Chương 88.1

Từ khi từ biệt ở kinh thành năm đó, Thẩm Linh Chu đã rất nhiều năm không gặp thúc thúc, tuy rằng cũng thường xuyên có thư qua lại với thúc thúc, nhưng vẫn khó tránh khỏi nhớ nhung.

Vốn từ năm mười tuổi, Thế tử ca ca đã đồng ý dẫn nàng đi biên quan thăm thúc thúc. Nhưng không ngờ, Đại Sở đột nhiên rối loạn. Nhoáng một cái, nhiều năm lại trôi qua.

Nghe nói thúc thúc hiện giờ đang ở kinh thành, Thẩm Linh Chu tự nhiên động tâm.

Nhưng nhà cữu cữu còn chưa đợi đủ, tự nhiên còn phải ở thêm vài ngày mới có thể đi.

Quan trọng nhất là Cửu ca táo bạo kia của nàng, Tả Doãn Tranh vẫn còn ở đây, dường như hắn không có ý đi nhanh như vậy.

Đến bây giờ nàng cũng không rõ, vì sao hắn lại có ý kiến lớn với thúc thúc như vậy.

Nàng không muốn chọc hắn không vui, cho nên vẫn chờ hắn rời khỏi Phúc Châu trở về Trần quốc, nàng mới đi kinh thành vậy.

Đúng lúc cũng ở bên cữu cữu cữu mẫu và các biểu ca nhiều hơn, nếu không cữu cữu lại khóc.

Vừa nghĩ tới cữu cữu động một chút là khóc sướt mướt, Thẩm Linh Chu liền cảm thấy đầu đau nhức.

Nhận được câu trả lời thuyết phục của Thẩm Linh Chu, thống lĩnh thân binh tất nhiên là nói được, trở về liền đưa thư cho tướng quân nhà mình.

Thẩm Linh Chu lại đi tìm Tề Trạch, hỏi Thế tử ca ca có tin tức gì không. Tề Trạch đáp chưa nhận được, Thẩm Linh Chu có chút thất vọng.

Từ khi Thế tử ca ca theo Tam điện hạ cùng nhau đánh hạ giang sơn, liền được phong làm Tam phẩm Hoài Viễn tướng quân, vẫn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Quan trọng nhất là không có cách nào tự do như trước, cũng không thể muốn đi đâu thì đi. Nếu không Thế tử ca ca sợ là đã sớm tới đón nàng rồi.

Nhưng mà cũng không sao, hiện nay Thế tử ca ca cũng ở kinh thành, sau này nàng đi kinh thành, đúng lúc cũng có thể nhìn thấy Thế tử ca ca.

Từ trên xuống dưới Chu gia vui sướиɠ, tất cả mọi người đều vây quanh Thẩm Linh Chu.

Thẩm Linh Chu lần nữa sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là yêu quá nhiều cũng sẽ trở thành gánh nặng, chẳng qua là gánh nặng ngọt ngào.

Muốn ngủ thẳng đến khi nào thì ngủ thẳng đến khi đó, tỉnh ngủ đã bị cữu cữu cữu mẫu, hai tiểu biểu ca đuổi theo cho ăn, mới qua nửa tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương liền trở nên mượt mà.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh tự trách: "Lúc trước là Cửu ca không nuôi tốt muội."

Năm đó hắn còn trách lão thất phu Ninh Dịch Trì kia nuôi Hoa Hoa của hắn gầy đi, nhưng Hoa Hoa đi theo hắn mấy năm nay, vậy mà hắn cũng không để ý làm Hoa Hoa càng nuôi càng gầy đi.

Thẩm Linh Chu không sao cả phất tay: "Cửu ca, không phải là do huynh dẫn ta đi chơi, chúng ta chạy khắp nơi sao. Ngươi nhìn lại mấy ngày nay, ta ngoại trừ ăn chính là ngủ, đều sắp thành heo rồi, có thể không béo sao."

Tả Doãn Tranh bị giọng điệu dí dỏm của tiểu cô nương chọc cười: "Vậy được, Cửu ca sẽ ở lại đến khi muội trở lại như trước thì Cửu ca mới đi."

"Bộ dáng trước kia, là chỉ lúc ta bao nhiêu tuổi?" Thẩm Linh Chu nhịn không được hỏi.

Tả Doãn Tranh nắm tay chống má, nghiêm túc suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"A? Không cần đâu." Vẻ mặt Thẩm Linh Chu ngay lập tức suy sụp.

Lúc nàng ba bốn tuổi, có thể nói là một quả bóng, toàn thân tròn vo.

Lúc nhỏ như vậy còn chưa tính, ỷ vào tuổi còn nhỏ, có béo hay không thì vẫn rất đáng yêu.

