Chương 6

"Em gái cẩn thận!"

Linh Diều nghe được tiếng la thất thanh nhưng cô không nhúc nhích. Cô nghĩ thầm sinh viên năm tư hiện đang đi thực tập, trong trường bây giờ năm ba mình là lớn nhất. Em gái? Khẳng định không phải kêu mình rồi.

Sau đó chỉ nghe “Đông” một tiếng, một quả bóng chuyền đập trúng đầu cô ngã xuống đất.

“Ai da.… Đau…” Linh Diều cẩn thận sờ phía sau đầu, í, một cục u thật lớn a!

“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Em có sao không?” Đầu sỏ gây tội chạy lại xin lỗi Linh Diều. Sau khi cô bị nâng dậy tới, liền hỏi nam sinh:

"Em? Cậu năm mấy?"

"Năm hai."

"Vậy cậu mau kêu chị đi!"

"Hả? Xin lỗi! Nhìn chị thật đáng yêu, em cứ tưởng chị học năm nhất."

Trâu Ngữ Băng xách theo cầu lông chạy tới, vẻ mặt không vui đem nam sinh đuổi đi.

“Ngữ Băng, đừng nóng giận, tớ không có việc sao cả, cậu ta cũng không phải cố ý.”

“Đi thôi, vẫn là nên đi phòng y tế xem lại.”

Hai người mới vừa đi ra sân vận động, phía sau nam sinh đuổi theo, “Chị ơi! Chị có thể cho em thêm WeChat của chị được không?"

Kỳ thật Linh Diều vừa định cự tuyệt, kết quả Trâu Ngữ Băng trước không cao hứng, “Thêm thêm thêm, thêm cái gì mà thêm!”

Điện thoại bị Trâu Ngữ Băng đoạt đi, Linh Diều cũng không vui, “Ngữ Băng, tớ muốn cùng ai kết bạn là việc của tớ, trả điện thoại lại đây cho tớ."

Nam sinh đứng một bên có điểm ngốc, hắn giống như chọc hai vị mỹ nữ tỷ tỷ cãi nhau thì phải. Linh Diều lấy lại điện thoại, đối với nam sinh nói, “Chị thật sự không có bị sao cả. Không cần thêm WeChat quan tâm vết thương của chị."

Nam sinh mất mát gật gật đầu, ngầm hiểu đàn chị uyển chuyển cự tuyệt mình theo đuổi.

Trâu Ngữ Băng không nghĩ tới Linh Diều lấy lại điện thoại và cự tuyệt nam sinh, vui vẻ ra mặt ôm lấy cô tiếp tục đi. Linh Diều không đẩy Trâu Ngữ Băng ra, nhưng trong lòng còn có chút bực bội, cảm thấy đối phương có điểm không tôn trọng mình.

Buổi chiều đi học, hai người gặp lại bạn cùng phòng lúc trước. Các cô học không cùng khoa, Linh Diều, Thi Nhiêu, Trâu Ngữ Băng cùng một khoa, Diệp Lam Tâm học khoa khác, không biết có phải hay không bởi vì điều này, hai bên quan hệ thực bình thường không thân thiết, chỉ là bình thường bạn cùng phòng.

Môn này hai khoa học cùng nhau, Linh Diều muốn bước lên chào hỏi Diệp Lam Tâm tuy nhiên đối phương nhìn thấy cô liền nhanh chân bước đi.

“Ngữ Băng, cậu biết Lam Tâm vì cái gì dọn ra ngoài không?”

“Không phải cậu ấy nói ở với bạn cùng lớp tiện lợi hơn nên liền dọn ra đi sao.”

“Đúng vậy…… Tớ không nhớ rõ chúng ta có mâu thuẫn gì nha, gặp lại cũng không cần lãnh đạm như vậy đi?”

Tiết học trôi qua một nửa, Linh Diều đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Lam Tâm, cô biết đối phương bạn cùng phòng mới là ai, không phải người đang ngồi bên cạnh. Cho nên……Cậu ấy cũng không có cùng bạn cùng phòng mới cùng nhau đi học sao?

Ai u! Nếu không phải đang ngồi học, Linh Diều khẳng định muốn gào ra tiếng, Trâu Ngữ Băng ở bàn phía dưới bàn đạp chân cô, cô tức giận xoay đầu, vừa ngước lên thì thấy sắc bén ánh mắt của giảng viên.

“Bạn Linh Diều đọc cho tôi đoạn văn này .”

Trâu Ngữ Băng đang núp sau sách nhỏ giọng nhắc nhở đoạn văn ở trang nào thì nghe giọng giảng viên:

“Bạn bên cạnh, lấy sách che kín mặt làm gì thế.”

Trâu Ngữ Băng đành phải bỏ sách xuống, xấu hổ một tay chống đầu, so với cô càng xấu hổ hơn chính là Linh Diều. Linh Diều buổi trưa ngủ dậy chậm, trực tiếp ăn mặc áo ngủ đi học, kỳ thật xuyên áo ngủ đi học cũng không có hiếm thấy, nhưng ăn mặc áo ngủ mà trong giờ học bị kêu lên không trả lời được cảm giác rất 囧. Linh Diều trong lòng gào thét: Cứu mạng!

Cuối tiết, Trâu Ngữ Băng giật nhẹ áo Linh Diều, sau đó đem áo khoác chống nắng cho cô, "Cậu mặc áo khoác tớ đi."

“Không cần, tớ không cần chống nắng.”

“Không phải, tớ sợ cậu bị nhìn thấy.”

Linh Diều thấy không vui, cô đem áo khoác ném về, “Cậu cổ hủ sao? Con gái mặc cái này thì có sao đâu?"

“Cậu tức giận cái gì, tớ còn không phải quan tâm cậu sao.”

“Quan tâm tớ? Cho nên đoạt điện thoại, không được thêm WeChat đàn em, quan tâm tớ, cho nên không được ta xuyên ngực?”

“Cậu trong lòng còn nhớ thương tên đó hả!”

“Đánh rắm!”