Chương 87.2

Nghĩ đến trước kia Tả Doãn Tranh lúc thì giả bộ ăn mày, lúc thì giả bộ tiểu cô nương, lại lúc thì giả bộ ngư dân, Thẩm Linh Chu nhịn không được nhảy chân cười ra tiếng: "Cửu ca, ngươi thật sự rất lợi hại, người nào cũng có thể giả bộ." Hơn nữa đều rất giống.

Thấy tiểu cô nương cười đến thấy răng không thấy mắt, Tả Doãn Tranh cũng không nhịn được cười.

Cười cười, lại lắc đầu, đưa tay cầm đóa hoa phù dung trong tay nàng tới, đeo lên đầu mình, cúi đầu nhìn tiểu cô nương: "Như thế nào? Có đẹp không?"

Một nam tử anh tuấn cao to, dương cương khí mười phần, bên tóc mai lại cài một đóa hoa phù dung màu hồng nhạt, ra vẻ quyến rũ, tình cảnh này thấy thế nào cũng không thích hợp.

Thẩm Linh Chu cười đến ngửa tới ngửa lui, trái lương tâm khen: "Đẹp, Cửu ca là người đẹp nhất mà ta từng gặp."

Tả Doãn Tranh giơ tay gõ lên trán nàng, cười đi về phía trước: "Chỉ biết lừa Cửu ca ngươi."

Từ "lừa" này, Tả Doãn Tranh học từ tiểu cô nương, hắn cảm thấy dùng rất tốt.

Thẩm Linh Chu lại thuận tay hái mấy đóa hoa phù dung, cười đuổi theo hắn, được voi đòi tiên nói: "Cửu ca, đeo thêm hai đóa nữa đi!"

"Vô pháp vô thiên!" Tả Doãn Tranh làm sao chịu, hắn co cẳng bỏ chạy.

Thẩm Linh Chu ở phía sau cười đuổi theo. Dù Tả Doãn Tranh không dùng công phu, nhưng chiều cao hai người chênh lệch quá lớn, Thẩm Linh Chu cũng đuổi không kịp.

Tả Doãn Tranh chạy một hồi, dừng lại nhìn tiểu cô nương, vẻ mặt ghét bỏ: "Chậc chậc, đồ chân ngắn."

"Tả Doãn Tranh, ngươi lại muốn ăn đòn!" Thẩm Linh Chu xù lông, chống nạnh tức giận.

Nàng mười ba tuổi, tuy nói đã cao lên không ít, nhưng đối với tuổi của nàng mà nói, vẫn là khá thấp. Đây là kết luận mà nàng đưa ra sau khi so vóc dáng với rất nhiều cô nương cùng tuổi.

Cho nên nàng chán ghét người khác nói nàng lùn, nhưng cái tên Tả Doãn Tranh khốn kiếp này lại luôn thiếu nợ mà gọi nàng chân ngắn! Thật sự là tức chết người!

Thấy tiểu cô nương hừ hừ, Tả Doãn Tranh lại cười ha ha. Bộ dáng Hoa Hoa tức giận giống như cá nóc nhỏ, thực là đáng yêu muốn chết.

Thẩm Linh Chu đang cân nhắc làm sao để đuổi kịp đánh hắn một trận, liền thấy Thương Giang từ xa đi tới.

Mắt tiểu cô nương sáng lên: "Thương Giang, mau giúp ta bắt lấy Cửu điện hạ!"

Thương Giang là tốt nhất, mỗi lần đều giúp nàng.

Không giống Mai di nương, vừa nhìn thấy hai người bọn họ lại đánh nhau, bà ấy cũng lười nhìn, trực tiếp né tránh, càng miễn bàn tới việc hỗ trợ.

"Được rồi, Thập Nhất công chúa!" Thương Giang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đáp một tiếng, giang hai tay thả người nhảy về phía Tả Doãn Tranh.

"Thương Giang, ngươi dám!" Tả Doãn Tranh tức giận nở nụ cười, giơ tay chặn lại. Chỉ cần có Hoa Hoa ở đây, tên khốn Thương Giang này liền lập tức phản bội hắn.

Chủ tớ hai người binh binh bang bang, một lúc liền đánh nhau.

Thẩm Linh Chu đứng xa một chút, nhìn đôi chủ tớ oan chủng này so chiêu, mừng rỡ vỗ tay, còn thường xuyên trợ uy cho Thương Giang.

Thấy tiểu cô nương cười như đóa hoa, Tả Doãn Tranh đánh hụt, cố ý bị Thương Giang bắt được cánh tay.

Thương Giang ăn ý đẩy Tả Doãn Tranh về phía Thẩm Linh Chu: "Thập Nhất công chúa, bắt được rồi."

"Làm tốt lắm!" Thẩm Linh Chu vui vẻ tiến lên, kiễng mũi chân, cắm hết mấy đóa hoa phù dung trong tay lên đầu Tả Doãn Tranh, sau đó tự cười đến cong lưng: "Cửu ca, ngươi thật đẹp."

Thương Giang nhìn thoáng qua đầu Tả Doãn Tranh, ghét bỏ buông người ra, giả vờ phụ họa: "Tiểu chủ tử rất đẹp."

Tuy rằng Tả Doãn Tranh đã hai mươi tuổi, nhưng Thương Giang luôn quên đổi giọng, vẫn gọi là tiểu chủ tử, tiểu chủ tử.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, bỏ chữ "tiểu" cho lão tử." Tả Doãn Tranh nhấc chân liền cho Thương Giang một cú: "Cút đi!"

Thương Giang lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Tả Doãn Tranh, sau đó trơn tru lăn xa.

