động tác này chính là Long Trảo Thủ, khi hắn đã thành thục thức thứ nhất của môn vũ kỹ này Lão gia gia có nói. Hắn là người thứ hai học được môn vũ kỹ này, trước hắn từng có một người tên là Bá Lực cũng là người sáng lập ra vũ kỹ.

Mặc dù cường giả mang tên Bá Lực này chưa từng trực tiếp dạy dỗ Lý Cường một ngày một buổi nào, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm đã là sư phụ của hắn. Mặc dù hắn chưa từng bái sư học đạo nhưng một chút kiến thức học lỏm này đã cứu sống hắn mang lại hy vọng cho hắn. Thì người sáng lập ra kiến thức này xứng đáng để hắn gọi bằng một tiếng sư phụ, dù chưa biết đại nhân vật này có chấp nhận là sư phụ hắn hay không.

Trở lại trận chiến,

“Long Trảo Thủ - Nhị thức Long Nộ”.

Hỏa linh lực từ Long Trảo của Bá Lực được phóng thích ra bên ngoài như một con Hỏa Long bay thẳng về phía Tuyệt Nguyệt. Hóa giải một kiếm mang theo hàn băng của Tuyệt Nguyệt một cách không thể nào triệt để hơn.

Chứng kiến cảnh này, Lý Cường đã phần suy nghĩ được. Hai cường giả này mạnh đến mức hắn không thể phỏng đoán được đẳng cấp của họ.

Lý Cường cảm nhận được chiêu thức vừa rồi mà sư phụ hắn cũng là Bá Lực vừa tung ra quá mức thành thục, quá mức ảo diệu. Một chiêu này dù hắn có luyện tập ngày đêm trong vòng ba mươi năm chưa chắc có thể tùy tâm sở dụng. Không chỉ có thế sư phụ hắn Bá Lực còn khống hỏa một cách thuần thục, kết hợp cùng với Long Trảo. Trình độ này đã đạt đến đỉnh cao của môn vũ kỹ này.

Càng đánh Lý Cường càng chú ý quan sát kỹ thuật của sư phụ hắn hơn, xem từng động tác nhỏ các cử chỉ chuyển động. Cách thức sư phụ Bá Lực di chuyển để tạo thành từng chiêu từng thức của vũ kỹ. Nhìn là thế nhưng Lý Cường vẫn mơ hồ giống như trăng trong nước, hoa trong gương nhìn thấy là vậy nhưng không thể nào nắm bắt được.

Tuyệt Nguyệt đưa bàn tay về phía trước xoay nhẹ “Băng Vực” phóng thích một lượng lớn Băng linh lực. Không gian trong thạch động toàn bộ băng liệt, lực lượng này của Tuyệt Nguyệt quá mức hàn băng lạnh lẽo vô cùng.

Bá Lực bình thản ung dung mặt dù chiêu thức vừa rồi của Tuyệt Nguyệt tạo thành một không gian băng có lợi cho hắn.

Tay phải kết ấn Long Trảo, dịch chuyển về phía miệng Bá Lực dồn nén lượng lớn Hỏa linh lực.

“Long Trảo Thủ - Bát thức Hơi Thở Của Rồng”.

Thạch động tràn ngập hỏa diễm giờ đây như một ngọn núi lửa vừa được khởi động lại phun trào một cách dữ dội đốt cháy toàn bộ hàn băng của Tuyệt Nguyệt.

Tuyệt Nguyệt bóp nát một cái đầu lâu trên dây chuyền phía trước ngực, cổ lực lượng mà chiếc đầu lâu này phóng thích ra bên ngoài quá mức tà ác. Ngàn vạn linh hồn gào thét, nghe cực kì chói tay bay thẳng ra bên ngoài bám lấy hai thanh kiếm một trắng một đen của Tuyệt Nguyệt.

