Chương 18: Chim nhỏ bị bắt

Edit: Manh Manh

Sau ngày hôm ấy, Phượng Sâm suy nghĩa cả trăm lần vẫn không biết rốt cuộc cậu làm sai ở bước nào mà dẫn đến kết cục kinh khủng như thế.

Hai ngày liên tiếp cậu đều chạy vào phòng bếp luyện tay nghề, cơm nấu không bị nhão thì cũng cứng đơ như hạt gạo, hương vị của món rau xào đã có chút tiến bộ nhưng khống chế lửa vẫn chưa được tốt.

Có khi rau xào sẽ bị cháy đen thành một cục, có khi lại giữ được hương vị nguyên thủy của rau dại --- ăn rau xào như rau sống.

Tiểu Dung chỉ nhận ra thứ mình đang ăn là cái gì khi nhai xuống, bên ngoài nhìn không ra đấy là món gì luôn. Bề ngoài nhìn đen như mực, ăn vào trong miệng có khi ngọt lịm như chè, có khi lại là đậu hủ cay rát bên trong bị đào rỗng nhét Tiên Linh quả ở trong....

Phượng Sâm chỉ có hứng thú với phòng bếp được đúng hai ngày. So với lật bánh tráng còn nhanh hơn. Cái thực đơn ở trong túi càn khôn bị cậu ném thật xa kia đã được nhặt lại. Thế nhưng cậu lại không hiểu mấy cái trong sách viết.

"Lấy một lượng muối ăn vừa đủ", "Căn cứ vào nguyên liệu nấu ăn để cho một lượng mỡ heo vừa phải..." Rốt cuộc là có ý gì? Bao nhiêu là vừa đủ?

Tề trưởng lão thấy mỗi lần lên lớp cậu đều mở sách ra xem, tưởng rằng Phượng Sâm rốt cuộc đã thông suốt, đang chuẩn bị khích lệ một phen. Nào ngờ đến gần thấy trên sách viết cái gì ---- Mà trùng hợp trang Phượng Sâm đang xem lại là: "Cách xử lý thịt gà sạch nhất..."

Cái này làm Tề Hoài Nhân nhớ lại đoạn ký ức không mấy tốt đẹp kia, tức giận bắt Phượng Sâm quay về chép sách. Con đường nấu ăn có vô vàn khó khăn, đã nhiều ngày Phượng Sâm ăn cỏ không cảm nhận ra hương vị gì. Muốn làm thêm chút đồ ăn lại ăn không ngon...

Tiểu Dung chạy đi tìm kiếm cả ngày trời ở Phượng Tê Tông đều không tìm được một chút đồ ăn nào. Đợi đến buổi tối cũng chỉ tìm được hai cái xương gà không còn tí thịt nào ở trong bụi cỏ.

Hiện giờ Nguyên Nghĩa đã khỏi bệnh, sau giờ Ngọ cậu vẫn phải đến luyện kiếm ở chỗ Yến Bắc Linh. Thật ra Nguyên Nghĩa cũng không nhân cơ hội trả thù cậu, lông chim lúc trước bị đốt hiện giờ đã khôi phục lại như cũ.

Cả ngày nhân lúc Phượng Sâm luyện kiếm liền sấn tới ăn chân giò kho và đùi gà nướng. Cậu nhìn hận đến mức ngứa răng.

Đã nhiều ngày rồi Phượng Sâm chưa đến phòng bếp làm chút đồ ăn, lại không muốn đi đến chỗ Chung Nam Tiêu để chịu tội. Hiện giờ cậu vẫn ăn đồ mà Đoạn Thanh Sương cho lần trước, nhưng mỗi ngày đều ăn rau xà lách làm sao có thể giúp cho Phượng Sâm no bụng?

Phượng Sâm ở trước mặt Yến Bắc Linh sắc mặt như đi vào cõi thần tiên, không đem chuyện thế tục đặt vào trong mắt. Lúc luyện kiếm ngửi thấy mùi đồ ăn mặt cũng không biến sắc, không thèm để ý đến Nguyên Nghĩa đang khıêυ khí©h.

Vô nghĩa, cậu đã đói đến mức không còn tinh thần để so đo.

