Chương 23: Chim nhỏ gặp thần côn

Edit: Manh Manh

Bé bồ câu nướng kia đương nhiên không thoát khỏi số mệnh, toàn bộ đều chui vào trong bụng Phượng Sâm.

Mặc dù lúc đầu mua bồ câu đơn giản là muốn ăn đồ tươi mới, bất quá nghe giới thiệu là ngon nhất chim nhỏ liền có hứng thú.

Phượng Sâm có chút do dự có nên ăn bồ câu nướng này hay không, lúc trước cậu thường xuyên phóng hoả đốt rừng, được nếm qua hầu hết động vật trong rừng. Chỉ có duy nhất không ăn món làm từ loài chim, đây là lần đầu tiên. Đương nhiên cái con gà kia không phải loài chim…

Phượng Sâm rối rắm một hồi, cuối cùng không chống được dụ hoặc. Với tinh thần kiên quyết không lãng phí đồ ăn, cậu gặm một ngụm lên đùi chim.

Ai ngờ một miếng lại một miếng, căn bản không dừng được.

Phượng Sâm chuyên chú nhìn chằm chằm vào chim bồ câu tươi ngon, ăn uống thoả thích rồi hát pi pi.

Yến Bắc Linh cũng không chú trọng gì, để cho cậu vừa đi vừa nhấm nháp. Bồ câu non nướng có hình thể giống hệt với Phượng Sâm hiện tại, Yến Bắc Linh cũng không chê cậu phiền, cứ như vậy nâng tay lên cho cậu ngồi ăn.

Gặm đến nơi có nhiều thịt cũng nhiều xương, Phượng Sâm có chút lười không muốn mổ, Yến Bắc Linh liền lấy tay xé thịt xuống đưa đến miệng chim nhỏ.

Một con chim bồ câu này ăn xong, Phượng Sâm không cần đυ.ng chạm gì, chỉ cần động miệng, há mỏ chờ Yến Bắc Linh xé thịt đưa đến. Cuộc sống này so với ở tông môn chờ đợi quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Một con bồ câu non không có nhiều thịt, chút thịt này đối với Phượng Sâm như nhét kẽ răng. Bồ câu nướng mỹ vị như vậy, Phượng Sâm liền hối hận không mua nhiều hơn.

Nếu không phải Yến Bắc Linh dụ dỗ là bên kia còn có đồ ăn ngon hơn, thì chỉ sợ là bồ câu của người bán rong kia đều bị cậu ăn sạch, không còn một con.

Yến Bắc Linh lấy ra một cái khăn mới, nghiêm túc lau nước dính ở tay cùng với mỏ chim nhỏ.

Dù sao cũng không phải tự mình lau, Phượng Sâm lười để ý vì sao Yến Bắc Linh không làm cái thuật gột rửa mà lại đi làm mấy hành động thừa thãi này, cậu chỉ cần đi theo ăn uống no say là được.

Cứ như vậy đi một đường, Phượng Sâm không chỉ ăn không no, sự thèm ăn của cậu đã bị câu ra, dọc đường đi đều kêu to. “Đói quá a…. Ta muốn ăn bồ câu nướng…. Ta muốn ăn thêm bồ câu nướng pi pi pi.”

Cậu loạn kêu pi pi pi, người khác nghe không hiểu cậu đang nói gì nhưng Yến Bắc Linh lại có điểm rõ ràng… Không nghĩ đến với thân hình nhỏ xíu như này lại có thể ăn nhiều như thế…

Phượng Sâm không làm ra hành động gì gây sự chú ý, cậu chỉ ngồi bẹp ở bên tai Yến Bắc Linh lặp đi lặp lại thứ âm thanh ma quái kia.