Hai thanh kiếm dường như âm hàn hơn không còn một chút khí tức của sự sống, nếu có thì cũng bị lũ âm bình này tuyệt diệt. Lý Cường từ xa chứng kiến e sợ vô cùng, vì hắn chỉ là một đạo tàn hồn. Tà dị là thế nhưng Lý Cường cũng cảm nhận được linh lực trên người nam tử tóc trắng Tuyệt Nguyệt này đã tăng lên đáng kể.

Thân ảnh Tuyệt Nguyệt vừa động đã bay lên cao tấn công về phía Bá Lực, hai kiếm vừa ra kiếm khí mang lượng lớn âm binh và Băng linh lực trảm mạnh “Băng Hồn Trảm”. Không gian băng hoại, tiếng gào rít của âm binh tấn công như vũ bão.

Chiêu thức này mạnh hơn hai chiêu thức trước đó rất nhiều, bởi không chỉ Băng linh lực của Tuyệt Nguyệt thi triển mà còn vô số âm binh phụ trợ trên hai thanh kiếm.

Không hoảng không sợ, Bá Lực hai tay kết ấn Long Trảo lùi mạnh về phía sau.

“Long Trảo Thủ - Nhị thức Song Long Họa Thủ”.

Tay thu về phía sau, hai tay của Bá Lực như hai con Chân Long mang theo vô tận hỏa diễm tiến thẳng về phía trước.

Dù đã được phụ trợ từ âm binh nhưng thực lực giữa Tuyệt Nguyệt và Bá Lực có chút chênh lệch.

Nhưng ở bên cạnh Lý Cường không cảm nhận được hai người họ ở đẳng cấp nào vì hắn chỉ là một đạo tàn hồn, thậm chí nếu là người thật giá thật hắn cũng không thể đoán được chỉ biết sư phụ hắn đẳng cấp cao hơn Tuyệt Nguyệt một chút còn bao nhiêu thì hắn làm sao cũng chẳng biết được.

Hai vũ kỹ vừa chạm vào nhau, song long của Bá Lực vẫn chiếm được một chút ưu thế hiên ngang đánh về thân ảnh của Tuyệt Nguyệt.

Tuyệt Nguyệt vung kiếm hóa giải một cách dễ dàng, dường như cổ lực lượng của “Song Long Họa Thủ” đã bị “Băng Hồn Trảm” làm cho suy yếu phần lớn nên dễ dàng bị một kiếm của Tuyệt Nguyệt hóa giải.

Tuyệt Nguyệt cao ngạo tự đắc.

- Ta chỉ mới dùng một phần ba lực lượng của “Tam Lâu Dẫn” đã có thể đánh gần như ngang cơ với ngươi, ngươi nghĩ khi thi triển hết công pháp.

Nói đến đây Tuyệt Nguyệt cười như điên như dại âm thanh vang vọng.

- Ngươi còn quá ngây thơ, bây giờ ngươi quay đầu còn kịp.

Vừa dứt lời Bá Lực xuất thủ liên tục đánh về phía Tuyệt Nguyệt, mỗi một thủ đánh ra như một con Hỏa Long lấy số lượng khủng bố áp chế.

“Long Trảo Thủ - Lục thức Cuồng Long Loạn Vũ”

Người bình thường nếu sử dụng vụ kỹ này chỉ sợ rút cạn linh lực mà kiệt sức nhanh chóng. Nhưng với Bá Lực linh lực của hắn như vô hạn đã tiếp cận ngàn vạn Hỏa Long.

Tay Tuyết Nguyệt bóp mạnh đầu lâu thứ hai, lần này âm binh bao quanh chiếm lấy toàn bộ thân xác hắn. Bao phủ bên ngoài vô tận âm binh cùng linh hồn lực như một tấm áo choàng quỷ dị đến cực điểm.

Không những thế áo giáp linh hồn lực này còn giúp hắn tăng mạnh lực lượng thi triển vũ kỹ, bổ sung linh lực đến mức cao nhất.

“Hàn Băng Thuẫn”

Tuyệt Nguyệt khởi tạo một phiến băng trước mặt hộ thuẫn cho hắn, Hỏa Long tiếp cận băng thuẫn gần như bị hóa giải toàn bộ.

