Chương 8: Nhìn thôi đã cứng

Minh Khang vừa đến đã đập mạnh vào cửa, anh lửa giận bừng bừng, hận không thể đánh chết cô. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên anh hạ mình mời cô ăn cơm, đã vậy người phụ nữ này còn không biết điều nữa. Thật tức chết!

“Khang, cậu đấm mạnh thế, cẩn thận không cửa nó hỏng mất.”

Khánh Nam lên tiếng, giọng điệu thê lương đầy thương xót. Tên thư ký chỉ biết câm nín, lòng đầy oán trách tên Khánh Nam, chỉ được cái đổ thêm dầu vào lửa.

“Bị điên à? Đêm hôm đến định làm loạn sao? Có tin tôi báo cảnh….

Mẫn Nhi chưa kịp nói hết đã bị người đứng trước cửa doạ sợ, mắt anh hằn tia máu, gương mặt tràn đầy nộ khí. Cô nuốt nước bọt, không biết đã làm gì chọc đến vị tổ tiên này?

Minh Khang nổi giận đùng đùng sau khi nhìn thấy cô, ngỡ sẽ mắng cô một trận, nào ngờ…. ban đêm, Mẫn Nhi mặc vỏn vẹn một chiếc váy ngủ mỏng, tôn lên làn da trắng sáng, đường cong vạn người mơ ước của cô. Đôi mắt trong veo còn đang ngái ngủ, hạ thân anh bỗng rạo rực, cảm giác sắp nổ tung.

Khánh Nam nhìn người con gái này, rất khác biệt. Chẳng trách khiến Minh Khang si mê như vậy, anh nhìn còn thấy thích. Cô gái vừa yêu nghiệt vừa trong sáng, anh muốn đè cô ra, lại không nỡ vấy bẩn. Minh Khang thấy gương mặt đầy ham muốn của Khánh Nam lườm anh một cái. Biết sao được, cô gái ngọt ngào thế này đâu ai chế ngự được.

“Cô Mẫn Nhi, giữa mùa đông mà mặc vậy dễ bị cảm đó.”

Tên thư ký nhắc nhở, anh ta cũng rung rinh vì cô, nhưng đây là người phụ nữ của sếp, vạn lần không thể đυ.ng.

“Trong nhà tôi có bật điều hoà mà.”

Minh Khang ý thức được có hai cái bóng đèn to lớn, nghìn oát thế này bèn hắng giọng: “Hai người về trước đi! Đêm nay tôi ở đây.”

Khánh Nam biết là Minh Khang đang đuổi khéo họ, anh ngậm ngùi rời đi, nhưng trong lòng ngập tràn toan tính. Khi quay đầu lại thì đã thấy cửa đóng lại.

“Ưm…”

Mẫn Nhi bị Minh Khang hôn mãnh liệt, đầu lưỡi chạm vào khoang miệng cô, như con rắn lần mò, mát lạnh. Anh quấn lấy lưỡi cô, miệng hút hết mật ngọt của cô. Mẫn Nhi nuốt mấy ngụm nước miếng của anh tiết ra, cô chìm đắm trong nụ hôn sâu. Bàn tay ôm chặt eo cô, từ từ đi xuống phần dưới, cô run lên, tim đập thình thịch không ngừng. Căn phòng tràn ngập tiếng nhớp nháp hoà vào nhau của nước bọt. Đến khi Mẫn Nhi không chịu nổi, cô đấm nhẹ vào ngực anh. Minh Khang tiếc nuối, rời khỏi đôi môi bị anh dày vò đến đỏ bừng, khi rời khỏi còn có sợi chỉ bạc lấp lánh, như sự gắn kết của hai người.

“Tại sao tôi gọi điện em không nghe?”

Mẫn Nhi thở hổn hển, cô nhanh chóng hớp lấy không khí, giải thích: “Tôi đến nhà chị Hương Thu, quên điện thoại ở đấy.”

Minh Khang nghe được câu trả lời thoả đáng, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô, anh vùi đầu trong ngực cô, cảm nhận được l*иg ngực phập phồng, anh cởi chiếc váy xuống, cảnh xuân lộ ra trước mắt. ƈôи ȶɦịt cương cứng từ khi nãy, đang tức giận, muốn xé tan quần mà bay ra, đâm thẳng vào tiểu huyệt của cô.

