Chương 8: Huyễn Cảnh

Chuyện kể rằng ngàn vạn năm về trước, một trận đại chiến giữa những cường giả mạnh nhất Vũ Tinh Đại Lục nổ ra. Những cường giả này đại diện cho 5 gia tộc mạnh nhất của Vũ Tinh Đại Lục.

Vô số sinh linh trong thiên hạ đều chìm trong biển máu. Trận chiến trải qua hàng ngàn ngày đêm, vô cùng khắc nhiệt. Trận đại chiến này quá tàn nhẫn sinh linh chết đi nhiều vô kể, người sống thì không có chỗ nương thân. Đại lục lầm than, mưa biến thành máu, máu chảy thành sông. Nhưng trận chiến vẫn chưa đi đến hồi kết, thấy được cảnh con dân của Vũ Tinh chịu khổ. Một vị anh hùng bí ẩn không tên không họ, không ai biết người này từ đâu mà ra.

Đứng giữa trận chiến, dùng toàn bộ sức mạnh của mình hứng chịu năm loại vũ kỹ mạnh mẽ nhất của 5 đại cường giả. Trận chiến kết thúc 5 vị cường giả đều trọng thương, nhưng vị anh hùng này cũng từ đây mà vẫn lạc.

Thân xác huyết nhục của vị anh hùng này vùi mình xuống đất đá hóa thành một lại cây mà bấy giờ người ta gọi là Hồng Lâu. Hồng tự như huyết nhục, Lâu tự cho sự trường tồn bởi cây này không bao giờ chết đi bất tử bất lão bất diệt, nó tồn tại vĩnh hằng với thời gian. Từ đó hấp thụ vô số linh lực của trời đất.

Có người nói nếu hấp thụ linh lực đủ nhiều, thân xác của vị anh hùng kia sẽ được thiết lập lại, hồi sinh cùng trời đất. Nhưng nếu vị anh hùng này hồi sinh đồng nghĩa với việc nghịch thiên cải mệnh sẽ bị thiên kiếp tận diệt.

Vì vậy, đến tận bây giờ cây Hồng Lâu này vẫn chưa hình thành linh trí hóa hình thành người. Chỉ thấy được vạn năm trở lại đây, cây đại thụ này không còn phát triển nữa vô thanh vô thức biệt vô âm tính trong thiên địa.

Không còn ai biết được cây đại thụ Hồng Lâu này ở đâu, vô số đại nhân vật đi tìm kiếm đều bất thành trở về tay trắng, bên cạnh đó có một số người nghe được tin tức về đại thụ Hồng Lâu.

Ở đỉnh của đại thụ Hồng Lâu, kết ra một loại hoa sinh ra một loại quả. Chỉ có một quả duy nhất nếu hái quả này xuống khỏi thân cây toàn bộ cây đại thụ này sẽ mất đi sự sống. Quả này chứa đựng vô hạn tinh túy mà cây Hồng Lâu này hấp thụ từ lúc hình thành đến hiện tại, nếu người nào mai mắn có được nó, người chết có thể hồi sinh sống vô hạn thời gian, người sống linh lực dồi dào mà mai mắn còn nhận được truyền thừa của vị anh hùng vô danh kia.

Có người nói nhận được kiếm pháp hủy thiên diệt địa, có người thì nói nhận được vũ kỹ hộ thân bất nhiễm bất diệt. Vô số những lời đồn thổi, nhưng chẳng người nào tìm được Hồng Lâu quả này. Bởi vì cây đại thụ Hồng Lâu đã biệt tâm với trời đất.

--

Bên dưới đáy Ngục Vô Cùng,

Lê Ân và Trương Đại 2 người hợp sức tấn công Lý Cường, vết thương trên người Lý Cường đã không thể nào đếm xuể.

Về phần thực lực của Lê Ân từ Tẩy Tủy trung kì bị áp chế tu vi bây giờ chỉ còn là Phá Mạch viên mãn. Nếu đánh nhau với một mình Lê Ân thì Lý Cường nắm chắc được phần thắng.

Bởi vì hắn luyện là thể tu không bị áp chế tu vi khi ở nơi này, hiện tại tu vi luyện thể của hắn đã tiến đến Nhị Luyện viên mãn tương đương với tu vi luyện linh của Lê Ân hiện tại. Về phần vũ kỹ Lý Cường có phần chiếm ưu thế hơn khi hắn sở hữu vũ kỹ của vị Bá Vương kia là Long Trảo Thủ.

Nhưng tình thế hiện tại, Lý Cường không những không chiếm ưu thế mà ngược lại phải cố gắng chống đỡ để bản thân giảm thiểu tối đa thương thế.