Tiểu Dung đã quen với việc bữa đói bữa no, trạng thái của nó khá hơn Phượng Sâm nhiều, ăn rau dại là đủ qua bữa rồi. Nhưng mà rau dại ở trên núi cũng không đủ cho hai bọn họ ăn mỗi ngày, mắt thấy đồ ăn sắp cạn kiệt, Phượng Sâm một lần nữa chạy đến tìm sư huynh tốt của mình.

Cứ tưởng đây chỉ là một việc nhỏ, chỉ cần chịu đựng vài ngày chờ nhà ăn mở cửa lần nữa là ổn. Ai ngờ đã qua hơn một tháng, nhà ăn không có dấu hiệu mở cửa trở lại. Làm cho Phượng Sâm sợ hãi tột độ.

Đoạn Thanh Sương nghe Phượng Sâm nói xong, lộ ra vẻ mặt khó xử. "Nấu ăn chỉ là hứng thú nhất thời của sư phụ, hiện tại người lại có việc gấp cần xử lý. Mấy nguyên liệu còn thừa sáng nay sư phụ đem đút cho mấy con chim ở trong viện hết rồi."

"A?" Đầu óc Phượng Sâm chưa kịp định hình. "Vậy sư thúc không nấu cơm nữa?"

"Đúng vậy!" Đoạn Thanh Sương thở dài, ánh mắt lần nữa dừng lại trên mặt Phượng Sâm. "Đồ lần trước đệ nấu hết rồi hả? Nhìn không ra đệ còn biết nấu cơm."

Phượng Sâm không dám nói phần lớn nguyên liệu đó đều bị cậu nấu hỏng, toàn bộ được chôn xuống đất biến thành phân bón.

Cậu ấp úng mà nói: "Tay nghề nấu nướng của ta cũng bình thường thôi."

"Vẫn là, trong Phượng Tê Tông không ai có thể so tay nghề với sư thúc đâu." Đoạn Thanh Sương cảm thán. "Vài ngày trước Nguyên Nghĩa sinh bệnh, sư thúc luôn nghĩ ra mấy phương pháp để dỗ nó ăn."

Nghe chuyện liên quan đến mỹ nhân tiên tử, cậu liền hứng thú hỏi. "Sư tôn? Ngài ấy cũng nấu cơm?"

"Ngày thường nhìn sư thúc cao lãnh vậy, nhưng vẫn luôn dịu dàng đút đồ ăn cho Nguyên Nghĩa. Thời điểm luyện kiếm đệ cũng thấy mà đúng không." Đoạn Thanh Sương lúc này mới phản ứng lại, thò đầu đến lén lút nói cho cậu. "Nơi đó của sư thúc khẳng định có rất nhiều linh thảo cùng linh quả, đáng tiếc hôm nay ngài ấy bế quan rồi, không biết khi nào mới ra ngoài."

"Được rồi, ta vào bên trong tìm lại xem còn chút đồ ăn nào hay không rồi đem qua cho đệ." Đoạn Thanh Sương vỗ vỗ bờ vai cậu, xoay người rời đi.

Chỉ để lại Phượng Sâm đang đứng tại chỗ suy tư gì đó.

**_**

Đoạn Thanh Sương lừa Phượng Sâm xong thì chạy vào Tu Trúc Sơn, Yến Bắc Linh đang bế quan trong miệng hắn đang ngồi trong vườn đào thoải mái đánh cờ với Chung Nam Tiêu.

Chung Nam Tiêu từ xa đã nhìn thấy, vội nhân cơ hội dấu hai quân cờ trong góc, đứng lên hỏi. "Thế nào? Tiểu Phượng phản ứng thế nào?"

Yến Bắc Linh nhìn thấy động tác nhỏ của Chung Nam Tiêu, hắn cũng biết tính tình của sư huynh nhà mình, đành mắt mở mắt nhắm cho qua, không bắt Chung Nam Tiêu thả hai quân cờ lại.

Đoạn Thanh Sương nhịn cười, chắp tay thi lễ nói. "Tiểu sư đệ đã biết được nơi có đồ ăn, hẳn không bao lâu nữa sẽ hành động."

