Chương 6

Dương Quá phải ở lại trên núi Chung Nam, vốn đã không muốn chút nào, bây giờ tự dưng lại bị giáo huấn nghiêm khắc, trong lòng vô cùng chán ngán, đành nuốt lệ vâng dạ, chờ lúc Khưu Xứ Cơ đi rồi, nó mới khóc òa lên. Bỗng nghe có tiếng nói lạnh lùng sau lưng:

– Sao, tổ sư gia nói điều gì không phải với ngươi hả?

Dương Quá giật mình nín khóc, ngoảnh đầu lại, thấy chính là sư phụ Doãn Chí Bình, thì vội buông xuôi tay, nói:

– Không ạ.

Doãn Chí Bình nói:

-Vậy tại sao ngươi lại khóc?

Dương Quá đáp:

– Đệ tử nhớ Quách bá bá quá ạ.

Doãn Chí Bình vừa rồi rõ ràng nghe sư phụ nghiêm nghị giáo huấn thằng bé, thế mà nó lại nói thác đi là nó nhớ Quách Tĩnh, nghĩ thầm: “Thằng bé này mới một tí tuổi đầu mà đã giảo hoạt như thế, quả thật là giống so với nguyên tác, nếu dạy nó đúng cách nhất định sẽ trở thành đại cao thủ” . Theo nguyên tác, sau khi Quách Tĩnh mang Dương Quá lên núi bái sư, đánh tan Kim Cang Bắc Đẩu trận, Triệu Chí Kính vì tức giận nên không truyền thụ võ công cho hắn, còn thường sai bảo làm những việc nặng nhọc. Từ đó dẫn đến việc hắn bái nhập phái Cổ Mộ, phải thay đổi chuyện đó mới được.

Doãn Chí Bình nói:

- Dương Quá, ngươi từ nay là đệ tử của ta, ta sẽ cố dạy dỗ ngươi trở thành người tốt.

Dương Quá đáp:

- Ta từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, đến khi gặp được Quách bá bá cùng Quách bá mẫu, họ đưa ta về nuôi dưỡng nhưng được một thời gian sau, ta cũng con gái và đồ đệ của họ bất hòa. Quách bá bá đem ta bỏ lại nơi này. Cuộc đời của ta hiện tại chẳng còn ai thân thích nữa rồi.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy cho ngươi bản lĩnh để tự bảo vệ mình.

Dương Quá chính mắt thấy các đạo sĩ phái Toàn Chân đông người vậy không làm gì được một mình Quách Tĩnh, bèn cho rằng các đạo sĩ này võ công toàn thuộc hạng bình thường. Vì vậy nó trầm ngâm không đáp lại.

Doãn Chí Bình như đoán được suy nghĩ của nó, cười to:

- Võ công của phái Toàn Chân là võ học chính tông, hồi trước võ công của tổ sư Vương Trùng Dương là đệ nhất thiên hạ, cao thủ các gia các phái không một ai địch nổi. Hiện tại cả sư phụ ta và các vị sư thúc bá đều chưa đạt đến cảnh giới của tổ sư gia. Ta nhìn ngươi tư chất thông minh, nếu chăm chỉ tập luyện có thể luyện đến tuyệt đỉnh, nhất định trở thành cao thủ vang danh trong thiên hạ.

Dương Quá vẫn bán tín bán nghi, Doãn Chí Bình đem chuyện Hoa Sơn luận kiếm kể cho nó biết, việc Vương Trùng Dương đứng đầu ngũ tuyệt, đoạt được Cửu Âm chân kinh. Xây dựng Toàn Chân giáo thành một trong những giáo phái hàng đầu.

- Về hoàn cảnh của ngươi, ta cũng đã hiểu sơ qua. Có câu “trời sinh ta tất có dụng ý, đừng bao giờ kinh thiếu niên nghèo”, ngươi đã từng nghe qua chưa. Quách bá bá của ngươi chính là ví dụ điển hình. Ngày xưa võ công cùi bắp, tư chất ngốc nghếch, lưu lạc tại đất Mông Cổ nhưng y vẫn có thể trở thành cao thủ hàng đầu.

Dương Quá nghe vậy, tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Thầm nghĩ vị sư phụ này cũng không tệ. Ngày hôm sau Doãn Chí Bình đem Toàn Chân tâm pháp truyền thụ cho nó. Ba tháng sau, sau khi Dương Quá đã vững căn cơ, hắn bèn truyền thụ hai môn công phu《Toàn Chân kiếm pháp 》 cùng 《Kim Nhạn Công》

Toàn Chân kiếm pháp là Toàn Chân giáo cơ sở kiếm pháp, chia làm bảy kiếm bảy thức, tổng cộng vì bốn mươi chín thức, uy lực thập phần cường đại.

Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ song kiếm hợp bích, Dương Quá sử chính là Toàn Chân kiếm pháp, mà Tiểu Long Nữ sử chính là Ngọc nữ kiếm pháp. Sau đó Tiểu Long Nữ học được Song thủ hỗ bác từ Châu Bá Thông, tay trái Toàn Chân kiếm pháp, tay phải Ngọc nữ kiếm pháp, luyện thành Ngọc nữ Tố Tâm Kiếm pháp, một mình đẩy lui Kim Luân pháp sư. Cho thấy kiếm thuật này cực kỳ tinh diệu, Toàn Chân giáo ở trên giang hồ đã thuộc nhất lưu, thanh danh không tệ.

Lại ba tháng trôi qua, sau khi truyền thụ hết võ công cho Dương Quá, thầm nghĩ mình đã làm tròn trách nhiệm của sư phụ. Hắn gọi Dương Quá tới căn dặn:

- Quá nhi, sư phụ đã truyền thụ cho ngươi hầu hết tinh diệu của phái ta, ngươi phải chăm chỉ tập luyện, rõ chưa.

Nửa năm qua, được Doãn Chí Bình tận tình giảng dạy, Dương Quá đã thay đổi thái độ với hắn. Vị sư phụ này võ công tuy bình thường nhưng lại rất tốt với nó, thường xuyên giúp nó bao che mỗi khi xô xát với những đứa tiểu đạo sĩ khác. Nó được Hoàng Dung dạy từ trên Đào Hoa đảo rằng ăn quả nhớ kẻ trồng cây, gặp được sư phụ như vậy cũng coi như là phúc phận của nó. Vì thế thái độ của tiêu Dương Quá hướng về hắn đã chuyển thành tôn kính.

- Sư phụ, đệ tử nhất định chăm chỉ tập luyện, không phụ sự kỳ vọng của người.

- Tốt lắm, sư phụ có việc cần phải rời núi một thời gian. Chắc phải vài năm không về lại sơn môn. Ngươi nhất định phải kiên trì tập luyện , đến lúc ta quay về nhất định sẽ kiểm tra ngươi. Nếu không có tiến bộ nhất định xử phạt.

Sau đó Doãn Chí Bình đem Dương Quá tới gặp Khâu Xử Cơ, nhờ sư phụ trông nom dùm tên đệ tử này. Khâu Xử Cơ hỏi hắn có chuyện gì, sao lại xuống núi lâu như vậy. Doãn Chí Bình nói dối rằng có một người bằng hữu lâu ngày không gặp, hiện tại người đó đang gặp chút rắc rối. Mình phải xuống núi để trợ giúp.

Khâu Xử Cơ nghe Doãn Chí Bình trình bày, cũng không hỏi gì thêm. Hứa sẽ chăm lo cho tên sư điệt này. Doãn Chí Bình yên lòng, trở về phòng chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi dài.