Chương 5

Doãn Chí Bình thấy tình huống này, ngẫm lại mới nhớ rằng mình năm nay 21 tuổi, đã khách hoàn toàn so với nguyên tác. Vì vậy những chuyện kia không thể nào xảy ra được. Hắn hướng Quách Tĩnh đáp:

- Tại hạ cùng Quách đại hiệp tuy chưa từng gặp gỡ, nhưng đã nghe gia sư kể về đại hiệp. Nói đại hiệp võ công cao cường, khí thế hiên ngang lẫm liệt. Nay được diện kiến quả danh bất hư truyền.

- Ra là vậy, đa tạ đạo trưởng đã ra tay tương trợ.

Quách Tính vốn là người thật thà, nên dễ dàng tin những lời đó.

- Mời Quách đại hiệp lên Trùng Dương cung, các vị sư thúc, sư bá đã lâu không gặp người, nhất định sẽ rất vui mừng.

Sau đó, Doãn Chí Bình đưa Quách Tĩnh vào trong đại điện. Thấy ba vị lão niên, bốn người trẻ tuổi. Ba vị lão niên chính là Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ và Vương Xứ Nhất.

Quách Tĩnh nhìn các vị đạo sĩ trước, quỳ xuống khấu đầu với các vị đạo trưởng, nói:

– Đệ tử Quách Tĩnh bái kiến.

Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ và Vương Xứ Nhất mỉm cười, gật đầu, giơ tay hoàn lễ. Mã Ngọc mỉm cười, nói:

– Tĩnh nhi đứng lên đi, hơn mười năm không gặp, võ công của con đại tiến rồi?

Quách Tĩnh hỏi:

– Đệ tử có mang theo một đứa bé, không biết ai đang giữ nó? Liệu nó có bị nguy hiểm vì lửa chăng?

Các vị đạo trưởng đều hỏi:

– Là con của ai vậy? Nó đâu rồi?

Quách Tĩnh chưa kịp trả lời, bỗng nhoáng trong ánh lửa có một bóng đen, rồi một cậu bé từ trên xà nhà nhảy xuống, cười nói:

– Điệt nhi đây ạ.

Chính là Dương Quá. Quách Tĩnh cả mừng, hỏi:

Quách Tĩnh quát:

– Nói bậy, mau bái kiến tổ sư gia!

Dương Quá trong lòng không chịu, nhưng đành phải khấu đầu. Quách Tĩnh thấy nó không khấu đầu với ba vị đạo sĩ trung niên, thì quát:

– Quá nhi, sao vô lễ như vậy?

Mã Ngọc cười, nói:

– Tĩnh nhi, đứa bé này là con của ngươi đó ư? Chắc nó học được bản lĩnh của mẫu thân nó, nên cơ linh phải biết.

Quách Tĩnh nói:

– Thưa không, nó là con của nghĩa đệ Dương Khang, khi phụ thân nó mất, nó còn trong bụng mẹ đấy ạ.

Khưu Xứ Cơ nghe hai tiếng Dương Khang thì nhìn kỹ Dương Quá, quả nhiên thằng bé mặt mũi có nhiều nét hao hao Dương Khang. Dương Khang là tục gia đệ tử duy nhất của lão nhân, tuy tham đồ phú quý, nhận giặc làm cha, nhưng Khưu Xứ Cơ mỗi khi nhớ đến, đều cho là mình không biết giáo huấn, để cho hắn sa vào con đường lầm lạc, nay nghe hắn có kẻ nối dõi, thì vừa thương cảm, vừa vui mừng, vội hỏi thật kỹ.

Quách Tĩnh kể vắn tắt thân thế của Dương Quá, rồi bảo rằng chàng mang nó đến đây để bái nhập môn hạ phái Toàn Chân. Khưu Xứ Cơ nói:

– Tĩnh nhi, võ công của ngươi từ lâu đã cao hơn bọn ta, sao không tự truyền thụ cho nó?

Quách Tĩnh nói:

– Chuyện này đệ tử xin bẩm cáo sau. Hôm nay đệ tử lên đây, đắc tội với quá nhiều đạo huynh, thật là áy náy, xin tạ tội với các vị đạo trưởng, xin được lượng thứ cho.

Rồi chàng kể lại việc bị các đạo sĩ cho là kẻ địch, phải liên tiếp động thủ. Mã Ngọc nói:

– Chí Kính chủ trì chiến trận bên ngoài, bất phân địch ta, thật là vô dụng.

Quách Tĩnh lại xin Khưu Xứ Cơ thu nhận Dương Quá làm môn hạ. Khưu Xứ Cơ thở dài, nói:

– Thúc phụ Dương Thiết Tâm của ngươi là bậc hào kiệt, há để tuyệt tự? Dương Khang bị kết cục xấu xa như thế, ta cũng có lỗi một phần. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tận tâm kiệt lực dạy dỗ thằng bé ấy nên người.

Doãn Chí Bình thấy thế liền bước ra, hướng Khâu Xử Cơ nói:

- Thưa sư phụ, đệ tử nhìn thấy tiểu tử này, vừa gặp đã cảm thấy có duyên. Nếu phụ thân hắn đã có quan hệ với giáo ta. Hơn nữa, đệ tử vừa gặp hắn cảm thấy có duyên. Đệ tử vô năng, mong sư phụ cho phép ta thu hắn làm đồ đệ.

Quách Tĩnh đã từng nhận ân tình của Doãn Chí Bình, cảm thấy người này tình tình rất tốt. Qua nói chuyện biết được hắn là đệ tử của Khâu Xử Cơ đạo trưởng, võ công của vị đạo sĩ này hẳn rất cao cường, thì cả mừng, liền bảo Dương Quá hành lễ bái sư với Doãn Chí Bình, bản thân chàng cũng trịnh trọng cảm tạ.

Quách Tĩnh lưu lại ở núi Chung Nam vài ngày, dặn dò Dương Quá thật tỉ mỉ, rồi mới cáo biệt mọi người, trở về Đào Hoa đảo.

Khưu Xứ Cơ nhớ lại hồi trước dạy võ công cho Dương Khang, để cho y sống trong nhung lụa ở vương phủ, cuối cùng y phạm phải sai lầm lớn, nghĩ thầm: “Xưa nay nghiêm sư xuất cao đồ, bổng đầu xuất hiếu tử (Thầy nghiêm trò mới giỏi, roi vọt con mới có hiếu). Lần này đối với Dương Quá phải quản giáo chặt chẽ, để thằng bé khỏi lặp lại sai lầm của cha nó”, bèn gọi Dương Quá tới, nghiêm nghị giáo huấn một hồi, dặn nó khắc khổ luyện tập, vâng theo mọi giáo huấn của sư phụ, nhất thiết không được lười nhác.