Chương 12

Tôi là Diệp Lam Tâm, sinh viên năm nhất. Tôi là người thứ nhất tới phòng ký túc xá 404, sắp tới liền nhìn thấy ba người bạn cùng phòng mới, hy vọng các cậu ấy dễ ở chung.

Trước hết người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Thi Nhiêu. Cậu ấy thoạt nhìn thực tràn đầy sức sống, tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, hẳn là ở chung khá tốt.

Người thứ hai nhìn thấy chính là Trâu Ngữ Băng, bề ngoài trông giống ngự tỷ, vóc dáng cũng cao xem ra từ 172 đến 175, cảm giác là kiểu người “Người không phạm ta, ta không phạm người”, hẳn là lãnh khốc, có thể thử ở chung xem xem.

Cuối cùng nhìn thấy chính là Linh Diều, cậu ấy hẳn là…… Tôi không nghĩ giao tiếp người như vậy. Cậu ấy quá xinh đẹp, khuôn mặt đáng yêu, vóc người lại đẹp, tóc dài đen nhánh, đeo mắt kính lịch sự văn nhã, này chẳng phải là “Hoa hậu vườn trường”, “Người tình trong mộng của thẳng nam” hay sao. Còn nữa nhân thiết còn khá giống với loại người thứ ba hay cướp bạn trai người khác.

Chính là về sau, tôi phát hiện nhóm bạn cùng phòng có một vấn đề lớn. Mới đầu làm tôi thật khϊếp sợ. Ba người bạn cùng phòng cư nhiên đều là đồng tính luyến ái, không chỉ có như thế, các cậu ấy còn làm 3p, lúc tôi đột nhiên về phòng ngủ lấy đồ khi các cậu ấy liền dừng tay.

Trâu Ngữ Băng cùng Thi Nhiêu tựa hồ đều thực thích Linh Diều. Tôi ở trong lòng khinh thường, Linh Diều quả nhiên như tôi tưởng tượng giống nhau, tuy rằng không làm loạn quan hệ nam nữ, nhưng là nữ nữ quan hệ, bắt cá hai tay chơi rất vui a.

Linh Diều còn thích ngụy trang, trên giường ngủ, xuống giường lại một bộ dáng “Tớ cùng Tiểu Nhiêu Ngữ Băng đều là bạn tốt”. Tôi châm chọc hành vi ba người bọn họ. Cậu ta còn cư nhiên hỏi tôi có phải hay không bởi vì không học cùng khoa nên cảm thấy không hòa hợp được, không cần lo lắng, cậu ấy không ngại bốn người chơi.

Tôi tức giận, bà đây chính là thẳng nữ, ai muốn cùng các người chơi 4p!

Nhưng là tôi sai rồi.

Tôi ý thức được, Linh Diều không phải trang thuần khiết. Cậu ấy thậm chí không biết chính mình hai người “Bạn tốt” đối với cậu ấy làm cái gì.

Thứ sáu buổi tối, tôi cùng bạn cấp ba hẹn nhau thứ bảy buổi chiều đi ra ngoài chơi, kết quả ngày hôm sau tôi tới kỳ sinh lý, bụng thật sự đau, chỉ có thể hẹn lại lần sau. Linh Diều, Thi Nhiêu, Trâu Ngữ Băng sáng sớm tinh mơ liền ra cửa, buổi chiều bọn họ trở về tôi vẫn còn đang nằm ở giường trên ngủ, bị đánh thức, sau đó vẫn luôn nằm phát ngốc, tôi buông bức màn giường xuống nên bọn họ không nhìn thấy tôi ở đây, còn tưởng rằng tôi cùng bạn cấp ba đi ra ngoài chơi.

Một lát sau, tôi nghe được Trâu Ngữ Băng kêu: “Tiểu Diều?”

Linh Diều không có đáp lại.

“Có lẽ cậu ấy ngủ rồi, thuốc này xem ra hiệu quả rất nhanh.” Thi Nhiêu nói.

Sau đó, tôi nghe được tiếng quần áo sột sột soạt soạt.

“Lần này cần làm được bước cuối cùng sao? Dù sao Diệp Lam Tâm đã đi ra ngoài rồi.”

“Làm tới bước cuối cùng đi, trước khóa cửa lại.”

“Cùm cụp” một tiếng, tiếng khoá cửa vang lên.

Tôi nghe được tiếng trái tim mình kịch liệt nhảy lên, tôi giống như biết bọn họ chuẩn bị kế tiếp muốn làm cái gì. Tiếng hít thở trở nên thực dồn dập, chính mình đều không có ý thức được.

Đột nhiên, cái màn giường tôi bị xốc lên, tôi nhìn thấy Trâu Ngữ Băng kia bày ra gương mặt lạnh lùng, “Hóa ra cậu ở đây.”

Giường dưới đối diện Linh Diều cả người trần trụi đang nằm, Thi Nhiêu đang nằm lên người cậu ấy quay đầu lại xem tôi. Cậu ta cười tươi sáng, “Lá gan thật lớn, nghe lén không phải thói quen tốt đâu nha.”

Ngày đó bọn họ cũng không có làm được tới bước cuối cùng. Sau đó bị tôi phát hiện.

Thi Nhiêu cùng Trâu Ngữ Băng bắt đầu cố ý vô tình nhằm vào tôi, đe dọa tôi, tôi xem qua rất nhiều tin tức phòng ngủ phạm tội, huống chi tôi đã chứng kiến việc bọn họ làm chuyện đó với Linh Diều. Tôi quá sợ hãi.

Còn có, Linh Diều hoàn toàn không biết gì cả, nhìn đôi mắt ngây thơ của cậu ấy cũng sẽ làm tôi hãm sâu tự trách lôi kéo.

Tôi chủ động dọn ra khỏi 404.

Về sau nghe nói Thi Nhiêu tạm nghỉ học, tôi nhẹ nhàng thở ra, may mắn tôi chạy trốn mau.

Ba năm sau, tôi lại gặp Linh Diều, hiện tại tôi đã trưởng thành, có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa, cảm giác áy náy vẫn luôn tra tấn tôi.

Lần này, tôi muốn nói cho Linh Diều.

Chạy mau.