Chương 21-2: Chim nhỏ chán ghét ngươi (2)

Edit: Manh Manh

Dưới tình thế cấp bách, miệng Phượng Sâm trực tiếp cắn lên Long giác, lực đạo to lớn, va chạm với nhau phát ra một tiếng thanh thúy.

Lần này thì tốt rồi, không cần phân rõ hơi thở, hơi thở này trừ bỏ đám gia hỏa như con giun kia thì còn có thể là của ai. Mà không cần nói, Long giác không hổ là Long giác, đã rơi xuống còn cứng rắn như vậy. Phượng sâm liền kêu lên thảm thiết. "!!! Aaaa mẫu thân ơi! Phụ thân gia gia ơi! Miệng của ta nha...."

Yến Bắc Linh dù cho bình thường có bình tĩnh đến mấy cũng phải buông Long giác xuống, đẩy cánh chim nhỏ ra nhìn tình huống trên mỏ chim.

Cũng may là Phượng Sâm chỉ kêu lớn tiếng vậy thôi, trên thực tế mỏ của cậu không có vấn đề gì cả. Yến Bắc Linh lúc này mới an tâm, cầm Long giác lên quan sát.

Khúc Ninh thấy vậy không khỏi cười khẽ. "Tông chủ nhìn qua có vẻ không chút hoảng loạn."

Một câu nói không đầu không đuôi, Yến Bắc Linh lại hiểu được ý tứ của hắn. "Thì làm sao, Cực Bắc Hoang Mạc vốn là nơi Thanh Long nằm xuống, xuất hiện một mảnh vảy Rồng thì có vấn đề gì."

"Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại xuất hiện thêm một mảnh Long giác." Khúc Ninh cầm khối Long giác trong tay Yến Bắc Linh, duỗi tay vung lên, trên mặt bàn xuất hiện một mảnh Long giác to lớn cùng khối Long giác nhỏ trên tay Khúc Ninh ghép thành một mảnh hoàn chỉnh.

Huyền Sương Kiếm treo trên hông Khúc Ninh từ lúc Long giác hoàn chỉnh xuất hiện liền phát ra từng trận vù vù. Nó được rèn ra từ Long cốt (Xương Rồng), đoạn Long cốt trưng bày ở cửa Nghị Sự Đường ngày trước không có phản ứng, nhưng hiện nay lại xuất hiện khác thường, tất nhiên là cùng với Long giác này có liên hệ chặt chẽ.

Nhưng Khúc Ninh không để ý được nhiều như vậy, hắn đem mảnh nhỏ trong tay ghép vào khối Long giác to lớn kia, nhìn về Yến Bắc Linh nói. "Lúc trước ta tưởng là trùng hợp, nhưng ta đã dẫn người đi thăm dò Cực Bắc Hoang Mạc, không có xuất hiện dấu vết của Long giác, lần trước đi qua cũng trống rỗng. Huống hồ trên mặt này viết đều là văn tự của Phượng Tộc."

Khúc Ninh vuốt vẻ khối Long giác, tự thể hoa văn cũng ngày càng rõ ràng. "Đây đơn giản là chứng cứ của trận tai ách năm đó. Người bình thường làm sao có thể khắc văn tự lên Long cốt?"

"Ngươi muốn nói cái gì?" Ánh mắt yến bắc Linh dần dần trở nên ngưng trọng.

Chấp sự đứng ở một bên nói. "Yến tông chủ, không biết ngài có hiểu văn tự viết trên đó không?"

Thế nhân không biết, am hiểu văn tự Phượng tộc ở Phượng Tê Tông không phải Tề Hoài Nhân mà là Yến Bắc Linh. Chẳng qua Yến tông chủ ngày thường lạnh như băng, tính tình so với Tề Hoài Nhân khó ở chung hơn nhiều, nên không ai dám hỏi hắn.

Nhưng hiện giờ Phục Hi Các đã làm tốt công tác chuẩn bị mới dám thốt ra những lời này.