Là vì Lục Linh kiếm trên tay của Trương Đại với đẳng cấp cực cao Huyền cấp thượng phẩm mà hắn chỉ với tu vi Tụ Khí viên mãn đã cùng với Lê Ân áp chế được Lý Cường một cách triệt để.

Lý Cường lâm vào tình thế chỉ biết co người phòng thủ liên tục né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi những vết thương chằng chịt. Bản thân Lý Cường biết tình thế này nếu tiếp tục hắn chỉ có con đường chết.

Thân ảnh vừa động Lý Cường dùng toàn lực xuống đôi bàn chân chạy nhanh về phía trước.

Thấy phản ứng bỏ chạy của Lý Cường, Lê Ân ra lệnh:

- Trương Đại mau đuổi theo, nhất định phải bắt sống được hắn để truy ra môn vũ kỹ kia.

Trương Đại không chần chừ, tốc độ đuổi theo phía sau Lý Cường bên cạnh Lê Ân cũng không buôn tha nhất định hắn phải đoạt được vũ kỹ Long Trảo Thủ. Lê Ân biết đẳng cấp của vũ kỹ này không đơn giản phải đạt đến Thiên cấp.

Hắn không cam lòng nhìn vũ kỹ Thiên cấp tuột khỏi tay mình, nên nhất quyết phải bắt Lý Cường cho bằng được. Nhưng với tốc độ hiện tại mà so sánh Lê Ân cũng không vượt trội hơn Lý Cường, hai người bọn họ một chín một mười. Nếu muốn bắt Lý Cường trừ khi hắn dừng lại hoặc dồn Lý Cường vào chân tường.

Tuy cơ thể Lý Cường phải chịu rất nhiều vết thương nhưng công pháp Nghịch Thiên Kinh hồi phục rất tốt, tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được. Những vết thương ngoài da nhanh chống khép lại, còn vết thương ăn sâu vào thịt vào xương tủy cũng đang chậm rãi khôi phục.

Với tốc độ này hằn chỉ cần bốn đến năm canh giờ toàn bộ thương thế của hắn sẽ lành lại hoàn mỹ. Nhưng trên mặt của Lý Cường đã lộ vẻ căng thẳng, hắn tìm kiếm từ nảy đến giờ vẫn không thấy đường thoát ra của hang động này.

Trương Đại ở phía sau Lê Ân, đưa ra cao kiến:

- Đại ca nếu tiếp tục đuổi này vậy cũng không phải là cách, hay để đệ chặn ở đây nếu hắn chạy đủ một vòng đệ sẽ dùng Lục Linh Kiếm này chặt đứt hai chân của hắn.

Lê Ân tỏ ra tán đồng, gật đầu:

- Vậy ngươi ở đây để ta đuổi theo hắn.

Lý Cường biết nếu không tìm được lối ra mà cứ tiếp tục chạy như thế này không sớm thì muộn Lê Ân và Trương Đại cũng sẽ có cách bắt được hắn, vì hang động này hình tròn. Bọn họ chỉ cần một người đuổi theo một người chặn phía trước thì Lý Cường chỉ có con đường chết.

Vừa nghĩ Lý Cường vừa nhìn về phía sau đã thấy Trương Đại đứng yên một chổ chờ hắn. Lý Cường bần thần chưa biết phải làm sau. Càng ngày khoảng cách của hắn và Trương Đại càng gần, ý nghĩ vừa lóe lên.

Lý Cường vẫn tiếp tục chạy đến bên cạnh Trương Đại. Ở phía trước vì muốn một kiếm chặt đứt chân của Lý Cường nên Trương Đại ra sức thật mạnh, hô to:

- Người đi chết đi!

Thân kiếm vừa rút Lục Linh kiếm sắt bén vô cùng, một kiếm này nhất định sẽ phế bỏ đôi chân của Lý Cường.

Như những gì Lý Cường đã dự đoán từ trước, thân ảnh vừa động cơ thể Lý Cường bay vυ"t lên cao. Phía sau Lê Ân vừa chạy đến, một kiếm của Trương Đại nhanh và mạnh vô cùng.

Xoẹt xoẹt,

Tiếng la thất thanh của Lê Ân vang vọng trong hang động, hắn bị một kiếm của Trương Đại biến thành người tàn phế.

Bên cạnh Trương Đại hét lên.

- Đại ca, ta xin lỗi.

Hắn nhìn về phía Lý Cường với thái độ hận không thể gϊếŧ Lý Cường ngay lập tức, tay vung mạnh Lục Linh kiếm chém thẳng lên trời nhưng đã muộn.

Tay Trương Đại chưa kịp xuất kiếm, Lý Cường nhìn Trương Đại và Lê Ân như nhìn người chết hô to.

