Edit: Manh Manh
Ăn hết hai khối thịt, Phượng Sâm liền cảm thấy mỹ mãn, thời điểm nghe thấy Yến Hồi muốn mang cậu ra ngoài, Phượng Sâm lập tức gật đầu đáp ứng.
Vô nghĩa! Được ăn được uống lại còn được đi ra ngoài chơi. Làm sao cậu có thể không đồng ý...
Nhưng trên thực tế là do cậu suy nghĩ quá đơn giản, vốn tưởng khi ra ngoài chơi sẽ được tháo cái dây xích vướng víu trên chân xuống. Kết quả thì đúng là có được cởi, cậu đang chuẩn bị bay lên cảm thụ sự tự do thì Yến Bắc Linh lại từ trong túi lấy ra một dây xích vàng tương tự, lần nữa đeo lên móng vuốt nhỏ của Phượng Sâm.
Điểm khác nhau giữa hai cái xích là gì? Là cái sau có dây dài hơn cái trước...
Người này sao lại mưu mô như vậy? Ta quyết định thui hồi lời nói khen ngươi vừa nãy, Yến Bắc Linh người này chính là người xấu tội ác tày trời.
Mắng thì mắng nhưng trên mặt cậu vẫn không có biểu tình gì, dù sao cậu thật sự muốn đi chơi.
Phượng Sâm chợt nhận ra ở dưới chân núi Phượng Tê Tông có một thị trấn nhỏ rất náo nhiệt, từ lúc vào tông môn cậu chưa từng xuống núi quan sát, vậy nên lúc này chim nhỏ cảm thấy phi thường kích động.
Nếu không phải Yến Hồi đã phong ấn linh lực của Phượng Sâm, lại rèn cái dây xích rất rắn chắc thì chỉ sợ là chim nhỏ này đã vui đến mức bay đi mất.
Lần ra ngoài này là mấy người ở Phục Hi Các đưa thiệp mời đến Yến Bắc Linh, nghe nói có chuyện rất quan trọng muốn tìm tông chủ Phượng Tê Tông để thương nghị, không hiểu sao Yến tông chủ lại đem theo con chim nhỏ ham ăn ham uống này đi để làm gì.
Lần này Yến Hồi không đem theo Nguyên Nghĩa, không biết có phải do lần trước bệnh chưa khỏi hay không, nhìn qua rất ốm yếu, Phượng sâm còn nhân cơ hội mắng nó hai câu. Nguyên Nghĩa chỉ trợn mắt nhìn cậu một cái rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Phản ứng này của nó có chút không đúng a, sẽ không phải mắc bệnh nan y chứ?
Bất quá ngay từ đầu Yến Bắc Linh cũng không có ý định mang theo nó, nếu đi gần thì không sao, nhưng lần này đi xa, Nguyên Nghĩa bay chậm là một chuyện, trên đường còn phải nghỉ ngơi thường xuyên. Nếu gặp chút chuyện gấp thật sự là không có phương tiện gì mang theo Nguyên Nghĩa đi cùng. So ra, vẫn là ngự kiếm phi hành là nhanh nhất.
Vì thế đội ngũ lần này chỉ có Yến Bắc Linh cùng một bé chim bị buộc chân -----
Phượng Sâm đang tưởng tượng tiên tử ở một bên ngự kiếm, cậu ở bên cạnh kề vai sát cánh bay cùng, rất có phong cảnh nha.
Nhưng trên thực tế là Yến Bắc Linh ngự kiếm phi hành, tay hung hăng nắm chặt dây xích của Phượng Sâm, làm cho cậu chỉ có thể đứng ở trên vai hắn, một tấc không rời.
Người nay đâu phải đang nuôi chim, đây là cầm tù cấm luyến cậu có hiểu hay không ----
(Nôm na là cầm tù chim nhỏ quá mức vì yêu thương .... Phượng Sâm đang tự luyến nha mọi người.)
Cũng may tốc độ ngự kiếm của Yến Hồi rất nhanh, cậu chỉ kịp phun tào hai câu thì đã đến trước cửa Phục Hi Các.
Trước mặt người ngoài, Phượng Sâm sẽ không lỗ mãng, cậu im lặng đứng ở trên vai Yến Bắc Linh, đưa mắt nhìn xuống mọi người đang đứng trước mặt.
Không có biện pháp, Yến bắc Linh cao gần năm thước tám tấc, so với cậu còn cao hơn một cái đầu, đứng ở trên vai là có thể nhìn cả thế giới luôn.
(5 thước tám tấc ~ 1 mét 8.)
Đệ tử canh gác liếc mắt một cái đã nhìn thấy Yến Bắc Linh, vội vàng cung cung kính kính hành lễ. "Yến tông chủ, các chủ cùng các vị chấp sự đã ở Chấp Sự Đường chờ ngài, mời tông chủ theo đệ tử ạ."
