Chương 17: Chim nhỏ vào bếp

Edit: Manh Manh

Cực khổ vẫn chưa kết thúc, Phượng Sâm mới bò ra khỏi một cái đầm lầy còn chưa kịp thở phào, kết quả vừa đi được hai bước đã ngã xuống vực sâu.

Mãi mới không cần phải vất vả mỗi ngày đến chỗ tiên tử cần cù luyện kiếm, vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể nhìn thấy được ánh mặt trời, ai ngờ quay ra liền không cho cậu ăn cơm.

Còn không phải không cho ăn có một ngày!

Từ ngày hôm ấy, nhà ăn cứ vài ngày lại đóng cửa. Nhưng cũng may là các đệ tử đều có Tích Cốc đan, không ai có ý kiến gì, dù sao thì người tu tiên vốn không nên có ham muốn ăn uống quá nhiều. Trong bụng trống rỗng thì đi ăn mấy viên đan dược là được.

Nhưng Phượng Sâm khác với bọn họ, sau khi ngủ say cả ngàn năm, tỉnh lại cậu cảm thấy bản thân càng dễ đói bụng hơn. Một bữa không ăn là có thể đói đến mức thần chí không rõ. Tuy Tích Cốc đan có thể luyện ra nhiều loại hương vị, cũng không phải quá mức khó nuốt. Nhưng người khác ăn Tích Cốc đan xong thì no, đến phiên cậu ăn xong lại càng đói.

Phượng Sâm không tin tà, liền ăn cả một bình Tích Cốc đan, rồi sau đó đi ngủ trưa. Thời điểm cậu tỉnh dậy thì đói đến mức đầu óc choáng váng hoa mắt chóng mắt.

Cuối cùng Phượng Sâm đành cam chịu.

Mấy ngày nay chỉ có chỗ Chung Nam Tiêu là làm đồ ăn, mỗi ngày Đoạn Thanh Sương đều mặc gió mặc mưa mà chạy đến mời cậu đi Tu Trúc Sơn ăn cơm. Phượng Sâm đã được trải nghiệm qua một lần, nói cái gì đều không chịu đi. Trong tông môn thấy bóng dáng Chung Nam Tiêu liền đi đường vòng.

Đã nhiều ngày rồi cậu đều dựa vào Tiểu Dung đi đào rau dại. Bởi vì trước đó bọn họ quậy quá lớn, từ đệ tử đến trưởng lão đều quây viện của mình đến mức kín mít, Tiểu Dung đi ra ngoài một chuyến thiếu chút nữa bị người khác bắt được.

Nếu ngày nào đó Tiểu Dung bị bắt, không phải cậu sẽ bị chết đói sao? Đào rau dại cũng không phải là kế sách lâu dài a.

Phượng Sâm tức giận vén tay áo quyết định tự mình làm cơm, nhà ăn không mở thì tự cậu sẽ nấu. Không phải chỉ là nấu cơm lại xào xào đồ ăn, cái này thì có gì khó?

Nói xong liền hành động luôn, ngày hôm sau thời điểm đi học cậu liền nói ý tưởng này cho Đoạn Thanh Sương nghe.

"Sư huynh! Sư huynh!" Phượng Sâm dùng sách kê mặt, gọi Đoạn Thanh Sương rồi nhẹ giọng nói. "Sư huynh, sư thúc lấy đâu ra mấy dụng cụ nấu ăn vậy? Ta cũng muốn thử nấu xem sao."

"Ân?" Đoạn Thanh Sương không dự đoán được là Phượng Sâm sẽ tự mình nấu cơm, ngốc lăng một chút rồi nói. "Mấy thứ này lấy ở phòng bếp của Tu Trúc Sơn, nếu đệ muốn, ta giúp đệ lấy một ít đem qua."

Là một sư huynh tốt, mấy yêu cầu nho nhỏ này của sư đệ tất nhiên là Đoạn Thanh Sương sẽ giúp.

