Chương 13

1.

Còn chưa kịp nói lời nào thì y đã giơ ngón trỏ lên chặn miệng của tôi. Chỉ thấy y đỏ mặt mím môi, lấy dũng khí nói: “Lần này ta sẽ chủ động.”

------

"Thẩm Vân! Thẩm Vân! Ta về rồi!" Tôi hét tên y ngay khi bước vào sân.

Thẩm Vân bước từ trong nhà ra, trên tay vẫn cầm khăn lau, mỉm cười nhìn người trước mặt: "Thê chủ, nàng đã về."

Tôi mỉm cười và lặng lẽ lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ dài từ phía sau.

“Thê chủ, nàng lại mua gì đó?” Y khó hiểu nhìn trái nhìn phải.

"Mở ra xem.” Tôi đưa hộp cho y.

"Tay ta đang bẩn rồi."

“Được rồi, được rồi.” Tôi không giấu được nụ cười, nóng lòng mở chiếc hộp gỗ trên tay ra.

Không có trang trí lộng lẫy, chỉ là một chiếc trâm tua rua bằng bạc nằm lặng lẽ trong hộp.

Thẩm Vân sững sờ khi nhìn chiếc trâm trong hộp, nửa cau mày nửa cười mắng tôi: “Thê chủ lại tiêu tiền linh tinh rồi”.

"Ta không có tiêu tiền bừa bãi, ta tìm được việc làm rồi."

“Hả?” Y nghiêng đầu khó hiểu.

"Có một thư đường ở góc phố Trường An, tiên sinh ở đó nói với ta, mặc dù ta không biết chữ nhưng ý tưởng của ta rất mới lạ thú vị nên ta có thể đến hiệu sách của ông ấy để dạy sau giờ học!"

"Thật sao? Thê chủ tìm được việc là chuyện vui đó, chúng ta phải ăn ngon để chúc mừng..." Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Vân chợt nhăn lại, nước mắt không kìm được trào ra từ khóe mắt, vừa cười khổ vừa lau nước mắt mãi không dừng được.

Nước mắt.

Tôi hoảng hốt kéo tay áo lau mặt cho y rồi hỏi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại khóc? Ta có nói gì khiến ngươi không vui sao?"

Y lắc đầu, vừa khóc vừa cười nói: “Không, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.”

“Ôi, để đứa trẻ hàng xóm thấy sẽ nói ngươi là kẻ hay khóc nhè đấy.” Cảm xúc bi thương bị lời nói không chút liên quan của tôi cắt ngang.

Tôi vòng tay ôm lấy y, để y cảm nhận rõ tôi đang ở bên cạnh.

Y mỉm cười nhéo eo tôi một cái.

"Làm gì vậy!" Tôi không phục kêu gào: "Chiếc trâm này có đủ để ngươi phục vụ ta cả đêm hay không?"

“Nói nhảm.” Thẩm Vân mỉm cười lắc đầu, ném khăn lau vào chậu rồi giặt.

Tôi cười khúc khích rồi vòng tay quanh eo ôm lấy y từ phía sau.

Buổi trưa, Thẩm Vân và tôi dùng bữa trong sân, tôi dùng chiếc đũa dài chọn trong bát không có mấy miếng thịt, cuối cùng gắp được một miếng thịt cho vào bát.

2.

Tôi đang gắp cơm trong bát thì thấy Thẩm Vân chỉ gắp đĩa rau trước mặt, khó hiểu hỏi y: "Thẩm Vân, sao ngươi không ăn thịt?"

Y lắc đầu: “Ta không thích ăn thịt.”

Tôi nheo mắt nghi ngờ hỏi: "Ta không tin. Trên đời này có người không thích ăn thịt sao?"

Y nhìn tôi với nụ cười trên môi rồi hỏi: “Vậy ta phải làm sao thì thê chủ mới tin?”

Tôi nháy mắt với y và nói: "Tôi hiểu rồi."

“Hả?” Thẩm Vân nghiêng đầu khó hiểu.

Nói xong, tôi xếp những miếng thịt trong bát lại với nhau, kẹp vào đũa, đưa đến bên miệng y nói: “Có phải muốn ta đút cho ngươi ăn đúng không? A! Há mồm nào.”

Thẩm Vân che miệng cười nói: "Thê chủ làm vậy khác gì đang dỗ trẻ con chứ."

Tôi dùng tay cầm đũa chọc chọc vào khóe miệng y, ra hiệu cho y mau ăn, y ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Thấy y cắn miếng thịt rồi nuốt xuống, tôi mới hài lòng rút đũa lại.

Sau đó tôi bưng bát cơm lên và nói: “Ừ, khi nào chúng ta có con, ta cũng sẽ cho nó ăn như thế này.”

Thẩm Vân dừng lại một lát, sau đó nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng nói: "Nếu thế thê chủ phải nỗ lực hơn nữa, chứ cứ tốc độ này thì sang năm cũng chẳng thể có con được."

Trong khi đang ăn cơm, tôi không ngờ Thẩm Vân lại thẳng thắn như vậy, tay cầm bát run lên, suýt chút nữa rơi xuống. Tôi nhấp môi, lại liếʍ liếʍ, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã nói ra những lời này.”

Y không nhịn được cười khúc khích: “Nhưng mà nói tiếp thì không ngờ trong chuyện này thê chủ rất biết chăm sóc người ta.”

"Lời này là ý gì?"

“Thê chủ trẻ trung như vậy đáng nhẽ ra phải muốn nhiều lần lắm.”

“…”

“Ta còn đang suy nghĩ, hay có phải thê chủ ghét bỏ ta nhiều tuổi, cơ thể… Không linh hoạt… Không thỏa mãn được thê chủ, nên thê chủ không có hứng thú với ta nữa.” Trong một lúc nhất thời, tôi cũng không biết y đang trêu chọc hay y thấy buồn thật.

"Không phải!" Tôi cầm bát cơm đứng phắt dậy khỏi ghế, sau đó lại đỏ mặt quay đầu đi, lúng túng ngồi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngượng ngùng nói: "Không phải..."

“Vậy tại sao thê chủ lại…”

Thẩm Vân nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, tôi nghiêm mặt nói: “Ta, là thể lực của ta, không phải là ngươi không được mà là ta không được, hu hu hu! Ngươi đã hài lòng chưa. Phải để chính ta thừa nhận bản thân không được, ngươi vui rồi chứ! Hu hu hu! Đồ xấu xa.” Càng nói càng ủ rũ, tôi lập tức đem hết toàn bộ buồn phiền, cay đắng trong lòng nói ra: “Dù sao thì ta không thể làm việc nhà nông, cũng chẳng thể cày ruộng, không biết nấu cơm, hu hu hu, đến chuyện sinh hoạt vợ chồng lại càng không được... Ta chính là một kẻ vô dụng.”

Thẩm Vận cũng sửng sốt, hình như không ngờ chuyện này lại đánh trúng điểm mềm yếu trong lòng tôi, vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười cứng đờ trên mặt, y nhéo đùi để kìm nén ý cười nói: "Ta xin lỗi thê chủ, thật sự xin lỗi, là lỗi của ta, lẽ ra ta không nên ép hỏi nàng như vậy."

Y ngồi cạnh tôi với nụ cười xin lỗi trên môi, cẩn thận lau từng chút một nước mắt nước mũi trên mặt tôi.

...

"Thê chủ?"

Cảm xúc đau khổ của tôi dần dần nguôi ngoai, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Vân vang lên bên tai, tôi bĩu môi nhìn y, vẻ mặt không cam lòng hỏi: “Ngươi làm sao?”