Mỗi lần cậu nói nguyên nhân đơn giản là bọn họ đi qua một quán ăn nào đó ở trên đường. Đến lúc đi qua hàng bánh bao, Phượng Sâm bây giờ đã được hưởng qua món ăn ngon hơn nó, đối với bánh bao không còn hứng thú nữa liền im lặng thúc giục Yến Bắc Linh đi nhanh một chút.

Đi một lúc Phượng Sâm lập tức phát hiện trong đám người có món cậu yêu thích, hướng tới sạp bánh nướng phi đến.

Ở trong một loạt đồ ăn vặt, bánh nướng đặc biệt làm cậu chú ý. Có một thực khách đem bánh nướng nóng hầm hập phủng ở trong tay, mùi hương nhàn nhạt cách thật xa bay đến chóp mũi cậu, làm chim thèm nhỏ dãi.

Con đường này so với con đường ban nãy đông hơn rất nhiều, lúc này lại gần giữa trưa, trên đường toàn người là người. Phượng Sâm ngửi được mùi vị yêu thích gấp không nổi bay đến, cậu ở trên không trung sẽ không có nỗi phiền não của người đi bộ, phi thẳng đến sạp bánh nướng.

Yến Bắc Linh ở trong đám người cũng không tiện kéo dây xích, đành bất lực đi theo chim nhỏ.

Hắn cười cười cam chịu chạy theo sau bé chim, mang một bé chim ham ăn đến chỗ này quả thực là sai lầm.

Chờ đến khi chim nhỉ ăn uống no đủ thì đã qua buổi trưa. Sự tình ở Cực Bắc Hoang Mạc đã được giải quyết, cậu cùng Yến Bắc Linh ngự kiếm quay trở về tông môn.

Cậu bị Yến Bắc Linh ôm vào trong ngực, ăn no đến mức bụng tròn vo hướng lên trời, còn thường xuyên bị Yến Bắc Linh lén lút xoa xoa mấy cái vào bụng.

Mới đầu bị vuốt ve như vậy làm cho Phượng Sâm hoảng sợ, ngẩng đầu mổ lên cái tay kia một cái. Yến Bắc Linh đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thân thể tự nhiên cũng được tu luyện đến thượng thừa, vậy mà bị Phượng Sâm mổ để lại một vệt đỏ trên da.

Có thể thấy lực đạo của cậu lớn như thế nào.

Một người một chim đều bị sự việc này làm cho hoang mang, Phượng Sâm chột dạ nhìn hai mắt mơ hồ của Yến Bắc Linh, sau đó dơ hai cánh che mắt chim lại.

Yến Bắc Linh bị cậu chọc cười, duỗi tay đẩy cánh nhỏ ra, vệt đỏ trên mu bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt Phượng Sâm, làm cho chim nhỏ chột da nghiêng nghiêng đầu nhỏ.

Trầm mặc một lúc lâu, âm thanh nhẹ nhàng của Phượng Sâm vang lên: “Pi pi, pi.”

Tiên tử, lần sau ta sẽ khắc chế lực đạo, không dám mổ tiên tử nữa.

Dứt lời chim nhỏ mở hai cánh ra, ưỡn bụng nhỏ lên nằm lăn lóc, một bộ thấy chết không sờn.

Yến Bắc Linh cười cười, đem cánh chim đặt về chỗ cũ rồi mới duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ.

Thế mà lúc này Phượng Sâm lại cảm thấy ngượng ngùng, cậu giương mắt lén lút nhìn Yến Bắc Linh đang ngự kiếm, bên ngoài không đổi sắc nhưng thực tế móng vuốt hưng phấn vặn vẹo.

Aaaaaa tiên tử chủ động sờ sờ ta, không lâu sau chắc chắn sẽ đồng ý kết đạo lữ với ta, lúc đó sẽ được cùng tiên tử ân ân ái ái rồi phi thăng… Muahahaha….

Ân đường về hôm nay có chút lâu nhỉ, so với thời gian lúc đi còn chậm hơn một khắc, chắc là tiên tử lo cho cậu mới vừa ăn no nên mới đi chậm.