Nhưng nàng đã lớn như vậy rồi, còn béo lên thành một quả bóng...

A, ngẫm lại liền đáng sợ.

Thấy vẻ mặt ghét bỏ của tiểu cô nương, Tả Doãn Tranh cười ha ha, búng ngón tay lên trán nàng: "Trêu chọc muội thôi."

Thẩm Linh Chu nhịn không được liếc mắt một cái. Nàng cũng thật sợ hắn nổi điên, nhất định phải đuổi theo nàng.

Ngoại trừ đại biểu ca bận rộn cả ngày, không có thời gian chơi cùng nàng ra thì cữu cữu cữu mẫu cộng thêm hai tiểu biểu ca, bốn người cho ăn đều đủ cho nàng chịu, thêm một người nàng cũng không có cách nào sống.

Hiện tại Chu gia náo nhiệt vô cùng.

Người Thẩm Linh Chu mang về, Ninh Dịch Trì phái thêm mấy chục thị vệ tới, cộng với một bộ phận thân binh của Thẩm Chi Uyên, người của Tả Doãn Tranh, cộng thêm người một nhà Chu gia, cho dù Chu phủ lớn hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng có chút chật chội.

Vấn đề không phải là chỗ nhỏ, cũng không phải nhiều người, chủ yếu là người của Tả Doãn Tranh và người của Ninh Dịch Trì nhìn nhau không vừa mắt, người của Tả Doãn Tranh và người của Thẩm Chi Uyên dường như có mối thù không giải thích được.

Những người này nếu như đều ở trong viện của chính mình ngược lại còn tốt, nhưng một khi gặp được nhau ở nơi nào đó, vậy thì không khí sẽ lập tức giương cung bạt kiếm, giống như một lời không hợp liền có thể lập tức khai chiến.

Nếu không phải Thẩm Linh Chu đã gọi đại diện mỗi bên đến cùng một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nghiêm túc giáo huấn, nghiêm lệnh cấm đánh nhau ở Chu phủ thì những người này nói không chừng đều đã đánh đổ trời rồi.

Một ngày này, cữu cữu Chu gia gọi tiểu cô nương vào viện của mình, vẻ mặt vui mừng nói cho tiểu cô nương một tin tức tốt, đó chính là một tháng sau Chu Minh sẽ đại hôn.

Chu Minh đã mười chín tuổi, đã đính hôn vài năm trước, vị hôn thê cũng đã đến tuổi thành thân.

Chẳng qua bởi vì Thẩm Linh Chu ở Trần quốc vẫn chưa về, hôn sự này mới kéo dài không làm.

Cũng may nhà gái cũng là người thấu tình đạt lý, tỏ vẻ hiểu, cũng đồng ý chờ.

Hôm nay tiểu cô nương trở về nhà, hôn sự của Chu Minh đương nhiên là phải lên lịch.

Vừa nghe đại biểu ca muốn thành thân, Thẩm Linh Chu vui vẻ không thôi, lúc này quyết định, sau khi tham gia hôn lễ của đại biểu ca sẽ rời đi.

Nhớ tới thị vệ thân binh một viện, Thẩm Linh Chu cảm thấy không ổn, phải để cho phần lớn người dọn ra ngoài ở, miễn cho quay đầu lại dọa sợ tẩu tẩu.

Thẩm Linh Chu tìm thống lĩnh thân binh của Thẩm Chi Uyên trước, nhưng bọn họ không yên tâm rút lui toàn bộ. Cuối cùng Thẩm Linh Chu đồng ý cho bọn họ để lại mười người ở trong phủ, những người còn lại tất cả đều ở lại thôn trang Chu gia.

Sau đó lại đi tìm Tề Trạch, bảo hắn để lại tám gã thị vệ đã đi theo nàng ngay từ đầu, những người khác đến biệt viện Chu gia ở.

Cuối cùng chính là tìm đến Tả Doãn Tranh, bảo hắn và Thương Giang mang theo vài tên hộ vệ tùy thân ở lại, những người còn lại ở tại một viện khác của Chu gia.

Vốn dĩ người của Trấn Viễn Hầu phủ và Tả Doãn Tranh mang đến cũng không quá nhiều, ở nhà cữu cữu hoàn toàn có thể chứa được.

Nhưng để công bằng, miễn cho người của thúc thúc có ý kiến, nàng liền chia nhân mã của mỗi người đi ra ngoài một ít.

Chờ phần lớn người đều bỏ đi, Chu phủ cuối cùng cũng thanh tĩnh. Cữu cữu và cữu mẫu Chu gia cũng thở phào nhẹ nhõm.