Chương 4

Vài ngày sau vẫn như vậy, Doãn Chí Bình tâm trạng buồn rầu, đang lo lắng về tương lai, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của vài đạo sĩ hô to:

- Mọi người mau mau tập trung, có kẻ đột nhập xông lên Trùng Dương Cung.

Doãn Chí Bình bước ra khỏi cửa thì thấy vài trăm đạo sĩ đang vội vã chạy xuống núi, ai nấy tay đều mang theo kiếm, tinh thần sẵn sang chiến đấu. Hắn nhớ lại nguyên tác, năm đó Hoắc Đô nghe đồn Tiểu Long Nữ nhan sắc tuyệt trần sinh long tham, muốn lên Chung Nam Sơn tìm kiếm giai nhân, kết quả bị trận pháp của Toàn Chân Giáo đẩy lui.

Doãn Chí Bình hồ hởi, Hoắc Đô cũng tính là một cao thủ, hắn muốn xem võ công hiện tại của Hoắc Đô ra sao, bèn mang theo bảo kiếm của sư phụ tặng, xuống núi cùng các sư huynh đệ đẩy lui kẻ định này. Xuống phía dưới , thấy các đạo sĩ cứ bảy người một nhóm, sắp thành mười bốn “Thiên Cang Bắc Đẩu trận”. Cứ bảy “Thiên Cang Bắc Đẩu trận” nhỏ lại sắp thành một “Thiên Cang Bắc Đẩu trận” lớn. Từ Thiên Khu đến Dao Quang, thanh thế thực là ghê gớm. Hai đại “Thiên Cang Bắc Đẩu trận”, một chính một kỳ, tương sinh tương khắc, dựa dẫm vào nhau.

Doãn Chí Bình kinh ngạc nghĩ thầm: “Bắc Đẩu trận pháp kiểu này, mình từng thấy trên phim, nhưng được chứng kiến tận mắt quả thật hoành tráng hơn nhiều”. Chỉ nghe một người trong trận hô nhỏ, chín mươi tám đạo sĩ liền tản ra, người trước kẻ sau, trận thế biến ảo, vây lấy người trong trận. Người này dáng cao, khuôn mặt chất phác, bỗng dưng hắn ôm quyền, cúi mình xoay vòng, nói:

– Tại hạ thành tâm lên bảo sơn bái kiến các vị đạo trưởng Mã Chân Nhân, Khưu Chân Nhân, Vương Chân Nhân, mong các vị đạo huynh đừng ngăn cản.

Doãn Chí Bình giật mình, hóa ra người này là Quách Tĩnh, hôm nay hắn dẫn Dương Quá lên núi bái sư.

Một đạo sĩ râu dài trong trận nói:

– Các hạ võ công cao cường, sao không tự trọng, lại kết bạn với yêu nhân? Bần đạo thành thật khuyên các hạ điều này, xưa nay nữ sắc làm hại người, các hạ chớ để công phu tu luyện mấy chục năm bị phế bỏ trong một ngày. Phái Toàn Chân chúng ta không quen biết các hạ, hoàn toàn không có sai sót gì với các hạ, tại sao các hạ lại theo bọn yêu nhân lên núi làm loạn? Mong các hạ hãy lập tức xuống núi, sau này còn có dịp gặp lại.

Quách Tĩnh bực mình:

– Yêu nhân nữ sắc gì gì, tại hạ đều không biết, hãy để tại hạ gặp các vị đạo trưởng Mã Chân Nhân, Khưu Chân Nhân, thì tất cả sẽ rõ.

Đạo sĩ râu dài lạnh lùng nói:

– Các hạ chấp mê không ngộ, cứ đòi lĩnh giáo Mã Chân Nhân, Khưu Chân Nhân, thì trước hết hãy phá Bắc Đẩu đại trận của bọn ta đã.

Quách Tĩnh nói:

– Tại hạ có một mình, võ công thấp kém, làm sao dám đương đầu với tuyệt nghệ của quý giáo?

Đạo sĩ râu dài quát to:

– Ngươi chớ phách lối, bỡn cợt thêm nữa, trước cửa cung Trùng Dương núi Chung Nam há có thể cho phép kẻ như ngươi nói nhăng nói cuội?

