Chương 4

“Có quỷ! Cứu mạng!”

Thi Nhiêu luôn miệng lặp đi lặp lại câu này. Phản ứng của cô thậm chí so với lúc trước Linh Diều còn điên dại hơn, đã không thể cùng người bình thường nói chuyện, lần này nhân viên công tác thuận lợi điều tra camera, nhưng hình ảnh biểu hiện cũng không có điều gì bất thường.

“Ngữ Băng, Tiểu Nhiêu cậu ấy cũng gặp quỷ! Lần trước là tớ, lần này là cậu ấy…… Cậu thật sự không sao chứ?”

Trâu Ngữ Băng vỗ vỗ đầu Linh Diều, “Tớ không sao cả. Lần này cậu có phát hiện cái gì dị thường sao?”

“Không có…… Chúng ta không phải vẫn luôn ở bên nhau sao? Trong camera cũng như vậy.”

“Ừ, tớ cùng cậu đều nghe thấy giống nhau.”

“Này nhìn đi! Các cô giơ đồ vật kỳ quái, đã thế trong miệng còn lẩm nhẩm cái gì đâu? A, tôi đã biết, cô này bị như vậy chính là do hai người làm hại, mấy người trẻ tuổi thích chơi trò giả ma giả quỷ rồi đổ thừa cho chúng tôi!"

Nhân viên công tác sợ dính líu đến trách nhiệm, liều mạng đổ tội cho Linh Diều và Trâu Ngữ Băng, mà lúc này Thi Nhiêu đang nằm co rút trên mặt đất, trong miệng trào nôn. Linh Diều phản ứng tương đối lẹ, cô nhanh chóng gọi 120, cùng Trâu Ngữ Băng đỡ Thi Nhiêu lên xe cứu thương.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Linh Diều khẩn trương đi tới đi lui, Trâu Ngữ Băng bắt chéo chân nhìn cô một lát, mở miệng nói, “Tiểu Diều, cậu giống như không có việc gì.”

Bước chân nôn nóng dừng lại, Linh Diều nhìn Trâu Ngữ Băng đối diện.

Đúng vậy, cô vừa mới kêu xe cứu thương, thời điểm đó phản ứng thật nhanh.

“Ngữ Băng…… Tớ ổn.”

“Chính là Tiểu Nhiêu là chuyện như thế nào? Cậu ấy không lẽ cũng gặp quỷ? Tớ không sao cả nhưng cậu ấy lại điên rồi…… Có phải hay không… Ưm, ưm ưm !”

Bệnh viện hành lang có camera, Trâu Ngữ Băng che miệng Linh Diều, “Đừng nói bậy.”

Thi Nhiêu không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tinh thần bị đả kích nghiêm trọng. Linh Diều cùng Trâu Ngữ Băng vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy, trong lúc đó Thi Nhiêu có tỉnh dậy một lần, bởi vì cảm xúc quá mức kích động nên hộ sĩ chích thuốc xong lại ngủ lại.

Mấy giờ sau, cha mẹ Thi Nhiêu cũng chạy đến, sau khi xem con gái trạng thái, vợ chồng hai người hùng hổ vọt tới trước mặt Linh Diều và Trâu Ngữ Băng chửi bới, mẹ Thi Nhiêu còn muốn động thủ.

Trâu Ngữ Băng ngăn cản bà quơ cái tát lại đây, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả, “Dì à, là Thi Nhiêu đề nghị đi nhà ma!"

"Cô!"

“Tiểu Diều, đi thôi, hiện tại nơi này không cần chúng ta.”

“Không được đi!”

Ba Thi Nhiêu cũng làm bộ muốn đánh Trâu Ngữ Băng, Linh Diều thấy vậy, trước khi tay đối phương rơi xuống trực tiếp đem ba lô Thi Nhiêu quăng qua đi, sau đó dắt tay Trâu Ngữ Băng, “Chạy!”

Phía sau truyền đến tiếng giày da cùng giày cao gót đuổi theo, thể lực Linh Diều dần dần chống đỡ hết nổi, Trâu Ngữ Băng đưa lưng về phía cô, nửa ngồi xổm thân mình, “Leo lên.”

Linh Diều theo bản năng nghe lời nhảy lên, mới leo lên liền hối hận, bả vai cô ấy quá mỏng manh, có khả năng hai người sẽ bị té ngã.

Nhưng ngay sau đó Trâu Ngữ Băng lập tức đứng dậy.

“Bang” một tiếng, bàn tay rơi xuống mông Linh Diều, nháy mắt bên tai cô liền đỏ ửng lên, “Cậu làm gì vậy?”

“Ôm chặt để không rớt.” Trâu Ngữ Băng lại nâng mông Linh Diều chạy như điên điên.

Lúc hai người vừa chạy hồng hộc từ bệnh viện ra cũng là lúc hoàng hôn vừa buông xuống, mà bụng Linh Diều bụng cũng đúng dịp kêu lên.

Linh Diều cho rằng, tiếng chiếc xe gào thét đã lấn át tiếng bụng kêu “Lộc cộc” của mình, nhưng Trâu Ngữ Băng cười chọc chọc cái bụng của cô , “Đói bụng?”

“Ừm, tớ có chút đói.”

Dạo gần đây các cô cơm chiều đều đến Pizza Hut để giải quyết. Sức ăn của Linh Diều rất lớn, nhưng Trâu Ngữ Băng hôm nay so với cô còn có thể ăn còn nhiều hơn nữa, pizza 1 mét Linh Diều mới ăn hai miếng, còn lại đều bị Trâu Ngữ Băng ăn sạch, còn ăn thêm một khối bò bít tết cùng hai ly đồ ngọt.

“Trời ơi.” Linh Diều nhìn nhìn nửa bàn đồ ăn, ánh mắt Ngữ Băng giống như đang nói “Cậu mau ăn đi, bằng không tớ ăn hết đấy!”.

“Cậu, cậu no rồi sao?” Linh Diều mở điện thoại nhìn số tiền trong Alipay, “Nếu cậu còn chưa no thì gọi tiếp đi, tớ đã nói rồi hôm nay cậu muốn ăn gì tớ bao hết!”

Tuy rằng sắp tới cuối tháng, nhưng Linh Diều còn thừa không ít tiền sinh hoạt, bất quá vừa mới thế Tiểu Nhiêu trả không ít tiền thuốc men……

“No rồi no rồi.”

“Đinh” một tiếng, Linh Diều Alipay truyền đến thanh âm chuyển khoản — Trâu Ngữ Băng đem tiền thuốc men chuyển cho cô.

“Ngữ Băng, cậu không cần chuyển nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một nửa là được rồi.”

“Ai, không có sao cả, cậu cứ thu đi.”

Ăn uống no đủ sau, Linh Diều bắt đầu tự trách lên, Tiểu Nhiêu còn nằm ở bệnh viện vậy mà cô còn có tâm tình ăn uống thả cửa.

Trở lại ký túc xá, Linh Diều nghĩ muốn cùng Trâu Ngữ Băng xem xét lại vấn đề nhưng đối phương lại trực tiếp ngã xuống ngủ mất rồi. Linh Diều đau lòng sờ sờ mặt cô, dù là Ngữ Băng hay là Tiểu Nhiêu, hai người gần đây đều bởi vì mình mà vất vả quá nhiều.