Chương 16: Khó ăn chết chim rồi

Edit: Manh Manh

Tuy tổ của Nguyên Nghĩa nằm lên cảm giác kém hơn cái cây Phượng Tê mộc kia, nhưng dù sao cũng là do Yến Hồi tự mình làm, bên trong được phủ kín bằng tơ Thiên tằm tốt nhất, bên dưới lót thêm một lớp cỏ Thất Tinh phơi khô.

Nằm ở bên trong vô cùng thoải mái, chỉ là khắp nơi toàn mùi của con bạch hạc kia.

Phượng Sâm rời giường duỗi duỗi người, cởi xuống khóa bó tiên đang trói trên người tiên hạc. Tối hôm qua tuy rằng Nguyên Nghĩa đang rất tức giận nhưng nằm bên ngoài cả đêm đầu óc cũng đã thanh tỉnh không ít.

Phượng Sâm chỉ là một con chim nhỏ yêu Yến Bắc Linh say đắm, không thích nhìn thấy nó cả ngày đều chạy đến gần người trong lòng. Hôm qua do nó mới tỉnh ngủ nên tính cách hơi xấu, nói không ít lời khó nghe chọc giận con chim nhỏ này.

Lại nói không phải có mỗi Phượng Sâm sai, nó chẳng qua chỉ bị đuổi ra khỏi ổ, không có tổn thất gì. Coi như là tiểu hài tử đang đùa giỡn là được.

Nhưng Nguyên Nghĩa không nghĩ đến là ngày hôm sau, thậm chí là ba ngày liên tiếp, cứ đến trời tối là Phượng Sâm vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh. Mỗi lần Nguyên Nghĩa tìm được vị trí thoải mái nằm xuống để chuẩn bị nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phượng Sâm đang ngồi xổm trong góc mắt lăng lăng nhìn nó chằm chằm.

Đánh không lại Phượng Sâm, lại tránh chuyện phiền toái, Nguyên Nghĩa chủ động nhường ổ của mình. Còn bản thân chỉ rút một ít cỏ khô dưới gốc cây làm một cái tổ đơn sơ.

Đương nhiên cái tổ do nó tùy ý làm, sao có thể so sánh với cái tổ cao cấp mà Yến Hồi cố ý làm cho nó.

Trời mấy hôm nay rất lạnh, ban đêm còn có cuồng phong gào thét, một ít cỏ không thể giúp Nguyên Nghĩa giữ ấm được, hơn nữa nó đã quen sống trong nhung lụa, ngủ trên giường cỏ đơn sơ làm cho nửa đêm bị bừng tỉnh hai ba lần.

Dù là tiên hạc cũng không thể chịu nổi bị hành hạ nhiều ngày như vậy, cuối cùng sau bốn ngày Nguyên Nghĩa đã bị bệnh nặng.

Rốt cuộc hành vi quấy rối của Phượng Sâm đã được hạ màn.

Hôm nay giờ Thìn, Yến Bắc Linh không nhìn thất bóng dáng của Nguyên Nghĩa ở trong viện, cứ tưởng rằng tiên hạc đã chạy đi đâu chơi. Cho đến giờ Tỵ, hắn chuẩn bị thức ăn nhưng không thấy Nguyên Nghĩa đến, lúc này mới phát hiện không đúng.

(Giờ Thìn: 7h00 đến 9h00. Giờ Tỵ: 9h00 đến 11h00.)

Yến Hồi đi ra sau núi liền nhìn thấy cả người tiên hạc rúc sâu trong tổ run bần bật. Yến Hồi ôm nó ra, phát hiện màu đỏ diễm lệ trên đỉnh đầu đã ảm đạm rũ xuống.

Mới có một ngày không nhìn thấy, sao lại bị bệnh rồi?

Người tu tiên tăng cường không chỉ linh lực mà còn thân thể. Ngày thường rất ít khi bị bệnh nhưng một khi bị có thể nói như lũ cuốn ào ạt.