- Long Trảo Thủ thức thứ nhất – Hủy Diệt Đấu Trường

Vẻ mặt không động lạnh lùng vô tận, tay phải của Lý Cường kết thành hình Long Trảo. Thân ảnh như Chân Long bay lượn giữa bầu trời, phía sau hắn như hiện hữu hình ảnh Chân Long màu vàng kim hoàn hảo đến cực điểm.

Trương Đại và Lê Ân vừa kịp ngước lên nhìn, hai người bọn họ đồng thanh lên tiếng.

- Tha mạng cho ta, làm trâu ngựa cho ngươi cũng được.

Lý Cường lãnh đạm trả lời.

- Lúc ngươi có ý muốn chiếm đoạt vũ kỹ của ta, có từng nghĩ sẽ tha mạng cho ta?

Lê Ân nhìn một chiêu này cũng biết kết cục của mình, đối với người tàn nhẫn như hắn thì giờ cũng đã biết sợ. Sợ cái cảm giác bị uy hϊếp đến tính mạng, sợ phải chết đi. Giờ hắn đã hiểu được cảm giác những người hắn xuống tay hạ sát. Cảm giác của họ tuyệt vọng đến mức nào, nếu kiếp sau hắn được làm người trở lại, hắn muốn bản thân sống một cuộc đời bình dị.

Bùm Bùm,

Huyết nhục xương cốt của bọn họ bị một chiêu vừa rồi của Lý Cường làm cho tan rã, chỉ còn lại Lục Linh kiếm vẫn hoàn mỹ. Nhặt lấy Lục Linh kiếm Lý Cường tiến về phía đại thụ Hồng Lâu.

Lúc này Lý Cường không tiếc không thương khi hạ sát hai người bọn họ vì hắn đã dặn với lòng, người nào muốn chiếm tiện nghi của hắn kết cục cũng chỉ có chết. Hắn biết thế giới này là vậy nếu hiền lành và bao dung như cách sống trước đây không sớm thì muộn cũng bị người khác ám toán.

Chẳng bằng bản thân ra tay tàn nhẫn một chút hạ sát bọ họ trước, trừ đi cái gai trong mắt diệt tuyệt những thứ cản chân hắn trên con đường tu luyện. Có phải bằng phẳng dễ dàng hơn không, nói là vậy nhưng bản thân hắn sẽ không gϊếŧ những người vô tội trừ khi họ uy hϊếp đến hắn. Người ta chơi hắn một hắn sẽ trả lại mười, quyết liệt như vậy.

Lý Cường không để tâm đến việc trước kia Lê Ân từng gϊếŧ bao nhiêu người với hắn thì đó chỉ là thú vui của Lê Ân, Lý Cường không rảnh xen vào chuyện của người khác. Nhưng hắn làm sao có thể tha cho Lê Ân và Trương Đại khi bọn họ có dã tâm chiếm đoạt vũ kỹ của hắn. Chỉ một ý nghĩ này, Lý Cường nguyện diệt sát toàn bộ gia tộc của hai người bọn họ.

Dường như Lý Cường hắn đã thay đổi hoàn toàn, từ một người hiền lành yếu đuối đã thay đổi một cách chóng mặt. Vì thế giới này quá tàn nhẫn, hay sâu bên trong hắn vốn đã là một con quái vật như vậy? Chỉ chờ ngày thức tỉnh chờ cơ hội để gϊếŧ đi chính cái nhân cách hiền lành yếu đuối trước kia. Nhân cách của Lý Cường bị tha hóa hay đang trở về chính bản chất chân thật của nó?

Lý Cường cũng chẳng bận tâm suy nghĩ, bây giờ hắn chỉ muốn một điều duy nhất. Phấn đấu trên con đường tu luyện đạt đến đỉnh cao, trở về trả thù Phó gia. Nhất định phải đạt được hai điều này những thứ còn lại chỉ là vật cản đối với hắn.

Ngước lên trời nhìn trận chiến giữa bốn người họ Bạch và Vũ Mạnh Đình.

Bốn người họ Bạch mặc dù bị áp chế tu vi, nhưng ba người Thất, Bát, Cửu vẫn còn là Nguyên Anh sơ kì riêng Bạch Lục là Nguyên Anh trung kì.

Còn về phần Vũ Mạnh Đình là Nguyên Anh trung kì tuy nhiên tương đối thất thế trước bốn người họ Bạch, mặc dù chiếm ưu thế sở hữu Thủy linh lực là khắc tinh của Hỏa linh lực nhưng bốn người bọn họ thay phiên nhau tấn công Vũ Mạnh Đình. Sức chống trả của Vũ Mạnh Đình ngày càng suy yếu, lực lượng linh lực trong cơ thể Vũ Mạnh Đình giảm thiểu đáng kể. Hắn phải tận dụng triệt để phương thức sử dụng vũ kỹ bằng không sẽ hoàn toàn thất bại trước bốn người họ Bạch.