Yến Bắc Linh nhìn thoáng qua liền đáp. "Đồ vật này viết gì thì ta không biết, nhưng mà trên đó không có hơi thở của Phượng tộc."

Không khí trở nên giằng co, Phượng Sâm lén lút từ trong sợi tóc của Yến Bắc Linh thò đầu ra.

Bọn họ không hiểu, nhưng có cậu hiểu nha. Phượng Sâm lấy tư thế quỷ dị này chậm rãi đọc từng câu từng chữ trên Long giác.

"Phượng.... Bằng Lan, chữ viết này sao lại xấu như vậy? Phượng Hoàng... cái gì a... có thể luyện chữ cho đẹp rồi mới viết lên Long cốt được hay không hả..." Phượng Sâm lẩm nhẩm lầm nhầm nói.

Văn tự trên đó viết là văn tự dùng để viết ở gia phả Phượng tộc, có trận pháp bên trong văn tự, ngày thường rất hiếm khi viết xuống văn tự này. Tuy lúc đi học Phượng Sâm không nghiêm túc, nhưng những cái này khắc ở trong đầu cậu, đây là thứ không bao giờ được quên.

Bất quá thứ trên này viết một lời đúng là không thể nói hết được, so với cha cậu viết còn thâm sâu hơn.

Phượng tộc đã được Thiên Đạo thiên vị ở thọ mệnh, gần như gọi là trường sinh, nhưng ở phương diện con nối dõi lại càng khó hơn mấy tộc khác. Bởi thế mỗi một Phượng Hoàng đều được ghi tên ở trong gia phả của tộc. Phượng Sâm nhớ hết tên của mỗi Phượng Hoàng nhưng Phượng Bằng Lan thì quả thực chưa từng nghe qua.

Vốn tưởng rằng có thể tìm được manh mối của mẫu thân, ai ngờ vẫn là giỏ tre múc nước a.

(Giỏ tre múc nước: tốn sức nhưng không có kết quả.)

Khúc Ninh đã liệu được trước kết quả này, cười trầm ngâm ngồi vào chủ vị. “Việc năm đó, ngươi xác định không phải là do hai tộc Long Phượng đối chọi gay gắt rồi dẫn đến diệt vong?”

“Nếu mục đích hôm nay ngươi gọi ta đến là hy vọng ta mở ra kết giới của cấm địa Phượng Hoàng thì không cần nói nữa.”

Yến Bắc Linh không muốn bàn luận vấn đề này với Khúc Ninh, miễn là những người từng tu tiên đều biết đến trận chiến từ ngàn năm trước. Tuy người phàm như bọn họ không biết chân tướng thật sự là gì, nhưng chung quy những người đi trước không nói gì thêm nữa.

Người tu tiên tự nhiên hiểu rõ chắc chắn đằng sau có khúc mắc gì đó, phần lớn chia làm ba lưu phái.

Phái ôn hoà lấy Yến Bắc Linh đứng đầu, cho rằng hung thủ vẫn còn trốn chạy trong tam giới, nhiều năm sau sẽ còn ngóc đầu trở lại. Hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ tốt truyền thừa của Phượng Hoàng, phòng ngừa sự việc ngàn năm trước lại phát sinh.

Mà Khúc Ninh đứng đầu phái cấp tiến, bọn họ cho rằng sự việc xảy ra là do hai tộc Long Phượng tranh chấp gϊếŧ hại lẫn nhau, hắn ta muốn chiếm giữ truyền thừa cho riêng mình.

Cuối cùng là một lưu phái, họ cho rằng sự việc xảy ra là do Thiên Đạo không cho phép trường hợp trường sinh xảy ra, vì vậy đã giệt hai tộc Long Phượng.

