Phạm Kim Cang thấy vậy thì thở phào, nhẹ giọng nói với giáo sư Lưu.
- Cảm ơn ý tốt của bà, Diệp Tổng của chúng tôi cũng có mang theo xe tới ạ.
- Ồ! Vậy tốt quá rồi, chúng ta cùng gặp nhau ở nhà hàng nhé.
- Vâng, hẹn gặp bà.
Phạm Kim Cang nói xong thì ra đưa ta ra hiệu, người tài xế hiểu ý vội vàng mở cửa. Tỏa Tỏa định bước theo Diệp Cẩn Ngôn lên xe, chợt nhớ giữa hai người họ vẫn chưa công khai thân phận, nên đành chuyển hướng về chiếc xe lớn dành cho nhân viên ở phía đằng sau, trong lòng trào dâng một cảm xúc trống vắng.
- Tỏa Tỏa, lên xe này đi. – Diệp Cẩn Ngôn dừng lại một nhịp, ngoái đầu nói với theo.
- Hả?
- Lên xe đi. - Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì bước đến bên cạnh cửa xe, kiên nhẫn đứng đợi.
Mọi người ở đó, bao gồm cả giáo sư Lưu và Phạm Kim Cang đều sững lại, Tỏa Tỏa thì tròn xoe mắt ngạc nhiên, trước mặt bao ánh mắt đang đổ dồn về cô, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn lên xe, bằng không Diệp Cẩn Ngôn chắc cũng sẽ đừng chờ mà không đi tiếp mất.
- Em đi xe lớn cùng mọi người cũng được rồi mà. – Tỏa Tỏa vừa thắt dây an toàn, vừa nhỏ giọng nói.
- Không được!
- Nhưng mà, mọi người thấy em được đối đãi thiên vị quá sẽ…. –
- Diệp Tổng nói đúng đó, làm sao ông ấy để cô đi 1 mình bên xe lớn được. – Phạm Kim Cang lúc này mới lên xe, vội vã nói thêm vào – Tôi cũng đã sắp xếp để Viên Viện đi cùng xe với giáo sư Lưu và cô Khả Ly, như vậy các cô gái đều được đi xe riêng, hòa nhé.
- Ồ vậy hả? – Tỏa Tỏa lúc này mới ngước mắt nhìn ra ngoài, thấy Viên Viện cũng vừa lên xe của giáo sư Lưu, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Diệp Tổng thật may không phải đi cùng xe với giáo sư Lưu. –
Phạm Kim Cang tuy rằng buột miệng nhưng câu nói vô tình đó của anh lại khiến Diệp Cẩn Ngôn chột dạ, đưa mắt nhìn sang Tỏa Tỏa, cô vẫn vô tư không biết gì, tò mò hỏi lại:
- Vì sao vậy, sao em thấy hai người các anh có vẻ giữ ý với giáo sư Lưu quá.
- Không có gì đâu, em đừng để ý nhiều. – Diệp Cẩn Ngôn vội vã đáp, rồi hướng lên Phạm Kim Cang đang ngồi ở ghế lái phụ, đổi giọng thị uy. – Tiểu Phạm, cậu đừng ăn nói bừa bãi nữa có được không?
- À tôi xin lỗi Diệp Tổng – Phạm Kim Cang lúc này mới biết mình lỡ lời, chuyện của giáo sư Lưu và Diệp Cẩn Ngôn là một vùng cấm địa anh không được phép nhắc tới trước mặt Chu Tỏa Tỏa, những lời vừa rồi coi như sai phạm, nhất định anh sẽ không tái diễn nữa.
Lát sau, tài xế chở họ đến một nhà hàng món ăn địa phương, nghe nói đã có hơn 100 năm lịch sử, cùng với sự phát triển của du lịch mà chủ nhân đã nâng cấp dịch vụ lên thành 5 sao, phục vụ các đoàn khách VIP và những cuộc hội họp lớn diễn ra ở nơi này. Diệp Cẩn Ngôn đứng trước tấm biển lớn, tần ngần một lúc. Phùng Triệu Mẫn mời ông đến nơi này là vì mục đích gì, không lẽ cố tình nhắc nhở ông về những chuyện ngày xưa?
