Chương 11: U Phù Quỷ Lục (1)

Thấy không có đáp lại, Dung Đại Thăng nhìn Lý Nhàn Vân: "Này, cậu ngẩn người cái gì vậy? ”

Lý Nhàn Vân như trong mộng mới tỉnh, nhìn Dung Đại Thăng, lại nhìn U Phù Quỷ Lục trước người mình.

Quyển sách này đang bay ở trước người anh ta, Dung Đại Thăng lại giống như hoàn toàn không phát hiện.

Anh ta không nhìn thấy?

Lý Nhàn Vân nhìn bốn phía, mọi người trong đoàn làm phim đều đang bận rộn, cách đó không xa Giang Mi Nhi đi tới, đưa tay ra dấu OK với anh, ý nói đã giải quyết xong, cám ơn anh.

Cô ấy cũng không nhìn thấy.

Bọn họ đều không nhìn thấy!

Lý Nhàn Vân thở dài.

Bên này Nhậm Chí cuối cùng cũng làm rõ đầu đuôi, biết kéo dài cũng vô ích, đành phải nhận nợ.

Nhìn chỉ đạo ánh sáng cầm đèn quấn lại, kinh hồn bạt vía hỏi: “Sẽ không nhảy cb nữa đó chứ? ”

Người chỉ đạo ánh sáng tức giận trả lời: "Chuyện này làm sao tôi biết được?" Điện áp chỗ này không ổn định, chúng ta lại có một đống thiết bị, không chịu nổi cũng không có gì lạ. Đừng trách tôi không nhắc anh, làm mà không tốt, thực sự có thể nhảy một lần nữa. ”

Nhân viên thiết bị cũng nói: "Đôi khi thực sự không thể làm rẻ hơn. Ở nơi đây là rẻ lắm rồi, nhưng một cái đèn này cũng đủ cho tiền thuê nhà một ngày của anh rồi. ”



Nhậm Chí vẻ mặt buồn bã: "Bây giờ cũng không kịp tìm chỗ khác rồi. ”

Lý Nhàn Vân nhìn U Phù Quỷ Lục trước người, tạm thời không nghĩ ra định hướng, không rõ đầu đuôi nên dứt khoát mặc kệ nó trước, thuận miệng nói: "Tôi thấy thật sự không được đâu, đừng dùng đèn này nữa. ”

Dung Đại Thăng hỏi: "Không có đèn thì làm sao tạo sáng?" ”

Lý Nhàn Vân chỉ về phía bàn thờ, trả lời: "Cứ dùng ngọn nến kia. Ánh sáng không cần ổn định, cứ để cho nó lắc lư, lúc sáng lúc tối, thích hợp với bầu không khí quỷ dị, quay thêm một chút cận cảnh và đặc tả là được. Rồi thêm quay từ dưới lên trên, thêm góc quay lộn ngược, hiệu quả trái lại sẽ tốt hơn.” Lý Nhàn Vân nói.

"Nhưng mà đây không phù hợp với logic của tường thuật ống kính." Dung Đại Thăng kinh ngạc.

"Xem phim đều là người ngoài nghề, bàn hiệu quả là tốt rồi, nói cái rắm logic gì chứ." Lý Nhàn Vân khinh thường: "Nói không chừng còn khen anh biết sáng tạo. ”

Anh cho rằng đây là tranh trừu tượng hay sao? Tùy ý làm bậy cũng coi như là danh tác? Dung Đại Thăng oán thầm: "Vậy trung cảnh thì làm sao bây giờ? Còn màu sắc thì sao? ”

Lý Nhàn Vân phát tay mở miệng nói: "Đèn nhỏ, làm cho tối hơn một chút đi. Làm cho bầu không khí bí ẩn hơn một chút, hậu kỳ làm thêm chút màu sắc. ”

Dung Đại Thăng hít một hơi khí lạnh, các anh, đây là đang làm bậy đó.

Sản xuất không được thì hậu kỳ bổ sung, lựa chọn phổ biến của đoàn làm phim vô dụng.

Cho nên trong ngành có một câu nói: Không có hậu kỳ nào không mắng sản xuất.



Dung Đại Thăng xuất thân từ khoa đạo diễn, lúc mới tốt nghiệp không có danh tiếng, nên mới vào hậu kỳ trước.

Lúc làm hậu kỳ mắng chửi sản xuất đến mức vui vẻ hớn hở, khóc trời đoạt đất, than trời oán đất, quả thực như muốn bới tám đời tổ tiên của nhân viên sản xuất lên một lượt.

Bây giờ thăng chức làm đạo diễn, cuối cùng cũng đến phiên một nhà già trẻ của anh ta bị hậu kỳ mắng chửi —— Nhân quả báo ứng mà!

Nhưng hiện tại cũng không còn cách khác, Dung Đại Thăng đành phải nói: "Cũng không phải không được, nhưng cũng không thể không có toàn cảnh chứ? Vậy thì không có chuyển giao không gian rồi. ”

Chuyển giao không gian trong ngôn ngữ điện ảnh và truyền hình cũng rất quan trọng.

Giống như ta nhìn thấy một người tiến vào một căn phòng, luôn cần phải có một sự hiểu biết về môi trường, nếu không tất cả đều là cận cảnh, ta thậm chí không thể hiểu rõ được hoàn cảnh xung quanh, bộ phim có tuyệt vời đến mấy cũng sẽ thấy đầu đầy sao trời.

Ngôn ngữ điện ảnh và truyền hình, cho dù là lời văn trong tiểu thuyết, câu chuyện có hay hơn nữa cũng phải thể hiện ra qua cách hành văn.

Điện ảnh cũng vậy, không có ngôn ngữ nghe nhìn hay, kịch bản dù có hay hơn, diễn xuất có xuất sắc hơn nữa cũng không phát huy được hiệu quả.

Nhưng mặt khác, Lý Nhàn Vân xuất thân là một nhà văn mạng, tuân thủ định hướng nội dung chứ không phải là định hướng nghe nhìn, đặc biệt là yêu cầu hành văn đối với tiểu thuyết mạng thấp, cho nên từ góc độ của anh ta, ngôn ngữ nghe nhìn không thể không có, nhưng cũng không thể chỉ thiên về phía này—— giống như tác giả tiểu thuyết mạng muốn dựa vào tài nghệ hành văn để thành đại thần, hầu như đều là người ngốc nói mê.

Giới điện ảnh và truyền hình cũng vậy, nghệ thuật có trình độ cao được gọi là phim văn học nghệ thuật, thị trường thì không nên mong đợi.

Giờ khắc này Lý Nhàn Vân trực tiếp nói: "Thì dùng đèn trong phòng này. ”

“ Vậy thì hiệu quả rất kém!” Dung Đại Thăng có loại cảm giác muốn nôn mửa.