Nguyên Nghĩa chính là một ví dụ điển hình. Lông chim đỏ tươi trên đỉnh đầu đã uể oải rũ xuống, cả ngày không ăn được mấy miếng lại còn bị nôn ra hết.

Lúc này sắc mặt Yến Hồi đã có chút nôn nóng, ăn đan dược xong không có hiệu quả, hắn đành phải hằng ngày thay đổi thảo dược chữa bệnh cho nó.

Nguyên Nghĩa đã nhiều ngày mơ mơ màng màng, tỉnh dậy không nhìn thấy Yến Hồi liền kêu rất thê lương, Yến Hồi không dám rời khỏi nó mấy bước. Hắn đẩy sự vụ trong tông môn cho mấy vị trưởng lão rồi ở lại sau núi chiếu cố Nguyên Nghĩa.

Kế hoạch luyện kiếm của Phượng Sâm cũng bị hủy bỏ.

Nguyên Nghĩa cũng biết bản thân đã làm phiền đến Yến Bắc Linh, muốn mau chóng tốt lên nhưng hữu tâm vô lực. Dạ dày vì nhiều ngày không ăn được gì mà đau rát khó chịu. Hơn nữa mê man nhớ lại hoàn cảnh mấy ngày trước, cảm giác ủy khuất từ tâm mà phát ra.

Từ sau khi bị ốm, Yến Hồi muốn ôm Nguyên Nghĩa vào nhà hắn để chiếu cố, Nguyên Nghĩa giãy giụa mấy phen, dựa vào nghị lực phi thường mà đứng lên.

Nhìn Nguyên Nghĩa lung lay đứng lên cũng không được, Yến Hồi liền hoảng sợ, duỗi tay muốn bế nó.

Nguyên Nghĩa thấy thế liền nghiêng đầu cựu tuyệt, lôi kéo ống tay áo của Yến Bắc Linh hướng về phía tổ chim trước mặt. Yến Bắc Linh không hiểu ý của nó, lo lắng nói. "Tuyết rơi rồi, không thể ngủ ở đây."

Nguyên Nghĩa lắc lắc đầu, tự mình đi vào bên trong tổ chim. Hai cánh vỗ vỗ cái bụng, ở trong tổ chim nhảy nhót lung tung, trong miệng còn ngao ngao hai tiếng. Sau đó lại chạy ra bên ngoài, đi đến gốc cây vẫn còn cái giường cỏ đơn sơ nằm xuống.

Làm xong, nó đem đầu cọ cọ vào tay Yến Bắc Linh, dựa vào hắn bất động.

Yến Bắc Linh bế nó lên, xoa xoa núm lông đỏ trên đầu nó, trầm giọng nói. "Có chim khi bắt nạt ngươi? Đã nhiều ngày ngươi phải ngủ dưới tàng cây?"

Nguyên Nghĩa ủy khuất ngao ngao hai tiếng, đem đầu vùi xuống.

Sự việc này thật ra cũng không lớn, Yến Hồi vốn không để trong lòng. Nhưng Nguyên Nghĩa vậy mà sinh bệnh nặng, xác thực làm cho hắn rất tức giận.

Thấy Nguyên Nghĩa không còn muốn nói gì nữa, Yến Hồi ôm nó trở về. "Ngươi trước hết dưỡng bệnh cho tốt, việc này ta sẽ xử lý."

"Ngao." Nguyên Nghĩa suy yếu đáp lại hắn một tiếng.

Chờ được Yến Hồi ôm qua địa điểm thường ngày Phượng Sâm luyện kiếm, Nguyên Nghĩa ở trong lòng bắt đầy giãy giụa. Lần này nó phản ứng rất kịch liệt, miệng khép khép mở mở nhưng không phát ra tiếng.

Cho dù Yến Bắc Linh không nghe hiểu nó đang nói cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được một chút. Yến Bắc Linh đã có manh mối liền hỏi. "Là người mấy ngày trước luyện kiếm ở đây?"

"Ngao ngao!"

Nguyên Nghĩa đã ở với hắn lâu như vậy, tự nhiên sẽ không nói dối. Ngữ khí Yến Hồi nghiêm túc hỏi. "Là có cánh hay không có cánh?"