Trong đầu Phượng Sâm đã bắt đầu tưởng tượng bản thân có thể làm ra một bàn đồ ăn lớn.

Thịt kho tàu, cà tím nướng, đậu hủ chiên hành lá, khoai tây thai sợi chua cay,.... Nghĩ thôi đã cảm thấy ăn ngon.

Đoạn Thanh Sương không hổ là người được xếp vào danh sách sư huynh tốt nhất tông môn. Vừa tan học liền có người mang túi càn khôn qua đưa cho cậu.

Đoạn Thanh Sương đứng ở một bên nhìn cậu cười nói. "Mở ra nhìn xem, dạo gần đây tuyết rơi, đồ trên Tu Trúc không được đầy đủ lắm, chỉ cho đệ được một ít."

Phượng Sâm nghe xong liền lấy linh lực đi vào dò xét, phát hiện thật ra bên trong không hề thiếu thốn như Đoạn Thanh Sương nói. Bên trong có hơn mười chủng loại đồ ăn đa dạng, thậm chí ở trong một góc còn có mấy cây linh thảo có thể trực tiếp ăn sống.

Nhiều hơn so với cậu dự đoán, Phượng sâm ôm chặt túi càn khôn, liên tục nói lời cảm tạ với Đoạn Thanh Sương.

Đoạn Thanh Sương xua tay cự tuyệt. "Chỉ là trùng hợp mà thôi, mấy hôm nay sư phụ ta thích chế tạo ra mấy món ăn mới. Mấy cái này ở trên núi cũng nhiều lên."

"Cảm ơn sư huynh! Đợi ta nấu được món ngon nhất sẽ đến tìm huynh." Phượng Sâm cười tươi chạy mất.

**_**

Phòng bếp của Cực Túc Sơn đã lâu không có ai đến, Yến Bắc Linh không ăn gì, lúc trước ở đây ngoại trừ hắn cùng Nguyên Nghĩa đều không có ai khác, phòng bếp liền vắng vẻ đến bây giờ.

Cũng may là mỗi ngày đều có đệ tử đến quét dọn, cho nên không xuất hiện tình trạng bụi bay mờ mịt. Đây chính là nơi Phượng Sâm sẽ nấu cơm.

Phượng Sâm chọn nguyên liệu cậu thích ăn nhất rồi đặt ở trên thớt, dùng nước rửa sạch xong, liền dùng dao phay cắt cà tím ra thành từng khối, đặt vào trong cái bát ở bên cạnh. Cậu cắt thêm vài cái đậu que, vài miếng đậu hũ đặt ở một bên.

Dưới nồi không có củi đốt nhưng cái này không cần lo lắng. Phượng Sâm trực tiếp tạo ra một ngọn lửa ném xuống bên dưới đáy nồi. Đợi một lúc liền đưa tay gần sát đáy nồi cảm nhận nhiệt độ.

Làm còn rất ra dáng.

Phượng Sâm nhớ lại cách làm của các đầu bếp ở Phượng tộc hồi trước, làm từng bước một, lấy dầu ăn đổ một vòng quanh chảo.

"Hình như xào cà tím cần thêm dầu ăn thì phải..." Phượng Sâm lầm bầm làu bàu, đắn đo suy nghĩ mãi, lại đổ thêm hai vòng dầu ăn quanh thành chảo.

(Cái chảo mà đáy nó sâu sâu ý các bạn, đổ quanh thành xong nó chảy dần xuống đáy chảo ý.)

Sau đó cậu đổ toàn bộ cà tím đã cắt sẵn vào chảo, giọt nước chạm vào dầu nóng nổ lên bôm bốp, suýt chút nữa bắn lên mặt Phượng Sâm.

Tuy rằng cậu không sợ nóng, dầu bắn lên người cũng không để lại dấu vết gì. Nhưng cho dù là thế Phượng Sâm vẫn sợ chết đi được.