Nhưng số lượng ít thì còn hóa giải được chứ số lượng nhiều như chiêu thức “Cuồng Long Loạn Vũ” mà Bá Lực tung ra thì “Hàn Băng Thuẫn” cũng chỉ như tấm giẻ rách không hơn không kém.

Nhanh chóng bị Hỏa Long bào sạch toàn bộ, vô số Hỏa Long đánh trực tiếp về phía Tuyệt Nguyệt.

Tuyệt Nguyệt không một chút lo lắng, hứng chịu toàn bộ đòn tấn công này hắn rất tự tin vào chiếc áo giáp linh hồn này.

Hỏa Long tiếp cận thân ảnh Tuyệt Nguyệt như xuyên thấu mà qua, cơ thể hắn không chịu một chút vết xước.

Tuyệt Nguyệt cười to.

- Chỉ có như vậy mà muốn cản chân ta.

Không nói lời nào Bá Lực thu Long Trảo về, nhưng khí thế khi hắn thu tay quá mức kinh diễm thạch động rung động như chịu một áp lực cực lớn.

“Long Trảo Thủ - Thất thức Hồi Long”

Hư ảnh của những Hỏa Long trước kia tấn công vào thân ảnh của Tuyệt Nguyệt đột ngột quay trở về từ phía sau trực tiếp tấn công hắn.

Thức này quá mức bất ngờ làm Tuyệt Nguyệt không kịp phòng bị hứng trọn toàn bộ.

Bên ngoài Lý Cường xem trận này, thật sự khâm phục những gì sư phụ hắn làm đối với Long Trảo Thủ không nhưng sáng lập ra được nó mà mỗi chiêu mỗi thức có thể kết hợp một cách nhuần nhuyễn đến không thể nhuần nhuyễn hơn.

Lý Cường tự nhủ nếu sau này hắn học được nhất định sẽ vận dụng hai chiêu thức này kết hợp vào nhau xem thực tế nó lợi hại đến mức nào.

Vẻ mặt nhăn nhó, Tuyệt Nguyệt cố gắng chống đỡ một chiêu này.

Nhưng không chỉ có thế Bá Lực từ xa hai tay kết ấn Long Trảo xé rách hư không nhanh đến cực điểm, đã tiếp cận Tuyệt Nguyệt.

“Long Trảo Thủ - Tứ thức Long Ảnh”

Trước mặt Tuyệt Nguyệt thân ảnh Bá Lực như Chân Long bay lượn trên trời cao tiếp tục tung ra một chiêu nữa.

“Long Trảo Thủ - Nhất thức Hủy Diệt Đấu Trường”

Bùm Bùm,

Cơ thể Tuyệt Nguyệt văng đi không phanh toàn bộ hang động chấn động, một ngụm máu từ trong miệng hắn phún ra.

- Người đời đồn đại Long Trảo Thủ của ngươi lợi hại, bây giờ ta mới được chứng kiến có chút rung động.

Bá Lực lương thiện đáp lại.

- Bây giờ ngươi dừng tay ta chỉ phế tà công của ngươi, mà tha ngươi một mạng.

Lý Cường không khỏi cảm thán, thật sự quá mạnh mẽ quá uy lực. Nếu hắn có thể luyện vũ kỹ “Long Trảo Thủ” này đến mức lô hỏa thuần thanh như của sư phụ nhất định sẽ có thể trả thù Phó gia, chấn nhϊếp bốn phương là điều nằm trong tầm tay.

Lý Cường còn cảm nhận thức duy nhất mà hắn thi triển được là Hủy Diệt Đấu Trường so với sư phụ hắn như một trời một vực. Không thể nào đặt lên bàn cân được vì nó quá chênh lệch.

Chưa kịp thoát khỏi dòng suy tư Lý Cường đã thấy Tuyệt Nguyệt bóp nát đầu lâu thứ ba.

---------

Chúc anh em buổi tối cuối tuần vui vẻ.