Chương 3

Linh Diều bị bệnh, một tuần cô nằm trên giường không thể dậy nổi đi học, cơm đều là bạn cùng phòng thay phiên nhau mang về tới đút cô ăn.

“Ngữ Băng, đều do tớ……” Thi Nhiêu đôi mắt đỏ hồng lau tay cho Linh Diều, ánh mắt cô bạn nhỏ trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Tớ cũng có sai, lúc đó cậu muốn đi nhà ma tớ nên ngăn cản lại, nhưng tớ còn cùng cậu khuyên Tiểu Diều đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng, Linh Diều cuộn tròn nằm trong lòng ngực Trâu Ngữ Băng. Trâu Ngữ Băng cùng Thi Nhiêu đều nằm ở giường dưới, Linh Diều nằm ở giường trên Trâu Ngữ Băng, sau khi từ nhà ma trở về hai người liền cùng nhau ngủ ở giường dưới.

Sáng sớm hôm sau, Thi Nhiêu và Trâu Ngữ Băng bị tiếng thét chói tai của Linh Diều đánh thức, cô chỉ vào giường trên của Thi Nhiêu, “Có quỷ, có quỷ!”

Cái giường này ngày thường không ai ngủ nên các cô ngày thường dùng để đồ vật linh tinh, lúc này nó được che lại bằng tấm chăn mỏng, còn cố tình quấn lại thành một cái bọc nhỏ —— tựa như có người đang nằm.

Trâu Ngữ Băng bước nhanh đi qua nhấc lên cái chăn, “Tiểu Diều đừng sợ, chỉ là đồ vật linh tinh.” Cô hơi mang trách cứ nhìn thoáng qua Thi Nhiêu. Thi Nhiêu cũng không nghĩ tới, chính mình ngày hôm qua tùy tiện che đồ vật lại cũng sẽ khiến cho Tiểu Diều phản ứng lớn như vậy.

“Tiểu Nhiêu, hôm nay cậu giúp tớ xin phép nghỉ học nhé.”

Đại học A mỗi cái phòng ngủ đều có phòng vệ sinh độc lập với nhà tắm. Trâu Ngữ Băng nhớ rõ lúc trước nghe Linh Diều nói giỡn bởi vì đại học A độc lập phòng vệ sinh và nhà tắm nên mới từ bỏ không học đại học B.

Linh Diều thích sạch sẽ còn sợ nóng, mùa hè thông thường muốn sớm muộn gì cũng phải tắm hai lần, thường xuyên còn sẽ ở lúc nghỉ trưa tận dụng mọi thứ làm mát lạnh. Gần nhất đều là Thi Nhiêu cùng Trâu Ngữ Băng chiếu cố Linh Diều, vội vàng việc nhiều, cũng không thể chu đáo lo toan mọi mặt, buổi tối chỉ có thể lấy khăn lông lau mình cho cô.

“Bữa giờ thiệt thòi cho cậu rồi. Hôm nay tớ sẽ tắm rửa sạch sẽ cho cậu.” Trâu Ngữ Băng đem hai cái ghế nhỏ vào phòng tắm. Linh Diều ngồi một cái, cô ngồi một cái. Linh Diều như không xương cốt ngồi dựa vào người Trâu Ngữ Băng. Cô cũng không chê phiền toái, đỡ lưng đối phương, kiên nhẫn đổ sữa tắm chà lưng cho Tiểu Diều.

Vòi hoa sen nhắm ngay môi âʍ ɦộ Linh Diều, thời gian dài cọ rửa làm cô không được tự nhiên, “Ngữ Băng… Được rồi, tớ nghĩ không cần tắm sạch vậy đâu.”

Trâu Ngữ Băng tắt vòi hoa sen thả chỗ cũ, lấy khăn tắm bọc lại Linh Diều mang cô về trên giường.

“Huhu… Ngữ Băng, tớ sợ hãi…”

“Đừng sợ, tớ ở bên cạnh cậu đây.”

Bác sĩ cũng chưa tra ra Linh Diều bị bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là thân thể suy yếu, trạng thái tinh thần không tốt. Mới đầu giảng viên còn không nghĩ phê chuẩn cho cô nghỉ, sau đó tự mình lại xem qua trạng thái cô bé, ngốc ngốc giống như không còn linh hồn, lúc này mới dặn dò cô nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đầy đủ.