- Ông xã, xem này – Tỏa Tỏa thì thầm, giọng điệu vô cùng thích thú – Đây là nhà hàng ẩm thực địa phương được gắn sao Michelin duy nhất ở thành phố này, chúng ta thật may mắn, trên mạng nói nhà hàng này rất khó đặt chỗ, lúc nào cũng full hết.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn nét mặt vui vẻ của Tỏa Tỏa, tâm trạng cau có cũng bỗng nhiên giãn ra.
- Vậy sao?
- Vâng, trên mạng đều có ghi hết – Tỏa Tỏa vừa nói vừa chìa thông tin cô vừa tra cứu được về phía Diệp Cẩn Ngôn, trên mặt thể hiện sự thích thú y như một đứa trẻ.
- Em đúng là bậc thầy về thông tin trên mạng. – Diệp Cẩn Ngôn bật cười, sự khó chịu lúc này dường như đã tan biến hết. – Chúng ta vào thôi.
Tỏa Tỏa vui vẻ gật đầu.
Ba người họ theo chân lễ tân đến một căn phòng lớn đã được đặt trước, bên ngoài gắn tấm biển mạ vàng, ghi tên AG Investment. Tỏa Tỏa vừa đi vừa cất giọng cảm thán về sự bài trí sang trọng và tinh tế của nhà hàng. Cô hào hứng đến mức, Diệp Cẩn Ngôn đi bên cạnh không kìm lòng được cũng vui vẻ hùa theo cô, không khí vô cùng thoải mái, tiếng cười nói râm ran cả một góc phòng.
Trong phòng tiệc, đã có một vài người đến trước, nhóm của Giáo sư Lưu cũng có mặt được một lúc, ngồi sẵn chờ đợi. Nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn tươi cười cùng Chu Tỏa Tỏa bước vào, gương mặt xinh đẹp của bà bỗng nhiên tối sầm lại. Đã từ rất lâu rồi, bà không thấy Diệp Cẩn Ngôn cười, qua chừng ấy năm tháng nụ cười của ông dường như đã mờ phai trong trí nhớ của bà. Những gì còn đọng lại, chỉ là gương mặt lạnh lùng cùng ánh nhìn sâu thăm thẳm mà thôi.
- Diệp Tổng, thư ký Phạm, xin chào. – Giáo sư Lưu lịch sự đứng dậy.
- Chào giáo sư Lưu. – Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp lễ.
- Xin mời ngồi.
Giáo sư Lưu mời ba người họ ngồi xuống ba ghế trống bên cạnh bà, Phạm Kim Cang hiểu ý ngồi xuống trước, kế đến là hai người Diệp Cẩn Ngôn, tất cả đều bao quanh một bàn tròn lớn, thức ăn sau đó sẽ được đặt trên một tấm kính xoay nhỏ hơn, lần lượt đi qua từng thực khách.
Nhóm của Chương Vĩnh Chính có mặt sau một chút, anh vội vã tiến đến ngồi sát bên cạnh Chu Tỏa Tỏa, vừa ổn định xong đã vội vàng thì thầm:
- Lúc nãy trên đường đến đây Nam Tôn có gọi điện cho tôi, cô ấy đang ở nhà chơi cùng Tiểu Tỏa rất vui vẻ, cô ấy có gửi video cho cô rồi đó
- Ồ vậy sao? –
Tỏa Tỏa lúc này mới lấy điện thoại ra xem, thì ra trong nhà hàng sóng yếu nên tin nhắn bây giờ mới gửi đến, cô chỉnh nhỏ tiếng rồi đưa sang phía Diệp Cẩn Ngôn, thì thầm:
- Diệp Tổng, anh xem này!
- Hử?
Diệp Cẩn Ngôn chăm chú xem video trên điện thoại của Tỏa Tỏa, gương mặt cương nghị hiện lên nụ cười, ánh mắt thể hiện niềm hạnh phúc.
- Nam Tôn thật biết chăm trẻ con.
- Đúng vậy, hay là chúng ta cũng gửi cho họ một tấm ảnh nhỉ? – Tỏa Tỏa đề nghị.
- Ừm.
