Chương 22: Chim nhỏ ăn bồ câu nướng

Edit: Manh Manh

“Cầu cho cha mẹ, ông bà nội ngoại cả nhà ngươi bị ….” Trong miệng Phượng Sâm còn chưa chửi bậy xong thì toàn bộ cơ thể đã bị dây xích kéo về, vững vàng đứng ở trên tay Yến Bắc Linh.

**_**

Tuy ở chỗ buộc móng vuốt của Phượng Sâm có lót hai tầng Thiên Cơ tằm, lần kéo về này không tạo cho cậu một chút thương tổn gì. Nhưng Phượng Sâm chính là có chút tính tình, bắt đầu rầm rì mà kêu lên. “Tổn thọ, muốn mạng của chim a, cầm tù chim nhỏ rồi còn ngược đãi thảm hại, pi pi pi.”

Trong miệng cậu phát ra hàng loạt pi pi pi, Phượng Sâm biết rõ Yến Bắc Linh không hiểu cậu đang nói gì. Ngữ khí pi pi càng thêm bi thương, còn cố ý giơ móng vuốt lên biểu thị bản thân bị chịu đủ kiểu lăng nhục ———

Móng vuốt căn bản không có chút dấu vết thương tổn gì, nhìn kỹ còn thấy rất xinh đẹp. Tựa hồ — béo hơn trước không ít.

Phượng Sâm khóc càng thêm hăng say.

Thiên a! Ta ở chỗ này ăn không ngon ngủ không say làm sao có thể béo lên? Ngươi biết cái này đối với chim nhỏ có bao nhiêu đả kích không hả!!!

Mấy năm nay Yến Bắc Linh đã gặp qua không ít yêu thú, mặc kệ là đã khai thông linh trí hay chưa, còn gặp qua vài yêu thú nghiệp chướng nặng nề. Nhưng lần đầu tiên hắn gặp một yêu thú có ngôn ngữ tứ chi phong phú như Phượng Sâm, Yến Bắc Linh làm sao không hiểu được ý tứ của chim nhỏ, đây là đang trách hắn hạn chế tự do của cậu.

“Lúc trước ở trong hậu viện rải không ít linh dược, tu vi của ngươi sớm đã phục hồi, không có dây xích này hiện tại không biết ngươi đã bay đến đâu.” Hắn là đang lên án Phượng Sâm là một con chim nhỏ không nghe lời.

Phượng Sâm vừa nghe lời này liền biết phương pháp khóc lóc không hiệu quả, cậu ngay lập tức dừng khóc, quay đầu lấy mỏ rỉa rỉa sửa sang lại lông mao, giả vờ bản thân là một bé chim ngoan ngoãn không hiểu tiếng người.

Chim nhỏ không chịu nghe hắn nói, Yến Bắc Linh sớm đã có biện pháp. “Đi thêm một khắc, chúng ta lập tức đi đến một con đường khá nổi danh ở đây. Nghe sư điệt nói nơi này có không ít đồ ăn vặt thơm ngon.”

Sư điệt của Yến Bắc Linh chính là Đoạn Thanh Sương, Phượng Sâm đối với vị sư huynh này vẫn có chút tin tưởng.

Chim nhỏ đang đứng ở lòng bàn tay lấy mỏ chim chải chuốt lông trong nháy mắt dừng lại, sau đó lại chột dạ cảm thấy hành vi của bản thân quá mức đột ngột. Vì thế nhảy nhảy hai bước lên cánh tay của Yến Bắc Linh, đến gần hắn thêm chút nữa nhưng trên mặt vẫn giả vờ ngây thơ không hiểu thế sự.

Yến Bắc Linh thấy thế tiếp tục dụ dỗ. “Nghe nói ở đây có món bồ câu non nướng là ngon nhất, nếu gà con hôm nay không muốn ăn, vậy thì ta sẽ….”

“Ta muốn ăn! Ngươi không ăn thì thôi, bản tiểu gia muốn ăn nha.” Phượng Sâm lập tức mở miệng phản bác, chỉ sợ Yến Bắc Linh thật sự đem cậu rời khỏi thị trấn này.