"Rất tốt, rất tốt." Chung Nam Tiêu lại chậm rì rì ngồi xuống, quơ tay cầm một quân cờ trắng, chỉ vào bàn cờ giương giọng nói. "Ta thắng."

Yến Hồi vốn không nghĩ sẽ thắng được vị sư huynh gian trá này, hắn dứt khoát buông quân cờ đen trong tay, đứng dậy nói. "Vừa lúc, ta trở về bắt gà đây."

"Bắt gà? Bắt cái gì gà cơ?" Chung Nam Tiêu vội ngăn hắn lại. "Lúc trước đệ nói phương pháp này sẽ làm Phượng Sam lộ ra dấu vết, nhưng chưa nói cho ta là đi bắt gà gì nha."

Nhiều ngày trước, Yến Bắc Linh đưa ra yêu cầu kì quái với các đệ tử, lén bảo bọn họ không trồng rau trong viện nữa, lại ra lệnh nhà ăn đóng cửa, còn bảo Chung Nam Tiêu làm mấy món khó ăn chết người.

Đoạn Thanh Sương thiếu chút nữa không giữ nổi sắc mặt. Dù sao lần trước bọn họ mời Phượng Sâm đến ăn mâm cơm kia, Đoạn Thanh Sương cùng Chung Nam Tiêu đều phải chịu tội cùng, hơn nữa trên mặt còn phải giữ nguyên vẻ tươi cười.

Yến Bắc Linh rất nhanh đã đi mất, chỉ để lại một câu. "Đến lúc đó huynh sẽ biết."

***_***

Không ngoài dự đoán, sau khi chạy về phòng, không đến hai khắc sau, Phượng Sâm đã mang theo Tiểu Dung võ trang đầy đủ ra khỏi cửa.

Lần này với mấy lần trước không giống nhau, hôm nay là quang minh chính đại mang theo chó nhỏ ra cửa chính. Vì phòng ngừa Yến Bắc Linh nửa đường xông ra, Phượng Sâm cố ý xé đạo phục quấn quanh người Tiểu Dung, chỉ để lộ ra hai con mắt và một cái mũi.

Nhưng rõ ràng chủ nhân của hai con mắt này cảm thấy không phục.

"Ta nói..." Tiểu Dung không kiên nhẫn gạt đi miếng vải che ở miệng. "Theo như ta được biết, trong tông môn chỉ có ta là một con chó nhỏ, ta cần gì phải ngụy trang."

Phượng Sâm đứng ở trên đầu nó gấp đến nhảy dựng lên, dùng sức mổ một cái lên đầu Tiểu Dung, hạ giọng nói. "Ngụy trang! Ngươi mau quấn lại lần nữa cho ta. Nhỡ may Yến Bắc Linh không bế quan thì sao."

Tiểu Dung không thèm để ý. "Buổi chiều không phải ngươi đã đến kiểm tra một lần rồi sao? Hắn đang bế quan trong phòng làm sao có thể chạy ra?"

"Lại nói." Hành động của chó nhỏ càng trở nên kiêu ngạo, bước chân cũng không thèm đi nhẹ. "Con xú điểu Nguyên Nghĩa kia cũng không có ở đây, Cực Túc Sơn chỉ còn mỗi ta và ngươi, có cái gì phải sợ?"

Phượng Sâm mặc kệ lời nó nói, móng vuốt dùng sức nắm chặt vải dệt lại, kéo một phát, thiếu chút nữa làm cho Tiểu Dung cắn phải đầu lưỡi.

"Ư, ư ,ư ---- ú iểu, ì ao ươi ông ần ụy ang?" (Xú điểu, vì sao ngươi không cần ngụy trang?) Tiểu Dung không an phận lắc lắc đầu, đem đầu cọ lên thân cây làm lá khô rơi xuống, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Phượng Sâm bị nó phiền không chịu được, ghé sát vào tai nó hung tợn uy hϊếp nói. "Ngươi còn nói thêm câu nào nữa thì tối nay ăn thịt chó nướng."

Nghe được những lời này chó nhỏ mới an tĩnh lại một chút. Không hiểu sao đêm nay nội tâm Phượng Sâm rất bất an, nhưng nghĩ đến ngày mai không có đồ ăn cậu đành căng da đầu đi đến.