Hù chết bảo bảo rồi.

Cậu lấy cái xẻng đảo qua đảo lại hai lần, sau đó đổ đậu que cùng đậu hủ đi vào đảo đều tay. Ngay sau đó ánh mắt chạy đến mấy hũ gia vị trên bàn.

Phượng Sâm dùng tay dính một ít bột không tên rồi cho vào miệng nếm thử, ừm ừm đây là muối. Sau đó cho một ít muối vào trong chảo.

Một mặt của đậu hủ đã ngấm gia vị, cậu lật mặt kia lại đun tiếp. Lại đảo cà tím cùng đậu que lên, lúc này mới gắp một miếng cà tím cho vào miệng.

(Hic, rõ ràng là đảo đều đậu hủ với cà tím rồi, không hiểu sao sau đấy lại lật đậu hủ, đảo cà tìm với đậu que... Mọi người coi như mất não khi đọc đoạn này nhé.)

Còn chưa có chín nhưng không có hương vị gì.

"Cho một muỗng vẫn chưa đủ sao?"

Phượng Sâm ôm hũ muối ăn do dự, cuối cùng cho thêm hai muỗng.

Nước dùng trong lại thêm nước sốt do cà tím đun ra, hòa cùng sắc trắng đậu hũ và sắc xanh đậu que.

Phượng Sâm vừa lòng nhìn cảnh tượng trong chảo, đem thực đơn trong túi càn khôn ném thật xa.

Với trình độ này của cậu, cần gì cái thực đơn kia.

Đợi chưa được nửa nén hương, Phượng Sâm gấp không chờ được mà tắt lửa, lấy xẻng múc đồ ăn ra bát.

Cậu cho đồ ăn ra sớm vì sợ xảy ra tình huống cháy đáy nồi. Vốn tưởng rằng với trình độ của cậu sẽ làm ra được một mâm đồ ăn hoàn mỹ, ai ngờ đáy nồi vẫn bị cháy đen một chút, chỉ một chút mà thôi.

Cũng may bàn đồ ăn của cậu vẫn chưa có mùi cháy hay khó ngửi gì, chắc không có ảnh hưởng gì đâu haaa.

Chờ lấy đầy đủ bát đũa, chuẩn bị gọi Tiểu Dung qua ăn cơm cùng, Phượng Sâm mới nhận ra mình chưa có nấu cơm.

Vì thế lại quay ra, dùng nước rửa sạch chảo, cho non nửa hộp gạo, bật bếp đun một thời gian.

Một chén trà nhỏ sau, công tác rườm rà này rốt cuộc hạ màn. Mở nắp chảo lên, cậu mới cảm thấy bản thân đã nghĩ việc nấu cơm này quá đơn giản.

Có lẽ là cậu cho hơi ít nước, lấy cơm ở giữa ra, bên ngoài có một lớp cháy, ừm cái cháy này giống hình dạng cái bánh ghê. Phượng Sâm thử một miếng nhỏ phát hiện cái cháy này... thật giòn, còn hơi dính.

Dù sao vẫn có thể ăn được. Cậu trộn lẫn với cơm luôn.

"Tiểu Dung!" Phượng Sâm hướng ra sân hô một tiếng, nghe được động tĩnh chó nhỏ lập tức buông chim sẻ ra, chạy như bay về phía nhà bếp.

"Tới đây uông! Wow nhìn qua có vẻ rất ngon miệng." Tiểu Dung phe phẩy cái đuôi, nhìn bàn đồ ăn do Phượng Sâm nấu khen ngợi.

Nó gấp không chờ nổi mà mở mồm ăn một miếng lớn cơm cùng đồ ăn. Tiểu Dung nhai nhai mấy cái rồi từ trong miệng nhổ ra mấy cây đậu que màu sắc không khác vỏ cà tím lắm.