Buổi tối Thi Nhiêu mang ba phần cơm cà ri trở về. Nhìn Trâu Ngữ Băng đút Linh Diều, cô rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên buông chiếc đũa thật mạnh.“Tớ nhớ rõ trước khi tớ về nhà, Tiểu Diều trạng thái còn không có giống như bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các cậu giấu diếm tớ cái gì?”

Không có người trả lời cô. Linh Diều nhăn khuôn mặt nhỏ muốn khóc nhưng không khóc, Trâu Ngữ Băng còn lại là rõ ràng biết một chút, nhưng chính là không nói ra.

“Mọi người đều là bạn tốt nhưng các cậu rõ ràng coi tớ như người ngoài!”

“Thi Nhiêu cậu rống cái gì, còn ngại Tiểu Diều trạng thái không đủ kém hay sao?”

Thi Nhiêu nhìn Linh Diều nằm trong lòng ngực Trâu Ngữ Băng bị cô rống đến phát ngốc, biểu tình sợ hãi, hốc mắt đỏ lên, “Xin, xin lỗi……” Cô lung tung lau nước mắt, đứng dậy đi toilet.

“Tiểu Diều, cậu có muốn tớ nói cho Thi Nhiêu sao? Tớ nghe theo cậu.”

Linh Diều chậm chạp tiêu hóa vấn đề mà Trâu Ngữ Băng hỏi. Ba người là bạn cùng lớp, là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn thân. Các cô ở bên nhau học tập, sinh hoạt, giống như chị em cùng nhà vậy. Linh Diều là con một, từ nhỏ cô rất hâm mộ bạn bè có chị em trong nhà, cho đến khi lên đại học, gặp được hai người bạn cùng phòng này, cô cảm thấy không cần hâm mộ người khác nữa.

Giữa bạn bè với nhau thì nên có bí mật sao? Đối đãi với bạn bè có thể nặng bên này nhẹ bên kia sao?

“Tớ……”

Trâu Ngữ Băng: “Tiểu Diều cậu không cần miễn cưỡng.”

Cửa toilet mở ra, Thi Nhiêu rửa mặt, rõ ràng là mới khóc lớn.

“Tiểu Nhiêu……” Linh Diều nhìn Thi Nhiêu hồng hồng đôi mắt, trong lòng ê ẩm, “Được rồi. Tớ sẽ nói cho cậu.”

Ngày hôm sau, Thi Nhiêu nhìn Trâu Ngữ Băng với sắc mặt không tốt lắm, tới buổi tối, hai người động tác nhất trí nói với Linh Diều: “Tiểu Diều, ngày mai chúng ta lại đi nhà ma một lần nữa đi!”

“Còn, còn đi?!”

Hai người có ý định là, nếu bị quỷ khi dễ, vậy lấy bạo áp chế hành hung, đem quỷ diệt, như vậy Linh Diều sẽ không sợ hãi nữa.

Linh Diều “Ô ô ô” cự tuyệt, cuối cùng rốt cuộc thành công bị hai người thuyết phục.

Chủ nhật buổi chiều ba người mới vừa tới công viên trò chơi —— bởi vì buổi sáng còn đang đợi chuyển phát nhanh giao hàng.

Trước đó một ngày buổi tối các cô cố ý đặt đơn mua lá bùa, kiếm gỗ đào, giá chữ thập…… Tóm lại mặc kệ là đông tây phương quỷ đều khắc.

Vào cửa trước, Linh Diều cố ý hướng cửa nhân viên công tác hỏi camera sửa được rồi sao?

“Dạ sửa xong rồi quý khách.”

Lần thứ hai đến nhà ma, Linh Diều da đầu tê dại, cô lần này thậm chí còn đeo kính áp tròng, ba người cũng toàn bộ hành trình thường giơ đèn pin chiếu chiếu xem mặt lẫn nhau.

“Tiểu Diều, cậu trước chọn một cái đi.”

Thi Nhiêu đem ba lô đưa qua, bên trong linh tinh vụn vặt trang bị vài thứ, Linh Diều lấy ra một vòng cổ cái giá chữ thập, vẫn không yên tâm, lại lấy thêm lá bùa ra tới. Trâu Ngữ Băng, Thi Nhiêu trong miệng lẩm bẩm câu thần chú trên mạng, Linh Diều lo lắng đề phòng một đường, thời điểm nhìn đến ánh sáng ở cửa ra thậm chí não còn tưởng tượng ra cảnh chỉ còn một bước mình sẽ bị ác quỷ kéo lại nhà ma—— nhưng mà sau đó lại không có gì phát sinh.

Linh Diều bình an mà ra tới.

Nhưng mà Thi Nhiêu lại điên rồi.