Hai tiểu yêu đi đường vòng mất một thời gian dài mới đến được hậu viện của Yến Bắc Linh. Đèn ở trong phòng vẫn sáng trưng, ánh nến lay động nhẹ chiếu ngược thân ảnh trong phòng hắt lên tường. Mơ hồ có thể đoán được đó là Nguyên Nghĩa và Yến Bắc Linh.

Xác nhận là Yến Hồi đang bế quan, Phượng Sâm liền an tâm không ít, lúc này mới chỉ huy Tiểu Dung đến gần thêm chút nữa.

Quả thực như lời Đoạn Thanh Sương nói, hậu viện trồng rất nhiều cây linh quả cùng linh thảo thượng phẩm. Nhìn quanh một vòng đều là thứ mà Phượng Sâm thích ăn.

Nhìn thấy hậu viện, thiếu chút nữa Tiểu Dung đã đắm chìm chạy vào bên trong để cảm thụ linh khí phì nhiêu do khu vườn mang lại. Cũng may Phượng Sâm kịp thời đưa móng vuốt nắm chặt vải quấn quanh người nó mới ngăn chặn được tai họa này.

Phượng Sâm đánh giá khu vườn một phen, bảo đảm không có người trông coi lúc này mới dặn dò Tiểu Dung. "Ngươi đứng yên ở đây canh chừng, ta chạy đi lấy đồ."

Dứt lời cậu liền bay lên trên cây Tiên Linh, xác nhận Yến Hồi vẫn đang êm đẹp bế quan trong phòng, lúc này cậu mới hái xuống một Tiên Linh quả. Cứ cách một đoạn cậu lại ngó lên nhìn vào trong phòng, sau khi hái đủ đồ ăn trong một tháng cho hai bọn họ thì trời đã sắp sáng.

Xác định trong phòng không có động tĩnh gì, cậu mới nhỏ giọng gọi. "Tiểu Dung, ngươi mau vào đây lấy đồ, nhanh lên."

Tiểu Dung đứng chờ ở hàng rào cả đêm đã sớm hết kiên nhẫn, nghe gọi liền nhanh chóng nhảy qua hàng rào chắn, vọt vào ven vườn lăn lộn một hồi.

Phượng Sâm tránh ở một góc quan sát động tĩnh ở trong phòng, thấy Tiểu Dung gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì. Cậu liền buông lỏng cảnh giác, đứng ở trên cành chuẩn bị ăn một Tiên Linh quả có hình dáng vô cùng xinh đẹp.

Đúng lúc này, lông đuôi của Phượng Sâm bị bắt lấy, toàn bộ chim bị treo ngược lên cao.

!!!

Cậu sợ đến mức cánh chim vỗ loạn muốn chạy trốn, kết quả đều tốn công vô ích. Không biết tên nào đang túm lấy lông đuôi cậu nhưng sức lực rất lớn, cậu căn bản không tránh thoát được.

Vì thế cậu bắt đầu kêu lên. "Pi pi pi! Gϊếŧ chim rồi! Cha ơi mẹ ơi mau đến cứu con aaa pi pi"

Tiểu Dung nghe thấy âm thanh liền không dám ở lại, linh thảo vừa hái xong cũng vứt bỏ, nhảy qua hàng rào biến mất.

Phượng Sâm sợ tên kia kéo đứt lông đuôi của cậu, không dám dùng sức giãy giụa, chỉ có thể dùng sức kêu lên.

Kết quả cậu liền nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Yến Bắc Linh vang lên ở sau lưng. "Trong vườn của ta sao lại xuất hiện một con gà?"

"...?" Phượng Sâm trong chớp mắt liền đông cứng, ngưng giãy giụa một lúc rồi sau đó càng thêm kịch liệt.

Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi đều là gà!! Nhìn qua hai lần rồi mắt vẫn mù như vậy!!! Pi pi pi pi pi!

~~~~~

Phượng Sâm: "Đám nhân loại sau ngàn năm sao mắt lại mù hết thế này?"

Yến Hồi: "Đây là giống gà gì? Chưa từng thấy qua."

Phượng Sâm: "Pi pi pi pi pi."