Yến Bắc Linh đến đây không phải một hai lần, không cần người chỉ dẫn mà thuần thục đi vào trong.
Phượng Sâm nhân cơ hội xem xét nơi này, cậu đứng ở trên vai Yến Bắc Linh duỗi cổ, nỗ lực trợn tròn con mắt nhỏ như hạt đậu tìm kiếm khắp nơi.
Phục Hi Các tọa lạc ở phụ cận nơi Thanh Long chôn mình, phong cách nơi đây có thể nói là bỏ xa Phượng Tê Tông cả vạn dặm. L*иg đèn treo dưới mái hiên được làm bằng vàng ròng, vô cùng chói mắt. Phiến gạch lát bên dưới được làm bằng ngọc thạch, toàn bộ đại môn toát lên vẻ huy hoàng, xa hoa lãng phí.
Trước cửa Nghị Sự Đường bày biện một đoạn xương sống lưng của Rồng, uy áp không thâm hậu, nhìn qua là biết xương của một bé Rồng chưa trưởng thành.
"Wow, ở đây sao lại có thứ tốt như này." Phượng Sâm ngửa đầu nhìn đoạn xương từ trên xuống dưới, cố gắng từ hơi thở tàn lưu mỏng manh phán đoán xem đây là vị tiểu đồng bọn nào. "Các ngươi dám khai quật đem xương Rồng trưng bày ở đây, bọn Rồng mà biết thì chúng sẽ bật mộ sống dậy, qua đây gϊếŧ hết luôn."
Phượng Sâm còn đang muốn nói thêm gì đó, miệng chim vừa hé đã bị hi ngón tay Yến Bắc Linh kẹp lại. "Đừng mắng chửi người."
"???" Ngươi mới mắng chửi người ý, ta chính là một bé chim văn minh, ngươi như thế nào lại phán đoán ta là chim như vậy?
Không biết Yến Bắc Linh dùng bao nhiêu lực mà Phượng Sâm muốn nhúc nhích mỏ cũng không được, cậu tức giận đến phồng cả má, dùng móng vuốt cào lên người hắn một cái. Vốn nghĩ hắn sẽ bị cào đau đến mức kêu lên ngao ngao giống Tiểu Dung, kết quả cậu cảm thấy từ móng vuốt truyền đến một trận đau thấu tim gan, còn Yến Bắc Linh thì không có thương tổn gì.
Tốt tốt tốt, ngươi là đang bắt nạt ta hiện tại chỉ là một con chim nhỏ Kim Đan kỳ thôi đúng không, chờ ta lần nữa biến trở về Đại Phượng Hoàng Đại Thừa kỳ, thân cao sáu thước đủ để miệt thị thế giới, ngươi cứ chờ mà xem!
(6 thước ~ 2 mét.)
Phượng sâm tự biết bản thân đánh không lại Yến Hồi, liền thức thời mà dơ cánh đầu hàng. Vài vị chấp sự đứng ở cửa chờ Yến Bắc Linh, thấy hắn chậm rãi đi đến liền quy củ hành lễ. "Yến tông chủ."
"Ân." Yến Hồi lúc này mới buông lỏng tay, trên mặt trở lại vẻ lạnh nhạt. "Hôm nay mời ta đến đay, là có chuyện gì quan trọng muốn thương nghị?"
Khúc Ninh ngồi ở chủ vị rốt cuộc cũng nghe được động tĩnh, lúc này đứng dậy, từ trong túi càn khôn lấy ra một vật ném cho Yến Bắc Linh.
Đồ vật bay đến, Phượng Sâm ỷ vào bản thân có thể bay, không cho Yến Bắc Linh cơ hội đón được cậu liền bay đến ôm lấy vật kia vào trong ngực. Yến Bắc Linh thấy cậu không có ý muốn phá hủy vật nọ, chỉ là muốn trả thù hắn vừa rồi kẹp mỏ cậu, liền mặc kệ cậu ôm.
"Đoạn thời gian trước ở cấm địa Phượng Hoàng xuất hiện dị tượng, Huyền Sương Kiếm yên lặng nhiều năm nay đã thức tỉnh, nháo ra động tĩnh không nhỏ. Xong việc ta phái người đi Cực Bắc Hoang Mạc, lại phát hiện ở đó đột nhiên xuất hiện một khối Long giác nhỏ."
"Bất quá chỉ là một mảnh nhỏ. Lại không phải chân Long hiện thế." Yến Bắc Linh duỗi tay lấy đi mảnh nhỏ Phượng Sâm đang ngậm trong miệng chơi đùa, chim nhỏ vẫn còn đang giận dỗi cùng hắn đấy, làm sao có thể làm theo mong muốn của Yến Bắc Linh, tất nhiên là tiến lên tranh đoạt.