Chương 10: Studio Phong Ba (5)

Thậm chí ngay cả chuyện vừa rồi thoạt nhìn cũng giống như có chuẩn bị, chuyện vừa xảy ra, anh liền cầm điện thoại di động vọt vào... Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh vừa xuyên không đó chứ?

Nhậm Chí gãi gãi da đầu cũng không nghĩ ra là chuyện gì.

Lý Nhàn Vân lần này hợp tác với Nhậm Chí chính là vì xây dựng mối quan hệ sâu rộng, hiện giờ bạn cũ mới quen biết, mối quan hệ cũng đã kết giao xong rồi, Lý Nhàn Vân đã không thèm ở lại đoàn làm phim này, giúp Giang Mi Nhi một lần thì rút lui thành công.

Bên ngoài Dung Đại Thăng còn đang chỉ đạo: "Bên kia, bên kia, thấy đường nối kia không? Lấy đó làm trục đi! ”

Lý Nhàn Vân đi tới bên cạnh Dung Đại Thăng, nói: "Đạo diễn Dung, ngày mai tôi sẽ biến đi, lần sau có cơ hội sẽ cùng hợp tác. ”

Dung Đại Thăng cười nói: "Tôi nói này, có đáng không? ”

Tuy rằng anh ta không đi vào trong xen vào, nhưng ở bên ngoài cũng thấy rõ ràng.

"Dù sao phí kịch bản cũng đã lấy được." Lý Nhàn Vân nhún vai.

"Thằng nhóc cậu có phải có ý với Giang Mi Nhi hay không? Co ấy xinh đẹp mà." Dung Đại Thăng cười xấu xa, mặt mày cũng rất hớn hở.

Tên này rõ ràng diện mạo cao lớn, tướng mạo cũng nghiêm túc, lại có thể cười với khí chất dung tục, ánh mắt "cợt nhả" kia thật sự còn biết nói chuyện hơn cả diễn viên đẳng cấp.

Mẹ kiếp còn nháy mắt với Lý Nhàn Vân vài cái.

Nếu không phải hiểu rõ gã này, Lý Nhàn Vân thật sự cho rằng anh ta đang quyến rũ mình.

"Không có, chỉ là hành hiệp trượng nghĩa." Lý Nhàn Vân phủ nhận.

"Cậu bớt diễn trò này với tôi đi, lần trước còn thấy hai người cùng nhau ăn cơm." Dung Đại Thăng khinh thường.

Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ, tiến lại gần nói: "Là cùng nhau ăn cơm, rồi nói chuyện mới phát hiện không hợp tính. Người ta tìm tình yêu đích thực! ”

Kẻ phong lưu tự cho mình là tên cặn bã, nhưng cặn bã cũng có nguyên tắc của cặn bã, chuyện lấy tình cảm ra làm trò đùa, Lý Nhàn Vân không làm.

Dung Đại Thăng cũng là một người trong phong lưu, vừa nghe thấy trong nháy mắt liền thất vọng: "Đáng tiếc. Khanh bổn giai nhân…”

"Cái gì?" Lý Nhàn Vân nhất thời không kịp phản ứng.



Giang Mi Nhi trộm đồ của anh à? Sao anh lại thở ra câu đó?

(Trong Tùy thư vi đỉnh truyện, có câu nói Người vốn là người tốt (Khanh bổn giai nhân), cớ sao lại đi làm ăn cướp)

Dung Đại Thăng lắc lắc đầu: "Khanh bổn giai nhân...Thế sao không làm gà.”

(Khanh bổn giai nhân cũng là tên một bộ phim khá tươi mát của Hongkong thời thập niên 90)

“Mẹ kiếp!” Lý Nhàn Vân cạn lời.

Đúng lúc này, trong phòng bùm một tiếng, ánh đèn chợt tắt.

Cùng lúc đó, trước người Lý Nhàn Vân đột nhiên hiện ra một vật.

Đó là một quyển sách cổ bằng đồng, trên bìa là một đầu quỷ dữ tợn.

Trên sách hiện bốn chữ lớn: U Phù Quỷ Lục!

Lý Nhàn Vân giật mình nhìn quyển sách trước mắt.

Là quyển sách mà lúc nhìn thấy ở Minh Phủ!

Lúc trước anh cầm sách chạy trốn, sau khi xuyên qua lại không thấy quyển sách này.

Nửa năm trôi qua, U Phù Quỷ Lục từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện, đến nỗi Lý Nhàn Vân lần nữa hoài nghi, đó quả thật chỉ là một giấc mộng.

Cho đến thời điểm này anh lại nhìn thấy thứ này một lần nữa.

Tại sao quyển sách xuất hiện tại thời điểm này?

Lý Nhàn Vân không thể hiểu được.

Trước mắt là sách cổ bằng đồng, bốn chữ "U Phù Quỷ Lục" nhảy nhót trên đó.



Sử dụng kiểu chữ triện cổ.

Lý Nhàn Vân chưa từng gặp, nhưng không biết sao lại nhận ra được bốn chữ này.

Trong lòng anh đang kinh ngạc, bên tai đã vang lên tiếng ồn ào.

"Chuyện gì thế?" Dung Đại Thăng hét lên.

Chỉ đạo ánh sáng hét lên: "Nhảy cb rồi! ”

Nhậm Chí thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ đạo ánh sáng lại bật công tắc cb lên, rồi lại đi bật đèn, nhưng đèn không sáng.

Dùng đèn pin chiếu vào đèn lớn, chỉ đạo ánh sáng mặt tối sầm: "Mẹ nó, đèn bị cháy rồi. ”

Nhậm Chí run rẩy: "Không phải chứ? ”

Anh ta ngồi bệt luôn xuống đất.

Đoàn làm phim dùng đèn chuyên dụng, cái nào cũng rất yếu, giá lại rất đắt, cái đèn vừa rồi là 2900 đồng, chỉ có thế mới rẻ được một chút.

Nhậm Chí đau lòng đến thớ thịt trong người cũng run rẩy.

Thiết bị của đoàn làm phim đều là thuê mướn, hỏng thì tính lên đầu của anh ta!

Anh ta không muốn bồi thường, nhưng nhân viên thiết bị đâu có bỏ qua chứ.

Quả nhiên ngay sau đó nhân viên thiết bị đã cãi nhau với Nhậm Chí —— Nhân viên thiết bị là chuyên gia của công ty cho thuê thiết bị điều đi theo đoàn làm phim để đảm bảo sử dụng an toàn thiết bị.

Dung Đại Thăng nhìn thấy cảnh tượng này, cười nói với Lý Nhàn Vân: "Nhậm Chí thằng nhóc này chỉ có mẹ kiếp làm chậm trễ thời gian, mãi mãi không nắm được trọng điểm. ”

Địa điểm là Nhậm Chí tìm, thiết bị là Nhậm Chí thuê, nói trắng ra, trách nhiệm này cũng là do anh ta chịu. Đoàn làm phim khai máy, mỗi phút đều là tiền, cho nên ngụy biện của Nhậm Chí chỉ làm lãng phí mà thôi.

Cho nên nói thằng đần này không chỉ ăn hối lộ, mà còn thường xuyên bắt không đúng trọng điểm, trong mắt mãi chỉ thấy được lợi ích cỏn con.