Hắc hắc!

Đợi đến khi Phượng Sâm vênh váo xong, Yến Bắc Linh đã bay vào tông môn. Cậu đang chuẩn bị đi tìm Tiểu Dung khoe khoang một phen mới phát hiện hơi thở vô cùng xa lạ ở xung quanh.

Cái gì!? Đây không phải đường về nhà sao?

Lông chim trên người Phượng Sâm trong nháy mắt liền nổ tung, toàn bộ thân chim nhìn xù xù một nắm.

Ý thức được đây không phải ở Phượng Tê Tông, Phượng Sâm lập tức bay lên đầu vai Yến Bắc Linh, ý đồ dùng mái tóc của tiên tử che lại thân chim tròn một nắm của mình.

“Cái đậu nành, thiếu chút nữa bay đi mất.” Chim nhỏ sợ hãi than.

Các đệ tử của Vô Cực Tông đều nhìn thấy hết thảy, nhưng không một người nào dám cười ra tiếng, cung kính hành lễ. “Yến tông chủ.”

Yến Bắc Linh lười đánh thái cực cùng họ, hắn hỏi thẳng. “Cung Tứ Dật ở đâu?”

“Hiện giờ tông chủ đang ở trên Vô Cực Sơn.” Đệ tử đứng đầu đáp.

Yến Bắc Linh hơi hơi gật đầu, nhấc chân vượt qua ngạch cửa đi đến Vô Cực Sơn.

Cung Tứ Dật đang nhìn ngắm mấy đồng tiền xu, ánh mặt trời mỏng manh chiếu qua khe lá rớt xuống mảnh lụa trắng che trên mắt. Hắn tinh tế vuốt ve hoa văn trên đồng tiền, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa cũng không ngoài ý muốn. “Ngươi đã đến rồi.”

Yến Bắc Linh đương nhiên cũng biết được lý do Cung Tứ Dật mời mình đến. “Phục Hi Các đã xuất hiện dị tượng, cấm địa Phượng Hoàng ít ngày nữa có lẽ phải mở ra. Vô Cực Tông chắc hẳn cũng muốn phái người đi vào, người đâu?”

Cung Tứ Dật không trả lời, đem đồng tiền đặt lại trên bàn, vươn tay về phía Yến Bắc Linh. “Cho ta mượn chim của ngươi nhìn một chút.”

“Pi?” Phượng Sâm nghi hoặc nhìn Cung Tứ Dật.

Người trước mắt này không vấn tóc, mái tóc dài xoã tung trên vai, trên mắt che một miếng lụa trắng nhưng không che được khuôn mặt đẹp tựa như ngọc, cả người tản ra hơi thở nhu hoà.

Phượng Sâm dấu mình dưới tóc của Yến Bắc Linh, từ khi vào cửa không động đậy, dây xích trên chân cũng không phát ra âm thanh gì. Hơn nửa trên mắt hắn còn che miếng vải, làm sao lại phát hiện ra sự tồn tại của cậu?

Chẳng lẽ…. Mùi chim trên người cậu nồng lắm sao? Đây không thể nào đâu, ngày nào cậu cũng tắm đấy.

Tuy nội tâm Phượng Sâm liên tục phun tào, nhưng chung quy cậu lại không ghét hơi thở ôn nhu trên người Cung Tứ Dật. Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Linh, thấy tiên tử gật đầu, cậu liền mở cánh bay về phía Cung Tứ Dật.

Tuy mắt Cung Tứ Dật không nhìn thấy nhưng lại rất chuẩn xác đón được Phượng Sâm đang bay đến.

Thời điểm Cung Tứ Dật nhẹ nhàng vuốt ve lông chim vậy mà Phượng Sâm lại không cảm thấy ghét bỏ, cậu rất thích hơi thở trên người hắn.

“Hương lúa mổ dư anh vũ viên,

Bích ngô tê lão Phượng Hoàng chi.”

