Chương 87.1

Tùng Lam và các tiểu nha hoàn đã lớn đang thu dọn hành lý, Thẩm Linh Chu ngồi ở một bên xem náo nhiệt, nghe được tiếng Tả Doãn Tranh gọi, ngẩng đầu nhìn.

Tả Doãn Tranh cười đi tới, đưa ý chỉ trong tay lên trước: "Hoa Hoa, cho ngươi. Ngày sau, mặc kệ muội muốn làm chuyện gì, thì cứ to gan đi làm. Nương, Cửu ca ta, còn có hoàng huynh đều sẽ làm chỗ dựa cho ngươi."

Thẩm Linh Chu nhận lấy, chậm rãi mở ra. Đọc xong nội dung ý chỉ, trong lòng ấm áp, chua xót, không thể nói rõ tư vị.

Những ngày đi chơi, Tả Doãn Tranh đã nói với nàng không chỉ một lần, bảo nàng gọi Trần Vương hậu là nương, nhưng nàng không gọi.

Nàng hiểu ý Tả Doãn Tranh, hắn muốn Trần Vương hậu nhận nàng làm con gái, như vậy vừa có thể an ủi nỗi đau mất nữ nhi của Trần Vương hậu, lại có thể cho nàng hưởng thụ tôn vinh và đãi ngộ của công chúa Trần quốc.

Nhưng ở trong lòng nàng, nàng có mụ mụ, có mẫu thân, không muốn lại gọi người khác là nương.

Trừ cái đó ra, Trần quốc và Đại Sở mấy năm trước từng giao chiến, tuy rằng hiện tại coi như hòa bình, nhưng quan hệ vẫn rất vi diệu.

Tả Doãn Tranh cũng không biết vì sao, dường như vẫn rất căm hận chú, mỗi lần nhắc tới chú là cậu lại đen mặt.

Nếu như nàng thành Công chúa Trần quốc, chẳng may về sau, Trần quốc và Đại Sở lại đánh nhau, nàng kẹp ở giữa, chẳng phải là rất xấu hổ sao.

Cho nên, dù Tả Doãn Tranh nói nhiều lần, nàng cũng không tiếp lời.

Nhưng làm sao mà hắn lấy được ý chỉ cho nàng? Trên đó có con dấu của Trần Vương hậu, còn có quốc tỷ của Trần quốc. Nghiêm túc đấy.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của Tả Doãn Tranh, Thẩm Linh Chu không đành lòng từ chối, cười cuốn ý chỉ lại, ôm trong tay, cười ngọt ngào với hắn: "Cảm ơn Cửu ca."

Tuy rằng trên mặt Tả Doãn Tranh mang theo nụ cười, nhưng tim vẫn treo cao, sợ tiểu cô nương không cần, hiện tại nghe tiểu cô nương nói vậy cuối cùng tim cũng rơi trở về, phất phất tay: "Lại khách khí với Cửu ca của muội rồi."

Tả Doãn Tranh lại lấy ra một tờ khế đất từ trong ngực, đưa tới trước mặt Thẩm Linh Chu: "Phủ đệ này là nương làm phủ Công chúa cho muội, ngay bên cạnh phủ đệ của Cửu ca."

Thẩm Linh Chu vội xua tay: "Cửu ca, ta không cần phủ Công chúa đâu."

Nàng trở về Đại Sở, phỏng chừng về sau rất ít có cơ hội trở lại, hoàn toàn là không dùng đến, cần gì để ở nơi đó cho lãng phí.

Tả Doãn Tranh bá đạo nhét khế đất vào trong ngực Thẩm Linh Chu, nghiêm mặt: "Cầm lấy. Đường đường là Công chúa một nước, ngay cả phủ Công chúa cũng không có, muội để mặt Cửu ca, nương và hoàng huynh muội ở đâu?"

Biết Tả Doãn Tranh xấu tính, Thẩm Linh Chu đành phải nhận, ngoan ngoãn nói cám ơn.

Thẩm Linh Chu lại hỏi: "Cửu ca, ta có cần cùng huynh tiến cung tạ ơn Vương hậu nương nương không?"

Tả Doãn Tranh: "Tùy muội, muội muốn đi thì đi, không đi cũng không sao, nương sẽ không trách tội."

Thẩm Linh Chu cười nói: "Cửu ca, ngươi dẫn ta vào cung một chuyến đi."

Vốn nàng phải đi, cũng muốn vào cung cáo biệt Trần Vương hậu.

Chuyện hôm nay, ở trong mắt người bình thường, đó xem như là ân điển cực lớn.

Tuy rằng nàng cảm thấy không cần thiết, nhưng ý tốt này, nàng vẫn phải cảm ơn.

Tả Doãn Tranh nở nụ cười, tiến lên khò khè một cái trên đầu tiểu cô nương: "Đi, vào cung."

---

Trần Vương hậu nhìn thấy hai người vào cửa, cười vui vẻ, tiến lên nắm tay Thẩm Linh Chu: "Tiểu Thập Nhất, để nương nhìn xem."

Vốn bà đã nghĩ, ngày sau tiểu cô nương hiểu chuyện này lớn lên, có lẽ Tranh Nhi sẽ động tâm với nàng.

Nếu có một cô nương đáng yêu như vậy làm nhi tức, cũng coi như là phúc phận của bà.

Nhưng nhi tử ngốc của bà chỉ muốn nhận đứa nhỏ này làm muội muội, vậy thì tùy hắn đi, chỉ cần hắn vui vẻ là được.

Như thế, bà cũng có thêm một nữ nhi. Sau này còn có cháu nội, cháu ngoại.