Vì miếng ăn, dù tiên tử có kêu biệt danh đáng ghét kia của cậu, Phượng Sâm cũng không thèm để ý.

Vậy còn tốt, lúc trước Phượng Sâm giả bộ nghe không hiểu lời hắn nói, Yến Bắc Linh cũng giả vờ không nghe ra ý tứ của chim nhỏ. Triệu ra Thần Sơn Kiếm chuẩn bị ngự kiếm đi về tông môn.

Phượng Sâm lập tức hoảng sợ xin tha, lấy mỏ kéo kéo ống quần hắn. “Đừng như vậy mà, tiên tử. Lần sau ta không dám như vậy nữa.”

Kết quả dùng sức quá mạnh, không chỉ kéo rách chân quần Yến Bắc Linh mà toàn bộ người chim theo quán tính ngã sấp xuống đất.

Ở đây rất khô ráo, không giống đất đai ở Phượng Tê Tông lúc nào cũng ẩm ướt. Một hành động nho nhỏ cũng làm cho bụi đất bay mù mịt. Cú ngã này làm cho chim nhỏ vốn màu đỏ đất lại càng thêm đất, lông chim rối tung mù lên.

“Ai…” Yến Bắc Linh bất đắc dĩ nâng chim nhỏ lên, lấy khăn từ trong tay áo ra lau sạch lông chim cho chim nhỏ.

“Chim nhỏ tham ăn.” Hắn có chút buồn cười nhìn chim nhỏ ủ rũ trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn ôm cậu đi vào trong trấn.

Ở chung nhiều ngày, Phượng Sâm đã sớm đem tính tình của Yến Bắc Linh nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Yến Bắc Linh lại vẫn không rõ mục đích của Phượng Sâm khi vào Phượng Tê Tông để làm gì.

Cậu có thiên phú tuyệt hảo như vậy, vô luận là tu luyện ở đâu đều sẽ tiến bộ vượt bậc.

Ở trong tông môn, hắn cho Phượng Sâm rất nhiều quyền hạn, nhưng trừ bỏ tranh cướp đồ ăn thì cậu không làm gì khả nghi nữa.

Ngay cả lần tiến vào Phục Hi Các, cậu cũng không có hứng thú gì với Thanh Long. Chẳng lẽ chim nhỏ này đang nguỵ trang?

Nhưng nếu nói cậu đang giả ngốc… Yến Bắc Linh cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của chim nhỏ. Chỉ thấy bây giờ trong đôi mắt ấy tràn đầy sự thèm thuồng khi đi ngang qua quán hồ lô ngào đường.

Yến Hồi: “—_—!!!”

Còn không bằng tin Phượng Sâm chạy vào Phượng Tê Tông để cọ cơm.

“Bồ câu non nướng đây! Bồ câu non, bồ câu non nướng đây các bà con ơi!!” Phượng Sâm từ xa đã nhìn thấy người bán hàng rong đang dùng than để nướng bồ câu, nghĩ đến lớp da giòn giòn, cậu lập tức đứng ngồi không yên vỗ cánh bay đến.

Nhưng bay được không xa thì dây xích trên chân cậu liền túm lại, Phượng Sâm không còn biện pháp nào, cậu đành quay lại bắt lấy ống tay áo của Yến Bắc Linh thúc giục hắn đi nhanh chút.

Trong miệng còn đang bô bô. “Thơm quá đi! Thơm quá đi! Hương vị khẳng định không tồi!”

Phượng Sâm còn đang cao hứng, Yến Bắc Linh đi theo đằng sau không hiểu cậu thấy cái gì mà hưng phấn như vậy. Bất quá chuyến đi lần này không vội, liền chậm rãi bị Phượng Sâm kéo đi.

Đây là thị trấn dưới chân núi Phục Hi Các, có rất nhiều người tu tiên đi lại ở đây, nhưng cảnh tượng chim kéo người đi vẫn rất hiếm, người đi trên đường đều sôi nổi liếc mắt nhìn.