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Cung Tứ Dật mới nói ra một câu thơ như này.

Câu thơ này quá mức lộ liễu, thiếu điều nói thẳng ra. Phượng Sâm suýt chút nữa cho rằng thân phận của mình đã bị lộ.

Lần này thì nguy rồi, bên ngoài đang rất hỗn loạn, tu vi của cậu vẫn chưa khôi phục được một nửa, một khi thân phận bị bại lộ, có khi sẽ bị bắt đi tra tấn dã man.

Thật là đáng sợ!

Phượng Sâm sợ tới mức cả thân chim cứng đờ, cậu về sau không dám nói loài người toàn nói bậy nữa, sao lại có người đoán chuẩn như vậy?

Cung Tứ Dật nhận thấy chim nhỏ trong lòng khác thường, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp tục nói. “Cấm địa Phượng Hoàng ta sẽ không đi, nhưng nếu ngươi cần sự giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”

“Được rồi, chim nhỏ ra ngoài chơi đi.” Cung Tứ Dật vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái, không biết lấy từ đâu ra một viên đan dược đặt trước mỏ chim nhỏ nói.

Phượng Sâm đã từng nghe nói về đan dược này, nghe bảo đây là đan dược thượng phẩm, bên trong không có một chút tạp chất nào.

Nhưng mà cậu cũng không rõ lắm về các loại đan dược, hình như mùi có chút giống với… đan dược trì hoãn thọ mệnh?

Đây chính là tâm ý của người ta nha, Phượng Sâm không cự tuyệt mà mở miệng nuốt xuống.

Đan dược vào miệng là tan, vị hương thảo nhàn nhạt tràn ngập trong miệng, vừa lúc coi như đây là điểm tâm phụ đi.

“Thoát ly gông xiềng tự trong lòng biết,

Mát lạnh cảnh giới duy thấy.”

Cung Tứ Dật đứng dậy trả lại chim nhỏ vào ngực Yến Bắc Linh, chỉ nhẹ nhàng nói với Phượng Sâm một câu như vậy.

Cung Tứ Dật không giải thích là câu thơ này khuyên ai, nhưng Phượng Sâm có cảm giác câu thơ này là dành cho cậu.

Phượng Sâm có chút nghi hoặc.

Thần thần bí bí, thì ra Cung Tứ Dật là thần côn a.

Chim nhỏ hoàn toàn quên mất ban nãy mình đã hứa hẹn là chim văn minh, không mắng người, ở trong lòng âm thầm gán cho Cung Tứ Dật cái danh thần côn.

Cung Tứ Dật tựa hồ nhận ra gì đó, cúi đầu cách một tấm lụa trắng nhìn chăm chú vào chim nhỏ trong ngực Yến Bắc Linh.

Chim nhỏ thấy thế lập tức co người thành hình quả bóng. Yến Bắc Linh nghe xong hai câu thơ cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhận lấy bé chim nhỏ ôm vào trong ngực. Đem một cái khoá nhỏ treo lên móng vuốt của cậu.

Khoá nhỏ này nhẹ hơn cái dây xích bị cởi ra kia, không ảnh hưởng đến hoạt động của Phượng Sâm.

Hắn đi ra ngoài cửa, đưa chim nhỏ lên không trung. “Đi ra ngoài chơi đi, nhớ rõ giờ cơm quay về tìm ta.”

Ngoa ngoa ngoa, pi pi pi… ta tự do rồi!!! Aaaaa

~~~~~

Phượng Hoàng: “Hù chết bảo bảo! Sao thần côn ở nhân giới bói ra được hay vậy?”

Cung Tứ Dật: *mỉm cười* “Ai là thần côn?”

Phượng Hoàng ngậm đan dược trong miệng. “A! Yến Bắc Linh bói ra ta ở chỗ nào thật chuẩn. Ha ha.”

Yến Hồi: “???”