Chương 19

Một lát sau vẫn không cảm thấy gì, Lý Mạc Sầu mở mắt ra, hóa ra nhát chém đó chỉ là ảo ảnh, nhìn thấy trước mặt Doãn Chí Bình đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ phong tuấn tiêu sái.

- Tên này thật sự tốt hơn nhiều Lục Triển Nguyên, đẹp trai hơn, võ công lại cao.... phi... tại sao ta lại nghĩ như vậy cơ chứ. Nghĩ đến đó, nàng bất chợt đỏ mặt

Doãn Chí Bình cười cười:

- Lý cô nương, ta và cô nương võ công không hế chênh lệch, võ công phái Cổ Mộ quả nhiên danh bất hư truyền, nay chiếm thế thượng phong nhờ nội lực của cô nương đã hao tổn, quả là đã chiếm được tiện nghi lớn, thật sự xấu hổ.

Lý Mạc Sầu thấy hắn giữ lại thể diện cho mình, hảo cảm tăng lên.

- Các hạ võ công cao cường, nay bại trận tâm phục khẩu phục, ngày rộng tháng dài, ta sẽ chuyên tâm luyện võ, hẹn ngày sau tái ngộ.

Cô Mộc Đại sư thấy hắn nhanh như vậy đã thu phục được Lý Mạc Sầu, cũng thầm khen ngợi. Lão giao thủ với Lý Mạc Sầu liền biết võ công của cô nương đó không tồi. Vị thiếu hiệp này còn trẻ mà võ công đạt đến cảnh giới như vậy, hiện tại rất hiếm gặp, sau này tiền đồ vô lượng a.

Doãn Chí Bình hướng về đại sư nói:

- Đại sư, vị cô nương này đã bại, sát khí tiêu giảm. Phái ta và phái nàng vốn có giao tình từ thời tổ sư Vương Trùng Dương, Hôm nay mong đại sư nể mặt vãn bối hãy thả cho nàng đi

- A di đà phật, nữ thí chủ này chỉ cần hứa không trả thù nữa, lão nạp tự khắc để nàng rời đi.

Doãn Chí Bình tiến tới, nhặt thanh kiếm của Lý Mạc Sầu lên, trả cho nàng. Sau đó từ từ nói:

- Lý cô nương, mọi chuyện đã rồi, mong cô nương buông bỏ thù hận, hôm nay bỏ đi ý định trả thù.

Nói xong hắn nháy mắt cho nàng một cái, do đang quay lưng nên Cô Mộc Đại sư không nhìn thấy hành động này của hắn. Lý Mạc Sầu thấy hắn ra hiệu cho mình cũng ngạc nhiên, có ẩn ý gì đây. Lý Mạc Sầu đi lại trong giang hồ cũng được một thời gian nên tâm cơ cũng linh động.

À đúng rồi, hắn nói với ta là "hôm nay" bỏ đi ý định trả thù, vậy có nghĩa là qua "hôm nay", ta vẫn có thể trả thù. Hóa ra hắn thấy ta đang rơi vào thế hạ phong, nhảy ra giả vờ là có ý định liên thủ với lão hòa thượng đối phó ta, nhưng thực chất là giúp ta giải vây. Hắn sao lại giúp ta chứ, chả lẽ hắn thích ta,.... nghĩ đến đây, khuông mặt của nàng hơi đỏ lên, sau đó kiềm chế lại tâm tình.

Nàng hướng về hắn một cách dịu dàng, sảng khoái đáp:

- Được, ta hứa với ngươi.

- Thật tốt quá, nếu cô nương đã hứa như vậy, ta tin là đại sư cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi mau đi đi. Hẹn ngày tái ngộ

Cô Mộc đại sư thấy hắn rào trước như vậy, không thể nói gì hơn, bèn chắp tay trước ngực niệm :" thiện tai, thiện tai..."

Lý Mạc Sầu thấy lão kia không còn định làm khó mình nữa, cả mừng. Bèn xoay người, dùng khinh công bay đi, trước khi đi, nàng ngoảnh đầu lại nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của Doãn Chí Bình, thầm nghĩ sau này sẽ trả ơn cho hắn. Nàng không biết rằng ân tình ngày hôm nay sẽ phải "trả giá" rất nhiều.

Doãn Chí Bình thấy nàng đã đi xa, liền thở phào, sau đó quay người lại:

- Đại sư, tại hạ bêu xấu rồi. Mong người chớ chê cười võ công của tại hạ.

- Doãn thí chủ khiêm tốn rồi, võ công của người trong giới trẻ hiện tại đã thuộc hạng cao thủ rồi. Lão mỉm cười nhìn hắn.

- Ta nhìn đại sư không giống người Trung thổ, hơn nữa thủ pháp vừa rồi đại sư sử dụng rất giống tuyệt học "Nhất Dương Chỉ" của Đoàn thị Đại Lý, không biết có đúng hay không.

Cô Mộc thấy hắn nhận ra thân phận của mình, thầm khen. Người này võ nghệ cao cường, trí tuệ lại còn sắc sảo như vậy. Nếu Doãn Chí Bình biết được suy nghĩ trong đầu của lão, mũi hắn sẽ phổng to lên mất.

Nói xong Cô Mộc đại sư kể cho Doãn Chí Bình rằng lần này mình đến Trung thổ là để gặp lại một vị bằng hữu của mình là Huyền Từ đại sư - phương trượng Thiếu Lâm Tự, khi đi qua Lục Gia Trang liền ghé vào thăm. Vô tình bắt gặp Lý Mạc Sầu dẫn Võ Tam Thông đến làm loạn đám cưới của Lục Triển Nguyên, liền ra tay giúp đỡ.

Doãn Chí Bình nghe xong vội nói:

- Tại hạ ngưỡng mộ phái Thiếu Lâm đã lâu nhưng chưa có dịp diện kiến, nay tình cơ gặp đại sư cũng có việc, chi bằng cùng đồng hành.

- Ha ha ha, Nếu thí chủ đã có ý như vậy, lão trên đường đi cũng buồn tẻm có thiếu hiệp đồng hành thì tốt lắm. Nơi đây cách Thiếu Lâm Tự không còn xa. Cả hai chúng ta hãy nghỉ ngơi đêm nay, ngày hôm sau hãy cùng đi đến đó

Doãn Chí Bình nghe xong mừng thầm, hắn đang không biết cách nào lên được Thiếu Lâm Tự, nay tự nhiên lọt ra một vị bằng hữu của phương trượng Thiếu Lâm, quả nhiên là vận may không ngờ đến. Lý Mạc Sầu a Lý Mạc Sầu, nàng quả nhiên là phúc tinh của ta, sau này ta sẽ hảo hảo mà "báo đáp" nàng, ha ha ha. Hắn thầm nghĩ trong đầu, lần ra tay này không những lấy được hảo cảm của mỹ nhân, còn có thể lên đươc Thiếu Lâm tự, quả nhiên là nhất tiễn hạ song điêu. Thầm bái phục tại sao mình vừa anh tuấn vừa thông minh như vậy.