Dù sao chim có linh tính như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đến khi đi đến trước mặt người bán hàng rong bồ câu nướng, Yến Bắc Linh đầy mặt nghi hoặc.

Ngày thường hắn chuẩn bị cho Nguyên Nghĩa đều là mấy món thịt heo, gấu hoặc thịt rắn. Không chuẩn bị một món nào liên quan đến họ nhà chim.

Một phần sợ Nguyên Nghĩa đối mặt với thức ăn liên quan đến giống loài của mình sẽ bị sợ hãi, hai là thịt chim gà gì đó thật sự hơi ít, không đủ cho Nguyên Nghĩa ăn hai miếng.

Vừa rồi bất quá là hắn thuận miệng nói, không nghĩ đến chim nhỏ này thật sự định ăn thịt bồ câu?

“Bồ câu mới ra lò đây—— ai, tiên trưởng, ngài muốn ăn bồ câu non nướng không?” Người bán hàng rong đang ngồi rắc gia vị, thấy có người lại, lập tức đứng dậy quạt đi khói để lộ ra bồ câu nướng cho khách nhân nhìn.

Kéo được người thanh toán đến, Phượng Sâm liền mặc kệ chuyên tâm chọn bồ câu.

Tuy nói ăn đồng tộc thật sự không tốt lắm, nhưng có một điểm tốt chính là nơi nào chim không được ngon cậu nhìn cái liền phát hiện luôn.

Có lẽ là do vào đông rất hiếm bồ câu, người bán hàng rong cũng chỉ nướng mấy con. Phượng Sâm nhìn hai cái liền chọn được chim bồ câu mà mình ái mộ. Lập tức kéo ống tay áo Yến Bắc Linh ra hiệu.

(Thật sự là ái mộ nha cả nhà :))))

Yến Bắc Linh rất tự giác biết rõ tác dụng của bản thân, hắn chỉ vào con chim mà Phượng Sâm chọn, rồi nói. “Gói con này lại cho ta.”

“Được a.” Người bán rong nhanh nhẹn dùng giấy dầu bao lại, cung kính đưa cho Yến Bắc Linh. “Tiên trưởng, của ngài hết hai viên linh thạch.”

Yến Bắc Linh nghe xong liền mở túi càn khôn ra, không cần hắn động thủ, Phượng Sâm tự giác dùng móng vuốt lấy ra hai viên đưa cho người bán rong.

Ở gần Cực Bắc Hoang Mạc, đừng nói cây cối, động vật cũng không có lấy một con.

Hiện giờ lại được nhìn thấy một con chim có linh tính như vậy, người bán rong nhịn không được khen hai câu. “Tiên trưởng, chim nhỏ này của ngài vừa tinh tế lại nhỏ xinh, tuyệt đối không phải phàm vật.”

Lời hay không ngại nghe nhiều, huống chi Phượng Sâm thích nhất là nghe người khác khen mình xinh đẹp. Lập tức từ trong túi cầm thêm hai viên đưa cho người bán rong.

Hào phóng như vậy, người không biết còn tưởng túi linh thạch này là của cậu ———

Yến Bắc Linh bất đắc dĩ cười cười, kéo dây xích thúc giục. “Đi thôi, ăn bồ câu non nướng của ngươi đi.”

~~~~~~

Người qua đường Giáp: “Chim nhỏ này thật xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là tiên điểu.”

Phượng Sâm ánh mắt sáng lên, vứt linh thạch ở trong túi ra. “Cho ngươi, mắt nhìn rất tốt.”

Người qua đường Ất: “Tiếng hót của ngài tuyệt đối là tuyệt vời nhất, vừa thánh thót vừa trong sáng.”

Phượng Sâm hếch cả đầu lên trời. “Đến, đến, đến, cho các ngươi hết.”

Yến Bắc Linh không tìm thấy túi linh thạch của mình đâu. “?”

~~~~~

Chương này ngắn ha, vậy nên Manh viết tiểu kịch trường dài thêm một chút. Vẫn câu nói cũ.

“BẢO HỘ ĐỘNG VẬT, YÊU QUÝ SINH MỆNH.”