Nó gian nan nuốt đồ ăn xuống, vội ăn hai miếng cơm để áp vị mặn trong miệng."Đại ca, rốt cuộc ngươi cho bao nhiêu muối vậy hả, ngươi không ăn thử trước khi cho gia vị sao? Sao cà tím này cùng than giống y chang nhau, suýt chút nữa sặc chết."

Nhai cơm được một nửa, Tiểu Dung liền lấy móng vuốt duỗi đến hàm răng, thử duỗi duỗi vài cái không có hiệu quả, thấy cái mâm có vẻ cứng nó liền há miệng cắn loạn lên cái mâm.

"Ngươi làm gì thế? Nhập ma hả?" Phượng Sâm bị hành động này của nó làm cho hết hồn, chiếc đũa kẹp đậu que cũng không biết nên bỏ xuống hay đưa vào trong miệng.

Ăn cái này xong sẽ giống Tiểu Dung biến thành đứa ngốc à?

"Không phải chứ Phượng ca, cơm ngươi nấu muốn đại chiến ba trăm hiệp với ta à?" Tiểu Dung cắn loạn nửa ngày ở mâm cơm của nó cũng không thể tách cái cơm kia ra khỏi hàm răng được. Nó xoay người nhìn thấy chân bàn có vẻ ổn, xông lên cắn loạn.

Phượng Sâm trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Dung làm một loạt hành động chỉ vì ăn xong một miếng to đồ ăn. Cậu thử một miếng cơm trộn cháy, phát hiện ừm ừm có hơi dính răng chút nhưng so với cơm khô của Chung Nam Tiêu dễ ăn hơn nhiều. Cũng không đến nỗi như Tiểu Dung nói.

Tiểu Dung náo loạn một hồi cuối cùng cũng gỡ được đống cơm dính ở trên răng xuống. Phượng Sâm nấu cho một bát nước canh mới kết thúc được bữa cơm trưa này.

Sau khi dọn dẹp xong, Phượng Sâm thoải mái nằm dài lên bãi cỏ, Tiểu Dung nhàn dỗi bắt đầu bình phẩm cơm trưa hôm nay. "Về sau nấu cơm ngươi cho thêm chút nước đi."

Nó tận tình khuyên bảo. "Cũng may hôm nay là ta ăn, bằng không cũng không có ai nguyện ý ăn cơm của ngươi nấu, về sau nếu nấu cơm nhất định ngươi phải ăn thử trước..."

"Dừng!" Phượng Sâm làm cái thế thủ. "Ngoại trừ ăn cơm ta nấu ngươi còn có gì để ăn hả? Thật là cái loại khổng tước xòe đuôi --- bớt tự mình đa tình."

"Ta ở đây cho ngươi lời khuyên, ngươi lại còn..." Lời còn chưa nói xong, bụng Tiểu Dung kêu lên một tiếng thật lớn. Phượng Sâm đang ngồi gần nó, tất nhiên cũng nghe thấy được.

Cậu cười lạnh một tiếng. "Ta còn tưởng chuyện gì, thì ra là chưa ăn no."

"Không đúng, không đúng." Tiểu Dung lập tức đứng lên chạy đi, một bên còn quay lại kêu to. "Phượng Sâm đồ chim xấu xa, ngươi dám hạ độc ta."

"Cái gì độc.." Phượng Sâm chưa nói xong thì nghe thấy bụng mình cũng kêu to, sau đó là cơn đau đớn kịch liệt truyền đến.

Cậu lập tức đứng lên, chạy theo Tiểu Dung về phía nhà ở. "Cái đậu xanh, chó nhỏ đừng chạy, trả nhà xí lại cho ta!"

Đáng chết, cậu không nghĩ ra mình đã làm cái gì mà bị đau bụng!

~~~~~

Phượng Hoàng: "Trình độ nấu ăn của ta đạt mức thượng thừa luôn."

Ờmmmmm

Tiểu Dung: "Hự... ngươi... hạ cái độc gì.... đau chết cẩu rồi..."