Tỏa Tỏa nghe vậy thì vội vàng đưa điện thoại cho Vĩnh Chính, rồi ra hiệu cho Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang cùng nhìn vào màn hình thực hiện một tấm ảnh selfie. Phạm Kim Cang thấy được chụp ảnh thì vô cùng vui vẻ, chuyển gương mặt phúng phính của mình thành bộ mặt xấu, ai mà nhìn thấy chắc hẳn cũng không thể nhịn được cười. Ở bên cạnh, Diệp Cẩn Ngôn đưa hai ngón tay, bắt chước Tỏa Tỏa làm thành kí hiệu trái tim, khiến những người trong phòng tiệc ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, Diệp Tổng uy nghiêm của họ bây giờ cũng biết tạo dáng chụp ảnh như bao người bình thường khác rồi.
- Một, hai, ba – Vĩnh Chính vừa nói vừa bấm điện thoại vừa nói lớn – Đẹp quá này, Tỏa Tỏa cô xem đi.
Tỏa Tỏa cầm lấy điện thoại, gương mặt tươi vui như một đứa trẻ.
- Wow, đẹp thật, ai cũng cười vui, em phải gửi cho Nam Tôn ngay mới được.
Bụp! Tỏa Tỏa vừa bấm gửi thì màn hình điện thoại tối đen, chắc hẳn hôm nay dùng nhiều nên pin dự trữ không đủ, cô đưa bộ mặt ngán ngẩm nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn.
- Hết pin rồi, không biết Nam Tôn có nhận được không nữa.
- Em lấy của anh này. – Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói rồi rút điện thoại trong túi áo ra đưa cho cô
Tỏa Tỏa cầm lấy điện thoại, đưa cho Vĩnh Chính chụp lại một tấm ảnh khác, rồi thuận tay bấm một dãy số mở khóa, gửi tấm ảnh vừa chụp được cho Nam Tôn, dáng điệu vô cùng tự nhiên, giống như đó là việc xảy ra hàng ngày vậy. Những người trong phòng ai cũng chú ý vào nhóm người vừa mới đến của phía AG, chỉ duy nhất giáo sư Lưu nãy giờ vẫn chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Chu Tỏa Tỏa. Xem ra, vùng cấm địa của Diệp Cẩn Ngôn dường như đã bị cô gái trẻ này chinh phục mất rồi!
Thành viên cuối cùng của AG cũng đã có mặt, rất nhanh bữa tiệc bắt đầu, giáo sư Lưu đại diện cho chủ nhà, lịch thiệp nói vài lời, cử chỉ muôn phần trang nhã. Tỏa Tỏa nhìn ngắm người phụ nữ tự tin trước mặt mình, ánh mắt tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, trong mắt cô, phong cách này, dáng điệu này còn gây ấn tượng hơn dì Đới Thiến rất nhiều. Nếu có một hình mẫu để cố gắng, ngoài Diệp Cẩn Ngôn là tượng đài lớn nhất của cô ra, thì Dì Đới Thiến và giáo sư Lưu chắc chắn cũng sẽ là tấm gương để cô noi theo.
- Diệp Tổng, tôi xin phép được mời ông một ly.
Giáo sư Lưu tiến đến đằng sau Diệp Cẩn Ngôn, trên tay cầm một ly rượu, trên gương mặt vẫn hiện lên nét cười khả ái.
- Ồ xin lỗi giáo sư Lưu, Diệp Tổng nhà chúng tôi không uống rượu. – Phạm Kim Cang vội vã đỡ lời.
- Tôi biết, nhưng đây chỉ là chút tâm ý của tôi, không lẽ Diệp Tổng lại không thể phá lệ lần này được sao, dù sao tôi cũng thành tâm chúc mừng cho sinh nhật của ông ấy.
Phạm Kim Cang nghe thấy giáo sư Lưu nhắc về sinh nhật, gương mặt đang ửng hồng bỗng nhiên tái bệch, bà ấy sao lại có thể nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa cũng đang có mặt tại đây, liệu cô ấy có cảm thấy bất thường không nữa. Anh đưa mắt nhìn về phía ông chủ của mình, chỉ thấy khóe miệng của ông khẽ nhếch lên, không biết là đang cười, hay chỉ là theo lẽ tự nhiên mà phản ứng lại:
- Giáo sư Lưu, ở tuổi này của chúng ta, chẳng phải không nên nhắc về sinh nhật ư?