Được Trần Vương hậu từ ái ôm vào trong ngực, Thẩm Linh Chu tự nhiên hô lên: "Nương!"

Tiểu cô nương ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng "Nương", làm Trần Vương hậu ngây dại, cũng làm Tả Doãn Tranh sửng sốt.

Ý chỉ kia ban xuống, một là vì cảm tạ tiểu cô nương mang đến cho hai nhi mẫu bọn họ vô số sung sướиɠ, hai là vì đền bù tiếc nuối trong lòng hai nhi mẫu bọn họ.

Hai người đều không trông cậy tiểu cô nương có thể gọi tiếng "Nương" này.

Thấy hốc mắt Trần Vương hậu ướŧ áŧ, ánh mắt Tả Doãn Tranh đỏ bừng, đều kích động đến nói không nên lời, Thẩm Linh Chu cũng nước mắt lưng tròng.

Một tiếng "Nương" của nàng lại khiến cho hai người bọn họ xúc động như thế, chắc là lại nghĩ đến Thập Công chúa đi.

Thấy Trần vương hậu dịu dàng như nước rơi nước mắt, Thẩm Linh Chu đưa tay ôm lấy eo của bà, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở ngực bà thân mật cọ cọ, sau đó ngẩng đầu, lại lớn tiếng hô một câu: "Nương!"

Tả Doãn Tranh nghẹn ngào, vội nhắc nhở: "Nương, Tiểu Thập Nhất gọi nương kìa!"

Giọng nói lo lắng, giống như sợ Trần Vương hậu không đáp, tiểu cô nương sẽ thu hồi tiếng "Nương" này lại.

Trần Vương hậu hoàn hồn, đưa tay dụi mắt một cái, ôm lấy tiểu cô nương: "Ơi, nương ở đây!"

"Nương!"

"Ơi!"

"Nương!"

"Ơi!"

Kêu vài tiếng, ba người đều nở nụ cười.

Nhìn trên mặt hai nhi mẫu đều là nụ cười vui vẻ, Thẩm Linh Chu cũng hắc hắc cười ngây ngô theo.

Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, Trần Vương hậu lôi kéo tiểu cô nương lải nhải dặn dò rất nhiều, lại thưởng rất nhiều châu báu trang sức.

Thẩm Linh Chu lưu luyến không rời cáo biệt Trần Vương hậu, theo Tả Doãn Tranh xuất cung.

Tả Doãn Tranh mang theo Thẩm Linh Chu đi dạo phủ Công chúa của nàng một lần, hai người đi khắp nơi trong hoa viên.

Trần quốc nằm ở phía Nam, thời tiết ấm áp. Tuy rằng vẫn là tháng giêng, nhưng các loại hoa cỏ trong hoa viên lại lớn lên một cách vô cùng tươi tốt.

Thẩm Linh Chu mặc một thân váy dài, sôi nổi đi ở phía trước. Có thể nhìn ra được, tâm tình nàng tương đối khá.

Mà Tả Doãn Tranh lại khác, vừa nghĩ tiểu cô nương sắp phải đi, tâm tình cũng có chút sa sút, cả người nặng nề không thôi, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.

"Cửu ca, ngươi làm sao vậy?" Thẩm Linh Chu nhịn không được hỏi. Vừa rồi ở trong cung còn rất tốt, lúc này sao lại ỉu xìu như vậy.

Cửu ca này, một đại nam nhân nhưng lại giống như một nữ hài tử, tâm tình thay đổi thất thường.

Nhìn tiểu cô nương vô tâm vô phế, Tả Doãn Tranh có chút ai oán nói: "Muội trở về Đại Sở, ở lại Chu gia đi, đừng đi Dương Châu. Như vậy Cửu ca đi thăm muội cũng dễ dàng hơn, muội trở về ở cũng tiện."

Đây là luyến tiếc nàng đúng không. Trong lòng Thẩm Linh Chu ấm áp, nhưng lại không muốn làm cho mọi người thương cảm như vậy.

Hơn nữa, nàng muốn ở nhà cữu cữu, nhưng nếu Thế tử ca ca tới đón nàng, nàng cũng phải về Dương Châu ở một thời gian.

Nhưng những lời này, không thể nói với Cửu ca rất dễ dàng ghen này, nếu không hắn lại muốn nói Thế tử ca ca là lão thất phu.

Nếu không thể trả lời trực tiếp, vậy cũng chỉ có thể chuyển đề tài.

Nhìn thấy phù dung bên cạnh nở rất đẹp, Thẩm Linh Chu tiện tay hái một đóa hoa phù dung màu hồng nhạt, kiễng mũi chân vươn tay với tới đầu Tả Doãn Tranh, vẻ mặt dí dỏm: "Cửu ca, cài hoa."

Tả Doãn Tranh ngửa đầu ra sau, đánh chết cũng không đồng ý: "Ta đang nói chính sự với cậu, đừng có làm bậy."

Thẩm Linh Chu dậm chân, không nói đạo lý, ra vẻ điêu ngoa: "Đeo đi, đeo đi! Cửu ca chúng ta là người ngay cả nữ trang cũng đã đeo, đeo đóa hoa thì sao?"

Tùng Lam đi theo sau hai người phì cười, cười xong vội vàng cúi đầu.

Mai di nương tuy rằng không cười ra tiếng, nhưng khóe miệng lại hơi vểnh lên.

Bị vạch trần trước mặt mọi người, Tả Doãn Tranh cắn răng, đưa tay chọc trán tiểu cô nương: "Muội thật vô lương tâm."

Tiểu nha đầu cũng không ngẫm lại, hắn là vì ai mới bỏ mặt mũi xuống mặc nữ trang.