Nguyên Nghĩa nghe xong liền vươn cái cánh ra.

Này thật đúng là.... ở trong tông môn quấy rối khắp nơi a.

Biết được thân phận của hung thủ, Yến Hồi không hỏi gì thêm. Ngày thường trộm đồ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ hắn sẽ không để cho chim nhỏ tiếp tục náo loạn nữa.

**_**

Trong Cực Túc Sơn một mảng yên lặng, nhưng ở dưới chân núi lại phi thường náo nhiệt.

"Oh yeah! Đi ăn cơm nào!" Phượng Sâm vừa học xong lớp của Tề trưởng lão đã chạy như bay đến nhà ăn. Đoạn Thanh Sương đi theo phía sau, há miệng định nói gì đó nhưng cậu chạy quá nhanh, chưa kịp nói gì đã biến mất.

Đã nhiều ngày không phải đến chỗ tiên tử luyện kiếm, Phượng Sâm đi học càng có động lực hơn.

Nào biết hôm nay ở ngoài nhà ăn thấy một đám đệ tử tay không mà quay về, nhìn từ xa liền không thấy bà bà múc cơm nữa.

Cậu giữ lại một đệ tử đang quay về. "Hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao nhà ăn lại không có ai?"

Đệ tử kia lắc đầu. "Ta cũng không biết, chỉ nghe nói mấy ngày tới đây nhà ăn sẽ không mở cửa."

"A?" Phượng Sâm chỉ cảm thấy sét đánh giữ trời quang, cậu nôn nóng hỏi. "Sao lại thế? Vậy mấy đệ tử chưa tích cốc phải làm sao?"

"Có thể ăn Tích Cốc đan." Một đệ tử khác đáp lại.

Trong tông môn không được phép ngự kiếm, Đoạn Thanh Sương lúc này mới đuổi đến, đặt tay lên vai Phượng Sâm nói. "Đệ chạy quá nhanh, ta vừa muốn nói với đệ là nhà ăn mấy hôm nay đóng cửa, kết quả quay ra liền không thấy bóng dáng đệ đâu."

"Nhưng..." Phượng Sâm khó có thể tiếp thu được sự thật này. "Vậy ta phải làm sao bay giờ?"

Từ khổ sang sướиɠ thì dễ, chứ từ sướиɠ về khổ thì rất khó. Tâm trạng Phượng Sâm bây giờ đang là như thế. Mỗi ngày cậu đều được ăn ngon, kết quả hiện tại nhà ăn lại bảo cậu là đóng cửa, làm sao Phượng Sâm có thể chịu được.

"Đệ yên tâm." Đoạn Thanh Sương đỡ lấy bả vai Phượng Sâm, quay người mang cậu ra ngoài hứng thú bừng bừng nói. "Sư phụ của ta nghe nói đệ rất thích đồ ăn, hôm nay cố ý xuống bếp nấu cho đệ đấy."

"Thật?" Tâm tình Phượng Sâm rất nhanh lại vui vẻ, cậu hô to. "Sư thúc thật tốt!"

***_***

Phượng Sâm bưng chén cơm, sắc mặt ngưng trọng nhìn một bàn đồ ăn màu xanh lục trước mặt.

Cậu cẩn thận chăm chú nhìn một phen, xác định trên bàn ăn này không có một chút thức ăn mặn, Phượng Sâm bỗng nhiên không thể cười được nữa.

Đoạn Thanh Sương còn ở một bên thúc giục. "Tiểu sư đệ, sự phụ ta nấu ăn rất ngon, đệ mau nếm thử xem."

Dứt lời còn ăn một miếng cơm nhỏ.

Có lẽ là hình thức không được đẹp thôi? Nội tâm Phượng Sâm âm thầm cổ vũ.

Cậu đã sớm đói bụng, gắp một đũa thức ăn gần nhất cho vào trong miệng, còn gắp thêm một miếng cơm nhai nhai.