Mười năm trước khi Yến Bắc Linh lên làm tông chủ Phượng Tê Tông, Khúc Ninh không chỉ một lần tìm đến, muốn hắn mạnh mẽ mở kết giới của cấm địa Phượng Hoàng, tuy rằng cuối cùng đều bị đuổi ra khỏi cửa.

Mãi cho đến một năm trước, Yến Bắc Linh đột phá Đại Thừa kỳ, trở thành tu sĩ Đại Thừa trẻ tuổi nhất trong giới tu tiên, Khúc Ninh liền không dám yêu cầu Yến Hồi mở kết giới cấm địa nữa.

Dù sao thì Khúc Ninh đã kẹt ở cảnh giới Hợp Thể quá lâu rồi, tự nhiên không dám đắc tội Yến Bắc Linh đã đến Đại Thừa kỳ.

“Tất nhiên ta không có ý này.” Khúc Ninh bị phản bác cũng không giận, tiếp tục cười ngâm nói. “Ta chỉ nghĩ như thế, ngươi bảo vệ cấm địa Phượng Hoàng lâu như vậy, thật sự chưa từng nhìn thấy một con Phượng Hoàng nào sao?”

“Ngươi hoài nghi việc kia là do Phượng tộc làm?” Yến Bắc Linh lạnh mắt nhìn Khúc Ninh.

Phượng Sâm ghé vào vai Yến Hồi mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe thấy những lời này, cậu lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc dần trở nên hung ác nhìn chằm chằm vào Khúc Ninh. Phảng phất chỉ cần tiếp theo hắn dám nói thêm câu nào đυ.ng chạm đến Phượng tộc, cậu sẽ xông lên mổ cho hắn một trận.

Yến Bắc Linh ngoài mặt thì chú ý cả vào người Khúc Ninh, nhưng động tác nhỏ này của Phượng Sâm cũng được hắn đặt vào trong lòng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mao của chim nhỏ.

“Yến tông chủ vẫn luôn thật thích những chú chim nhỏ a.” Khúc Ninh liếc mắt ra hiệu cho chấp sự ở bên cạnh, ý bảo hắn mau đem con chim vướng víu kia đuổi đi.

Chấp sự vừa tiến lên thì bị uy áp của tu sĩ Đại Thừa ập xuống, không ngóc đầu lên nổi, hắn run run rẩy rẩy nói. “Yến … Yến tông chủ, chúng ta chỉ muốn mang chim nhỏ của ngài ra ngoài chơi đùa một lát.”

Uy áp của Yến Bắc Linh trong nháy mắt càng trở nên cường hãn, Khúc Ninh ở chủ vị dù đã ở Hợp Thể hậu kỳ cũng toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa không giữ được vẻ tươi cười.

Rơi vào đường cùng, Khúc Ninh đành vẫy tay bảo chấp sự lui ra. “Ta nghĩ chưa chu toàn, ngươi thu uy áp lại đi.”

Nói xong Khúc Ninh lại nghiêm túc. “Chuyện Phượng Hoàng niết bàn, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu?”

Yến Bắc Linh cũng không biết sao đề tài lại dời đến vấn đề này, hắn nhíu chặt mi, trầm giọng nói. “Thoại bản do phàm nhân từ xa xưa viết truyện mà ngươi cũng tin? Khúc Ninh, ta xem ngươi càng ngày càng hồ đồ.”

Dứt lời, Yến Bắc Linh liền phất tay áo rời đi.

Phượng Sâm cũng biết tên làm chim chán ghét kia bị Yến Hồi làm cho đen mặt, mang theo dây xích bay qua chỗ hắn ta cười nhạo một phen rồi mới hài lòng rời đi.

~~~~~

Phượng Sâm: “Pi pi pi, tên kia khiến cho chim thật chán ghét.”

Yến Hồi âm thầm phóng ra uy áp, nhẹ nhàng đáp. “Ừ, ngươi nói đúng.”

Khúc Ninh bị uy áp đặt lên người run rẩy chân. “Mẹ!!! Ta xxx nhà ngươi!”