Chương 12: U Phù Quỷ Lục (2)

Ngôi nhà này sử dụng đèn ban ngày.

Đèn này vừa bật, toàn bộ phòng sáng bóng, làm sao còn có hiệu ứng ánh sáng yêu cầu của điện ảnh? Đâu còn bầu không khí u ám?

Đây cũng không phải là điện ảnh nữa rồi, mà là một tập phim truyền hình!

Không đúng, phim truyền hình cũng không có low như vậy.

"Toàn cảnh rõ ràng một chút, khán giả sẽ dễ hiểu, kỹ thuật tuy có chút low, còn tốt hơn so với nổ đèn." Lý Nhàn Vân vừa tán hươu tán vượn nói, vừa tới gần bên tai Dung Đại Thăng: "Anh cũng không trông cậy vào bộ phim này có thể làm cho mình nổi danh đó chứ? Chắp vá góp nhặt đi, sớm hoàn thành cho xong. ”

Dung Đại Thăng xuất thân từ trường lớp, anh kêu anh ta chắp vá, anh ta thật đúng là không rành.

Ngược lại Lý Nhàn Vân xuất thân nghiệp dư, không có gì cố kỵ, càng có thể thoát ra khỏi khung tư duy, ít nhất là ở vấn đề này, càng nhìn thấu hơn cả Dung Đại Thăng.

Nói trắng ra —— Cách làm chắp vá này cũng không phải là thấp kém hèn mọn hơn ai sao?

Về chuyện trai gái, Dung Đại Thăng thấp kém hơn Lý Nhàn Vân, Nhậm Chí còn thấp kém hơn so với Dung Đại Thăng.

Về phương diện quay phim, Lý Nhàn Vân thấp kém hơn Dung Đại Thăng , Nhậm Chí chính là thấp kém nhất —— Nếu anh muốn kêu anh ta cho ý kiến, anh ta ngay cả suy nghĩ cũng không có.

Có điều lời này của Lý Nhàn Vân cũng coi như chạm đến nỗi lòng của Dung Đại Thăng, ngẫm lại cũng không còn cách nào trông cậy vào bộ phim có thể làm mình nổi danh nữa rồi, tim hụt hẫng, gật đầu nói: "Chỉ có thể như vậy. Anh kia anh kia, anh lấy nến xuống, đặt nó ở đây... Mẹ kiếp, đừng đặt gần như thế, anh muốn đốt luôn tóc người à? Thêm đèn vào! Có đèn tường không? Mẹ kiếp, chỗ rách nát này chả có thứ gì, đèn pin!! ”

Dung Đại Thăng vẫn tương đối có trách nhiệm, tận lực tạo ra một chút hiệu ứng ánh sáng, cho dù là low cũng không thể quá đáng.

Lý Nhàn Vân cũng nhân cơ hội học tập, đoàn làm phim sẽ gặp phải rất nhiều tình huống, có đôi khi điều kiện hiện trường không cho phép, ta phải có phương pháp thay đổi —— Đây không phải những điều trong sách có thể dạy cho ta đâu.



Ôi, thêm đèn chụp vào đúng là cách hay, lần nữa hạn chế vùng sáng.

Quả nhiên Dung Đại Thăng ngoại trừ năng lực kịch bản bình thường, các phương diện kinh nghiệm hiện trường cũng không tệ.

Chỉ huy bên này một lúc, đoàn làm phim cuối cùng cũng lại bắt đầu công việc.

“Cảnh thứ bảy mươi hai, góc quay thứ tư! Trong phim trường lại vang lên tiếng hô.

“Action” Theo tiếng hô của Dung Đại Thăng, đoàn làm phim lại bật máy, toàn trường im lặng.

Người quay phim cầm máy quay phim, anh trai thu âm giơ micro đi theo, trên màn hình giám sát của đạo diễn, ống kính chậm rãi di chuyển xuống, rơi xuống chân diễn viên, sau đó rơi xuống cầu thang gỗ dẫn lên lầu.

Nam chính xuất hiện, chân giẫm lên cầu thang gỗ, phát ra tiếng ọp ẹp, hiện ra bầu không khí quỷ dị mà khẩn trương...

Lý Nhàn Vân đứng ở bên cạnh Dung Đại Thăng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy một tia kinh hãi.

Trước mắt không hiểu sao xuất hiện U Phù Quỷ Lục, làm cho anh cảm nhận được nơi này chỉ sợ sẽ có chuyện gì sắp xảy ra.

Một cơn gió thổi tới, cửa sổ bị thổi vang lên tiếng lạch cạch.

Ánh nến nhấp nhô lay động, chiếu vào mặt diễn viên cũng sáng tối bất định.

Cảm giác quái dị trong lòng Lý Nhàn Vân càng thêm mạnh mẽ, bên tai là thanh âm nghi hoặc của nhân viên đoàn làm phim: "Cửa sổ và cửa ra vào không phải đều đóng lại rồi sao? Gió ở đâu thế? ”

Soạt!



U Phù Quỷ Lục chợt lóng lánh ra mấy hàng chữ lớn.

"Đói bụng! Đói bụng! Đói bụng! ”

“Đi ăn thôi!”

“Đi ăn thôi!”



Dương Ân Tuấn là một diễn viên mới ra mắt, chưa có kinh nghiệm gì, chỗ tốt duy nhất chính là giá rẻ, thù lao phim chỉ cần 8 ngàn tệ.

Vai trò diễn viên chính, nhưng giá chỉ bằng diễn viên phụ, giá này cũng thấp đến mức không có ai làm —— Nhậm Chí rất giỏi dụ dỗ, nói với anh ta rằng đây là biên kịch của một tác giả nổi tiếng, đầu tư 8 triệu, làm diễn viên chính cho bộ phim này rồi chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Sau khi vào đoàn làm phim mới biết bị lừa, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, cũng coi như cố gắng hết mình khi quay phim —— ngoại trừ cố gắng, còn lại đều vô dụng.

Lúc này lên lầu, ánh nến đung đưa, chiếu rọi khuôn mặt của anh ta, sáng tối bất định, ở trên màn hình giám sát trông có vẻ u ám vô cùng.

Dựa theo phân cảnh đã được thiết kế xong, máy quay dừng lại ở đây, kế tiếp chính là đi lên lầu, tiến vào một gian phòng cứu nữ chính, sau đó đánh nhau cùng nhân vật phản diện.

Nhưng đạo diễn vẫn chưa hô cắt, Dương Ân Tuấn đành phải tiếp tục đi về phía trước.

Đi thẳng lên lầu, cũng không nghe thấy tiếng la hét, anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chuyện gì thế nhỉ?