Tức khắc, cậu cảm thấy thật ra cậu không cần ăn mâm cơm này nữa. Cơm này nấu kiểu gì mà hạt mềm hạt cứng, còn có mấy đĩa rau này cứ như chỉ là cho vào nồi xào qua, thấy xanh liền vớt ra đĩa luôn.

Mâm đồ ăn này của Chung Nam Tiêu làm, bên trên thì xanh mướt, bên dưới thì cháy đen, thậm chí còn không thêm bất cứ gia vị gì.

Thât là..... khó nuốt.

Phượng Sâm không thể nào nhai thêm được nữa, một ngụm nuốt luôn, cậu bị nghẹn đến hoảng hốt, cấp bách cần ăn thêm chút gì đó để trôi cơm. Nhưng trên mâm thật sự không có món nào nhìn có thể ăn được. Bất đắc dĩ cậu đành đưa đũa gắp một món có màu xanh đen lên.

Kết quả cậu cảm giác bản thân như nhai một khối muối, cảm giác mặn chát xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Phượng Sâm theo bản năng muốn nhổ ngụm đồ ăn này ra, nhưng nhìn thoáng qua lại thấy vẻ mặt chờ mong của Chung Nam Tiêu ngồi bên cạnh chờ đánh giá. Cậu đành tượng trưng lùa lùa hai miếng cơm.

Chung Nam Tiêu thấy cậu ăn xong hai miếng, kinh hỉ nói. "Thế nào? Ăn ngon đúng không, ta nghe Thanh Sương nói ngươi đặc biệt rất thích ăn, ta liền làm một bàn lớn đều cho ngươi ăn hết."

Tin tức này so với nhà ăn đóng cửa còn chấn động dọa chim hơn, cậu theo bản năng cự tuyệt. "Không cần đâu, thật ra ta cũng không...."

Không chờ cậu nói hết, Chung Nam Tiêu dùng đũa gắp một đống lớn đồ ăn vào bát của cậu, cười nói. "Đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, còn đang lo lắng ăn không ngon, thấy ngươi thích như vậy, ta liền yên tâm."

Đoạn Thanh Sương còn đang ở một bên phụ họa. "Tuy đây là lần đầu tiên sư phụ nấu cơm, nhưng hương vị tuyệt đối là ngon nhất."

Không phải, rốt cuộc con mắt nào của thúc thấy ta thích ăn?

Còn có huynh, đầu lưỡi và đầu óc của huynh có phải hỏng rồi hay không?

Phượng Sâm nhìn khuôn mặt mỉm cười của Chung Nam Tiêu, không nhẫn tâm nói chân tướng ra cho hắn nghe.

Cuối cùng Phượng Sâm cũng không biết bản thân làm cách nào ăn xong bàn cơm này mà không bị nôn ra.

Dù sao thì thời điểm Đoạn Thanh Sương cười hỏi buổi tối cậu có muốn qua đây ăn cơm không, Phượng Sâm liên tục từ chối.

Đừng đùa, sau này cậu sẽ không bao giờ đến đây ăn cơm nữa.

Sao lại có người nấu ăn dở đến mức ý được nhỉ?

Aaaaa!

~~~~~~~

Phượng Hoàng: "Phi, có chút xíu đã sinh bệnh, đồ chim yếu ớt."

Tiên hạc: "Ngươi câm mỏ đi, đồ con chim chết tiệt."

~~~~~~~

Vài lời Manh gửi gắm ạ:

Phượng Sâm là Phượng Hoàng được nuông chiều từ bé, lại chưa kịp trưởng thành và được cha mẹ dạy dỗ về thế giới bên ngoài đã xuyên đến ngàn năm sau. Không những thế còn không tin Phượng tộc đã diệt vong, vẫn tưởng bản thân có gia tộc che trở.

Cho nên sẽ có những hành động tùy hứng, ngang ngược một chút. Hơi giống tiểu hài tử vì được bao bọc từ nhỏ. Tác giả vẫn luôn gọi cậu là chim nhỏ mà.

Từ từ em sẽ trưởng thành nên mọi người có gì đừng ghét bỏ bé Phượng Hoàng nhé!