Chương 11

Nhìn thấy cha mẹ Thi Nhiêu, Linh Diều chặn trước một bước.

"Cháu đã biết sự việc năm đó. Cháu còn đang suy nghĩ báo cảnh sát hay không, người nhà cháu cũng biết việc này. "

“Suy xét nên báo cảnh sát không”, chứng tỏ sự việc còn đường sống; “Nhà cháu cũng biết”, cho nên hai người hiện tại không thể làm gì Linh Diều, nếu không người nhà của cô liền sẽ hoài nghi hai người.

Hai vợ chồng quả nhiên than thở khóc lóc: “Cầu xin cháu đừng báo cảnh sát, Tiểu Nhiêu đã điên rồi, lại báo cảnh sát thanh danh sẽ hỏng mất, không chỉ vì Tiểu Nhiêu, chuyện này cũng là vì cháu!”

"Cho cháu đi xem cậu ấy."

Linh Diều bị bọn họ cung kính mời vào nhà, Thi Nhiêu quyện quyện mà nằm ở trên giường, cơ thể mảnh dẻ, thần thái không còn như ngày xưa.

"Cháu muốn cùng cậu ấy nói chuyện một chút."

"Tiểu Nhiêu đã điên rồi, cháu có chuyện gì hỏi cô chú được rồi..."

Linh Diều lạnh lùng nhìn hai người họ liếc mắt một cái, sau đó bọn họ lui đi ra ngoài.

“Tiểu Nhiêu…… Hoá ra là cậu. Cậu lại che giấu tớ nhiều chuyện như vậy sao?”

Linh Diều sờ sờ Thi Nhiêu khuôn mặt nhỏ gầy da bọc xương, đã không thể trông cậy vào việc cậu ấy có thể mở miệng tra hỏi được gì, "Hiện tại tớ chỉ muốn nhìn cậu một chút thôi."

Từ phòng Thi Nhiêu ra tới, Linh Diều yêu cầu cha mẹ Thi Nhiêu đem những điều họ biết nói cho cô.

"Nếu cô chú nói thì cháu sẽ không báo cảnh sát."

"Chuyện này..."

"Nếu cháu báo cảnh sát thì sẽ không chết tử tế được."

Lời thề này quá độc.

Ra khỏi nhà Linh Diều như cái xác không hồn lay động ở bờ sông.

Ba năm trước, Thi Nhiêu cùng Trâu Ngữ Băng trước tiên đi công viên trò chơi nhà ma tìm hiểu, sở dĩ chọn chỗ này, cũng là vì biết camera nơi này hỏng rồi, dò hỏi nhân viên công tác thì xác định trước sinh nhật Thi Nhiêu sẽ không sửa kịp. Linh Diều lá gan vốn dĩ nhỏ, mà hai người trước đó còn cho cô uống một ít dược vật, khiến thân thể suy yếu, thần chí không rõ.

Sau khi ra khỏi nhà ma, hai người hợp tác nói dối khiến cho Linh Diều nghĩ mình nhát gan sinh ra ảo giác, chính là Trâu Ngữ Băng nhân lúc Thi Nhiêu không ở lại lần nữa dâʍ ɭσạи Linh Diều, hơn nữa nói cho cô là cô đã bị xâm phạm qua.

Không phải ảo giác, thật sự bị xâm phạm qua, có quỷ.

Linh Diều quả nhiên bị sợ hãi, cho nên cực kỳ ỷ lại vào hai người bạn cùng phòng.

Thi Nhiêu ban đầu không biết chuyện này, sau đó cô hoài nghi trạng thái Linh Diều như thế nào sẽ kém như vậy, các cô lúc này mới nói cho nàng. Thi Nhiêu cùng Trâu Ngữ Băng trở mặt. Cô so với Trâu Ngữ Băng còn có lương tâm một chút, sẽ không vì chính mình biếи ŧɦái chiếm hữu dục với khống chế dục liền như vậy hù dọa thương tổn Linh Diều.

Cho nên Thi Nhiêu yêu cầu Trâu Ngữ Băng cùng nhau thuyết phục Linh Diều lại đi nhà ma một lần nữa, mỹ miều rằng “Trừ quỷ”, chỉ cần làm cô tin “Quỷ” đã không còn, chính mình an toàn liền sẽ tốt hơn.

Sau lại, không biết Trâu Ngữ Băng dùng cái gì phương pháp, trở tay đem Thi Nhiêu cái này chướng mắt kẻ thứ ba cấp lộng điên rồi. Thi Nhiêu cha mẹ cũng không dám trả thù Trâu Ngữ Băng, bởi vì sợ đem tội ác con gái mình lộ ra.

Bạn bè không phải bạn bè, người yêu không phải người yêu. Linh Diều nhìn mặt sông, hơi kém một chút muốn thả người xuống, lúc này cuộc gọi tới. Là “Ngữ Băng”.

"Alo."

"Alo vợ yêu đi công tác vất vả không? Cơm trưa ăn gì vậy?"

“Cũng ổn. Ăn…… Cơm cà ri.”

“Cậu khi nào thì trở về, không có cậu ở bên tớ đều nuốt không trôi.”

Linh Diều nghiêng đầu khẽ cười một tiếng, “Đêm nay.”

“A? Nhanh vậy sao.”

"Ừ, tớ cũng nhớ cậu. Hiện tại tớ đặt vé máy bay."

Buổi tối 11 giờ, Linh Diều xuống máy bay, từ xa liền thấy Trâu Ngữ Băng đang đợi cô.

“Vợ ơi!” Trâu Ngữ Băng hô to một tiếng ôm lấy Linh Diều, cũng mặc kệ mọi người xung quanh nhìn các cô ánh mắt gì.

Đêm khuya lúc 0 giờ, hai người tắm uyên ương, lăn lộn đến hai giờ mới lên giường. Linh Diều dựa vào trong lòng ngực Trâu Ngữ Băng ngủ.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, Linh Diều từ Trâu ngữ băng trong lòng ngực tỉnh lại, đối phương thoạt nhìn ngủ rất say.

Linh Diều nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say của Trâu Ngữ Băng, ngồi nhìn thẫn thờ một giờ.

3 giờ rưỡi sáng, cô tiến phòng bếp cầm con dao.

"Tái kiến vợ yêu."

Dao đâm xuống, ở Trâu Ngữ Băng áo ngủ trắng tinh hiện ra một đóa hoa đỏ sẫm.