Tả Doãn Tranh mở thư ra, xem xong im lặng một lát mới nói: "Thư trả lời của Đại Sở bên kia, có thể lên đường rồi."

Mắt Thẩm Linh Chu sáng lên.

Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.

---

Tả Doãn Tranh lấy thân phận đại sứ Trần quốc, mang theo sứ đoàn Trần quốc, trùng trùng điệp điệp xuất phát, quang minh chính đại đưa Thẩm Linh Chu trở về Đại Sở, đến Phúc Châu.

Vượt qua biên cảnh, đoàn người liền được tri phủ Phúc Châu mới nhận chức nhiệt tình tiếp đãi.

Tả Doãn Tranh để phó sứ lại ứng phó, còn hắn thì nói qua loa vài câu rồi hộ tống Thẩm Linh Chu tiến thẳng đến Chu gia.

Chu gia đã sớm nhận được tin tức, sớm đứng ở cửa nghênh đón.

Chờ tiểu cô nương từ trên xe ngựa đi xuống, cữu cữu Chu gia và ba biểu ca đều nhào tới.

Nhìn thiếu nữ cao hơn lúc đi rất nhiều, lại gầy đi rất nhiều, mọi người đều sửng sốt, có chút không dám nhận người.

Thẩm Linh Chu nước mắt lưng tròng đi lên phía trước, lần lượt gọi một lần, sau đó ôm lấy cữu mẫu Chu gia: "Cữu mẫu, Chu Chu đã trở lại!"

Cữu cữu Chu gia hoàn hồn đầu tiên, đưa tay vuốt đầu tiểu cô nương, oa một tiếng khóc lên: "Chu Chu của ta!"

"Lão gia, Cửu hoàng tử ở đây, nhiều người nhìn như vậy, chúng ta về phòng rồi khóc tiếp đi!"

Sau khi khuyên cữu cữu Chu gia xong, cữu mẫu lại nhỏ giọng oán giận Thẩm Linh Chu: "Chu Chu à, con không biết đâu, từ khi nhận được tin, biết con sắp về nhà, mấy ngày nay mỗi khi cữu cữu con nhớ tới đều phải khóc một hồi, đầu của ta cũng sắp bị hắn khóc đến ong ong rồi."

Tiếng khóc quen thuộc lại thân thiết, chọc cho Thẩm Linh Chu cũng đều rơi nước mắt, nhưng vừa nghe cữu mẫu lải nhải, lại nhịn không được muốn cười.

Trong mắt mang theo nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, Thẩm Linh Chu đưa tay nắm lấy tay cữu cữu: "Cữu cữu, Chu Chu đói bụng, thèm ăn đồ ăn đầu bếp trong nhà làm!"

Vừa nghe cháu gái bảo bối đói bụng, cữu cữu Chu gia lập tức ngừng khóc, phất tay dặn dò: "Mau mau, mau đi mở tiệc."

Thẩm Linh Chu và cữu mẫu liếc nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.

Bên kia, Đại thiếu gia Chu gia Chu Minh mang theo hai đệ đệ, đang khách khí chào hỏi hàn huyên với Tả Doãn Tranh.

Thái độ của ba thiếu gia Chu gia đối với Tả Doãn Tranh là mâu thuẫn, một bên thì nhớ kỹ khoảng thời gian năm đó hắn trộm muội muội đi, cả nhà thống khổ và bất lực.

Một bên lại cảm kích lần này hắn đã đưa muội muội tới Trần quốc tránh né ám sát, trước khi đi còn cố ý để người lại che chở cho nhà mình.

Hai tiểu thiếu gia Chu Cẩm và Chu Ngọc bây giờ đã mười lăm tuổi, lòng dạ còn chưa đủ sâu, chỉ chắp tay với Tả Doãn Tranh, không nói gì.

Đại thiếu gia Chu Minh mười chín tuổi có kinh nghiệm thương trường, tâm trí thành thục, mặc dù trong lòng mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc vẫn không biểu hiện ra ngoài, khách khí mời Tả Doãn Tranh vào bên trong.

Tả Doãn Tranh gật gật đầu, lại không nhúc nhích, chỉ nhìn Thẩm Linh Chu vừa mới xuống xe liền hoàn toàn quên hắn ra sau đầu.

Nhận thấy ánh mắt ai oán của Tả Doãn Tranh, Thẩm Linh Chu cười gọi Tả Doãn Tranh: "Cửu ca, vào đi."

Hiện tại không giống như trước kia, ở trong lòng, nàng cũng coi Tả Doãn Tranh là ca ca.

Không thể tùy hứng không để ý tới hắn, lạnh nhạt với hắn như trước, bằng không Cửu ca có tâm tư mẫn cảm của nàng lại khó chịu.

Đến nhà cữu cữu như về nhà. Cho dù không vì cái gì khác, chỉ riêng việc nàng ở Trần quốc nhận được sự khoản đãi nhiệt tình và long trọng, nàng cũng phải tận tình tiếp đón như chủ nhà.

Quả nhiên, thấy tiểu cô nương còn nhớ gọi hắn cùng vào cửa, Tả Doãn Tranh vui mừng nở nụ cười. Hắn đã nói Hoa Hoa không thể quên Cửu ca là hắn mà.

Ăn xong, mọi người ổn định lại.

Thống lĩnh thân binh của Thẩm Chi Uyên lập tức tới gặp Thẩm Linh Chu: "Cô nương, tướng quân có thư. Nói nếu ngài trở về Phúc Châu thì ở lại một thời gian, sau đó chúng ta sẽ hộ tống ngài về kinh."