Chương 7

Rống xong Linh Diều liền hối hận, nhưng lâu nay cô quen được mọi người yêu thương, sủng ái nên cũng không xin lỗi. Hơn nữa hai người cũng không có ác ý, chuyện này cũng không phải to tát gì, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm là tốt rồi! Kết quả là buổi tối Trâu Ngữ Băng không trở về.

“Ngữ Băng, cậu khi nào thì trở về, cơm tối ăn căn tin hay là mua cơm hộp?”

“Đêm nay tớ ở lại 505, cậu ăn trước đi.”

Không, không trở lại?

Linh Diều ôm chăn ngã vào trên giường của Trâu Ngữ Băng giường. Sau khi hết bệnh hai người vẫn ngủ chung một giường. Linh Diều thật ra cảm thấy không sao cả, ngủ chung thật ra cũng rất nóng, hơn nữa bây giờ cô phát hiện Trâu Ngữ Băng thích loả thể khi ngủ, cùng mình ngủ khẳng định sẽ không thoải mái.

Nhưng mà trong phòng ngủ chỉ có một mình mình, sợ hãi a! Linh Diều cuộn tròn ở trên giường Trâu Ngữ Băng ngủ, nửa đêm có thứ gì bò trên người cô, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“A!!! Ưm, ưm ưm !!”

“Tổ tông của tôi, đừng la, đang nửa đêm đấy!”

Linh Diều lúc này mới phát hiện là Trâu Ngữ Băng đang áp mình, cô vỗ vỗ tay đối phương ý bảo lấy ra, “Cậu không phải nói không trở lại ngủ sao, làm tớ sợ muốn chết.”

“Tớ mới là người sợ đấy! Tớ về giường mình ngủ đột nhiên phát hiện có người đang nằm!”

Linh Diều ngượng ngùng hướng bên trong xê dịch, “Hì hì ngủ đi, đều đã trễ thế này rồi.”

“Chúng ta ngủ một cái giường sao?”

“Ừm…”

Qua một hồi lâu, Trâu Ngữ Băng thổi khí vào cổ Linh Diều, “Cậu chưa ngủ hả?”

Linh Diều run run, “Chưa, chưa ngủ được.”

“…… Cậu sợ hãi ngủ một mình hả?”

Linh Diều ủy khuất, “Ô…” Cô lật qua ôm eo Trâu Ngữ Băng, mặt cọ xương quai xanh đối phương, “Ô ô ô……”

Trâu Ngữ Băng đẩy đẩy cô, “Cậu nhẹ nhàng xíu coi. Cơm tối trong dạ dày đều sắp bị cậu ép ra hết."

“Cơm tối cậu ăn cái gì?”

“Cơm chiên Dương Châu, thịt kho tàu, bánh bao…”

“Được rồi được rồi đừng nói nữa……” Linh Diều sờ soạng tìm giấy lau nước mũi nước mắt, "Cơm tối tớ còn chưa được ăn."

“Bang” một tiếng, Trâu Ngữ Băng đem đèn mở lên, ánh sáng đột ngột hiện lên làm hai người nhắm mắt lại. Sau một hồi cô bò xuống giường. Linh Diều nửa híp mắt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Nấu mì cho cậu. Không phải cậu nói đói bụng sao.”

“Oa!” Linh Diều kinh hỉ từ trên giường nhảy xuống, nhìn Trâu Ngữ Băng từ trong ngăn tủ móc ra một cái nồi nhỏ, “Ái chà này chẳng phải vi phạm quy định đồ điện sao, cậu mua khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua.”

“Kia, kia về sau quản lý kiểm tra làm sao bây giờ?”

“Không có việc gì, tớ đã móc nối quan hệ tốt với quản lý, bà ấy sẽ không kiểm tra chúng ta.”

“Móc nối quan hệ?”

“Tớ làm nail miễn phí cho bà ấy.”

“Cái gì! Cậu học làm nail khi nào vậy?”

“A! Nói vậy được rồi, cậu phiền chết, rốt cuộc có ăn hay không đây?”

“Ăn."

Linh Diều khoanh chân ngồi trên ghế ôm nồi ăn mì. Trâu Ngữ Băng vốn dĩ không đói bụng, nhưng nhìn Linh Diều ăn cũng hơi thòm thèm, “Tiểu Diều cho tớ ăn hai miếng với.”

Linh Diều đem nồi cùng chiếc đũa đưa cho Trâu Ngữ Băng, trơ mắt nhìn đối phương ăn hai miếng. Đúng vậy, hai miếng thật lớn! Nồi đưa lại chỉ còn nước mì!

“Nhớ đem nồi rửa nha.” Trâu Ngữ Băng lau lau miệng, lăn trở về trên giường tiếp tục ngủ.

Linh Diều ủy khuất, cô mới ăn được có nửa nồi ô ô ô, bất quá cũng đã lót dạ được một miếng. Cô ngồi xổm xuống tìm trong ngăn tủ Trâu Ngữ Băng, quả nhiên lại tìm được một chai nước rửa chén.

Rửa xong nồi, một lần nữa thay đổi áo ngủ, trở lại trên giường Trâu Ngữ Băng đã ngủ rồi, cô lăn vào bên trong nằm. Trên người Trâu Ngữ Băng còn có mùi hương của mì gói, Linh Diều vốn dĩ thực chán ghét quần áo dính mùi đồ ăn, nhưng giờ phút này khi cô ôm cậu ấy lại không buông tay được.

Chỉ chốc lát sau, Linh Diều cũng ôm Trâu Ngữ Băng đánh lên nho nhỏ tiếng ngáy.