Nói đoạn giơ kiếm chém lên không trung, tiếng ong ong ngân dài hồi lâu. Các đạo sĩ khác cũng làm như vậy, chín mươi tám thanh kiếm tua tủa, kiếm quang đan thành tấm lưới ánh sáng, tiếng ngân ù ù như gió.

Thấy hai bên sắp sửa lại động thủ, Doãn Chí Bình hô to:

- Tất cả dừng tay, tránh đả thương người tốt.

Hai bên đang định tiếp tục động thủ, nghe tiếng hô của Doãn Chí Bình, tất cả dừng tay. Do địa vị của Doãn Chí Bình ở Toàn Chân giáo cũng được tính là cao, nên các đạo sĩ không nghi ngờ gì. Chỉ có Triệu Chí Kính trong đại trận mặt trầm ngâm, ánh mắt tức giận nhìn người sư đệ này.

Tuy hiện tạ Quách Tĩnh bị vây trong trận, thoáng nhìn thì có vẻ thất thế khi lấy một chọi trăm. Nhưng Doãn Chí Bình biết võ công của Quách Tĩnh cao cường, nội lực của y vốn cao cường, lại them giáng long thập bát chưởng được Hồng Thất Công truyền thụ và Cửu Âm Chân Kinh. Hiện nay số người có thể đánh ngang với Quách Tĩnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, dư sức tan trận pháp này.

Doãn Chí Bình muốn ngăn cuộc chiến này, thứ nhất là giảm thiểu tổn thương cho Toàn Chân giáo, thứ hai có thể khiến cho Quách Tĩnh nợ ta một cái ân tình. Quách Tĩnh dù sao võ công cao cường,tính cách của y cũng đơn giản, dùng võ công và danh tiếng của hắn, có thể lợi dụng trong tương lai

Doãn Chí Bình đi lên trước, Triệu Chí Kính thấy vậy, từ trong đại trận tiến ra:

- Doãn sư đệ, tại sao lại ngăn cản bọn ta xử lý kẻ đột nhập này

- Sư huynh, đều là người nhà. Tại sao lại không nói rõ đầu đuôi đã động thủ.

Doãn Chí Bình nói câu đó xong, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tên đột nhập này có liên hệ gì với Toàn Chân giáo chứ, sao tất cả chúng ta chưa ai từng thấy qua hắn.

- Vị này là Quách Tĩnh, từng được các vị sư bá, sư phụ truyền dạy võ công. Cũng tính là có giao tình sâu đậm với phái ta. Sư huynh nay dựng đại trận vây công hắn, nếu sư phụ biết nhất định sẽ trách tội.

Triệu Chí Kính giật mình,hắn đã nghe qua sư phụ kể về tên Quách Tĩnh này, biết được sư phụ khá là yêu thích hắn, hôm nay mình nóng lòng muốn thể hiện tài năng nhưng lại mắc sai lầm, bèn hướng Quách Tĩnh xin lỗi:

- Thì ra là Quách Tĩnh – Quách đại hiệp, bần đạo không biết Quách đại hiệp đến thăm, tưởng là kẻ vô phép đột nhập vào giáo, vô tình xảy ra cơ sự này. Bần đạo hướng Quách đại hiệp tạ lỗi, mong đại hiệp không chấp nhặt chuyện này.

Quách tính thấy tình hình thay đổi, cũng thu nội công lại, ôm quyền hướng về phía Toàn Chân giáo:

- Quách mỗ cũng không xưng tên đầy đủ từ đầu, dẫn đến xảy ra hiểm lầm ngày hôm nay. Kẻ không biết không có tội. Hôm nay ta xông lên Trùng Dương cung đã mạo phạm mọi người. Mong các vị đạo trưởng bỏ qua.

Sau đó Quách Tĩnh hướng về phía Doãn Chí Bình

- Thứ lỗi cho ta trí nhớ kém, không biết đã từng gặp đạo trưởng ở nơi nào.

Doãn Chí Bình nghe vậy giật mình, theo nguyên tác ở cuối Anh hùng xạ điêu truyện, Doãn Chí Bình từng phụng lệnh sư phụ đến gặp Quách Tĩnh để truyền tin. Chả lẽ thế giới này khác so với trong nguyên tác hay sao.