Lý Cường bên dưới rất muốn giúp một tay nhưng sự chêch lệch tu vi này dù có ra sức chỉ sợ cản trở Vũ Mạnh Đình nên hắn lặng yên quan sát.

Bạch Bát truyền âm cho Bạch Lục.

- Lục ca chỉ cần ta kiên nhẫn chờ hắn sử dụng hết toàn bộ linh lực, một tay tiểu đệ sẽ bóp chết hắn rồi chiếm lấy Hồng Lâu quả đem về cho Nhất ca.

Hoàng cấp trung phẩm vũ kỹ “Hỏa Quyền”

Bạch Bát tung một quyền mang theo vô tận hỏa diễm đánh thẳng về phía Vũ Mạnh Đình.

Vũ Mạnh Đình không chịu yếu thế, miệng mở rộng nước từ miệng hắn phun trào.

Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ “Đại Hải”

Hai chiêu này nhìn sơ qua đã biết ai chiếm ưu thế một cái là Huyền cấp hạ phẩm một cái là Hoàng cấp trung phẩm chênh lệch tận 3 cấp bậc, thêm nữa một cái là Thủy một cái là Hỏa thì Vũ Mạnh Đình dễ dàng hóa giải một chiêu “Hỏa Quyền” của Bạch Bát không những thế “Đại Hải” của hắn sẽ tạo ra uy hϊếp cực lớn đối với Bạch Bát.

Nhưng không tình thế diễn ra dường như có phần không đúng, lượng nước từ miệng của Vũ Mạnh Đình phun ra chỉ vừa đủ để triệt tiêu hỏa diễm của Bạch Bát.

Chứng tỏ chiêu thức này của Vũ Mạnh Đình không phát huy toàn lực, điều đó có nghĩa là lượng linh lực trong người của hắn không còn nhiều. Nên hắn chỉ dám dùng vừa đủ linh lực để bảo trụ tình mạng.

Vũ Mạnh Đình thở dài, “Chết tiệt nếu cứ tiếp tục như thế này Hồng Lâu quả sẽ rơi vào tay bọn hắn. Chỉ còn cách ta dùng thân pháp cướp lấy Hồng Lâu quả rồi trực tiếp phục dụng, nếu mai mắn sống sót lượng linh lực có được từ Hồng Lâu quả sẽ giúp ta hồi phục ”.

Vũ Mạnh Đình biết lực lượng linh lực mà Hồng Lâu quả có được, nếu phục dụng không thành sẽ phản phệ mà chết cơ thể hắn sẽ như quả bong bóng mà nổ tung. Biết là vậy nhưng hắn đã vào tình thế chẳng còn cách nào khác, nếu tiếp tục phòng thủ trước bốn người bọn họ thì cuối cùng cũng bị diệt sát. Còn nếu chiếm đoạt và phục dụng Hồng Lâu quả vẫn còn một cơ hội để sống sót.

Đó cũng là cách duy nhất mà Vũ Mạnh Đình hắn nghĩ ra ngay lúc này nếu không làm ngay sợ rằng sẽ không thể làm được nữa.

Ý niệm vừa động, miệng hắn mở to phun ra một làn nước chảy dài đến đỉnh của đại thụ Hồng Lâu.

Huyền cấp thượng phẩm vũ kỹ “Thủy Thượng Phiêu”

Chân đạp nước lướt nhanh, tốc độ Vũ Mạnh Đình gia tăng nhanh chóng, bốn người họ Bạch chưa kịp định thần trước tốc độ này.

Bạch Lục quát,

- Còn không mau đuổi theo.

Bốn thân ảnh cố gắng đuổi theo phía sau Vũ Mạnh Đình, nhưng bất thành. Hồng Lâu quả đã nằm gọn trên tay của Vũ Mạnh Đình.

Dùng linh lực Vũ Mạnh Đình cắt đứt liên kết giữa Hồng Lâu quả với đại thụ. Liên kết vừa đứt, đại thụ héo tàn nhanh chóng. Lá cây đến thân cây chuyển từ màu xanh sang màu đỏ nhanh đến độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Vũ Mạnh Đình vừa định đưa Hồng Lâu quả lên miệng phục dụng, một ảnh sáng đỏ lóe lên tràn ngập khắp hang động.

Tất cả người ở trong động lúc này đã rơi vào huyễn cảnh.

---------

Chúc mọi người buổi chiều chủ nhật vui vẻ.