Minh Khang hôn lên ngực cô, răng day day hạt đậu hồng hồng, Mẫn Nhi theo bản năng ôm lấy cô anh, cô lần xuống lưng anh, bờ lưng rắn chắc, to lớn làm cho cô cảm giác ấm áp. Tay bên dưới của anh bóp chặt lấy ʍôиɠ cô, rồi ra phía trước, hoa huyệt ướt đẫm, ɖâʍ thuỷ dính đáy qυầи ɭót.

Soạt. Minh Khang cởϊ áσ sơ mi ra, đập vào mắt Mẫn Nhi là cơ bắp săn chắc, cơ bụng sáu mũi đầy nam tính. Anh ung dung cởi thắt lưng, quần dài rơi xuống đất, chỉ còn chiếc qυầи ɭót bao bọc lấy “con quái vật” cọ quậy kia. Mẫn Nhi đưa tay chạm vào quần anh, Minh Khang thở dốc, tự nhiên sao cô lại chủ động như vậy?

Mẫn Nhi ngồi xổm xuống, tay kéo quần anh, ƈôи ȶɦịt sau khi được giải thoát đập thẳng vào mặt cô, Mẫn Nhi bất ngờ mà kêu a một tiếng. Mặc dù đã làm qua nhưng lần đầu tiên Mẫn Nhi quan sát kĩ nó, to quá! Phải đến hơn hai mươi xen-ti-mét. Không tin nổi lại chui vừa vào người cô.

Minh Khang có chút căng thẳng, ƈôи ȶɦịt cũng vì vậy mà phình to hơn. Mẫn Nhi cọ cọ vào đầu nó, có chút chất dịch màu trắng. Cô loay hoay trêu đùa lôиɠ ʍυn đen láy của anh. Minh Khang không chịu được, bế xốc cô, đi nhanh vào phòng ngủ, ném cô lên giường.

“Em không “an ủi” thì chớ lại còn trêu chọc tôi.”

Vừa dứt lời Minh Khang cởi phăng qυầи ɭót Mẫn Nhi ra, anh lấy tay chọc vào hoa huyệt đang ướt đẫm, giọng điệu đầy mỉa mai: “Đừng lo, tôi sẽ lấp đầy em ngay lập tức.”

Nói xong Minh Khang liền mạnh bạo đi vào, gậy thịt vừa to, vừa nóng luật động như điên bên trong cô. Mẫn Nhi lên xuống, bộ ngực vì thế mà nhảy tưng tưng. Anh liên tiếp đâm vào điểm G, đầu ƈôи ȶɦịt mỗi lần chạm đến t.ử ƈυиɠ Mẫn Nhi liền la lên. Anh thúc hơn trăm lần vào hoa huyệt nhỏ bé, bóp chặt lấy anh.

“Đừng….ah….ah…ah..r..rách…mất…ah…..nó rách mất…ahhhhhh…..”

Mặc kệ lời cầu xin của Mẫn Nhi, Minh Khang chỉ biết “cậu bé” của anh đang bị ép chặt đến nổ tung. Hận không thể đâm nát cái tiểu huyệt ɖâʍ đãng này.

Cót…két…cọt…kẹt…

Chỉ tội chiếc giường ngủ bị hành hạ suốt đêm. Mẫn Nhi yếu đuối nằm dưới thân anh, cô như vắt cạn sức lực, đang định ngủ thϊế͙p͙ đi thì Minh Khang đã thúc cô một cái. Nằm trêи người cô, áp sát cô, hôn lấy cô, giọng điệu đầy ma mị: “Đêm nay còn dài lắm.”

Anh nắm chặt lấy eo cô, nhét ƈôи ȶɦịt vào sâu nhất, phụt, chất dịch nóng đặc vào trong cô, Mẫn Nhi không còn sức lực. Nửa ngủ nửa tỉnh để mặc Minh Khang tuỳ ý với thân thể cô.

Người đàn ông này, thể lực tốt thì không nói, ham muốn quá đỗi mãnh liệt a~~