Chương 43: Mình công khai đi.

- Cảm ơn thư ký Phạm, cảm ơn Diệp Tổng, vậy chúng tôi về phòng trước.

Nhóm người lần lượt ra về, ai đó còn quay lại giục Tỏa Tỏa, cũng may Phạm Kim Cang kiếm cớ bàn công việc, giúp cô giải vây, cả ba cùng đi về phòng nghỉ của mình. Phạm Kim Cang vừa đi vừa ra hiệu cho Tỏa Tỏa đọc tin nhắn anh vừa gửi cho cô qua điện thoại:

- “ Ngày mai là sinh nhật của Diệp Tổng đấy, cô biết không?”

- … - Tỏa Tỏa đọc tin nhắn thì nhất thời sửng sốt, trên giấy tờ của ông chẳng phải sinh tháng 4 hay sao, giờ mới là tháng 1. Cô tròn xoe mắt nhìn về phía Phạm Kim Cang đầy nghi hoặc.

- “ Là ngày sinh thực tế, trên giấy tờ là khác” – Phạm Kim Cang vội vàng nhắn thêm một tin.

- … Tỏa Tỏa gật gật, hướng ánh mắt đầy cảm kích về phía Phạm Kim Cang.

Phạm Kim Cang hiểu ý, gương mặt hiện lên nụ cười thoái mái, tiếp tục bấm điện thoại.

- Nhưng chỉ có vài người rất thân mới biết và ông ấy cũng không tổ chức sinh nhật bao giờ.

- Vì sao vậy? – Tỏa Tỏa vội vã bấm gửi lại một tin.

Phạm Kim Cang không trả lời tin nhắn nữa mà trực tiếp lắc đầu, chuyện của Diệp Tổng vốn rất ít người biết, càng rất ít người có thể thấu hiểu. Anh tự cho mình là người gần gũi với ông nhất trong vòng gần hai mươi năm nay nhưng chuyện anh có thể thấu hiểu được chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu ông đã không muốn chia sẻ, tuyệt nhiên không ai dám tự ý hỏi, kể cả người thư ký thân cận như anh.

Đinh!

Thang máy dừng lại, Phạm Kim Cang vội vàng từ biệt Diệp Tổng rồi đi về phòng mình, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nếu Diệp Tổng biết anh nói cho Tỏa Tỏa biết về ngày sinh nhật của ông, liệu ông có giận anh không?

Phạm Kim Cang vừa đi vừa nghĩ, đến góc cua còn suýt va phải xe đẩy của người phục vụ phòng, anh cũng chẳng biết mình vừa làm một việc tốt hay lại rước thêm phiền phức vào thân, nhưng bây giờ Tỏa Tỏa cũng đã là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, biết về ngày sinh của ông cũng chẳng phải là một việc gì đáng trách. Nghĩ vậy, anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Dù sao anh cũng cần phải chuẩn bị tâm lý tốt nhất cho bữa tối, bữa cơm có sự tham dự của cả hai người phụ nữ, một người là vợ cũ, một người là vợ hiện tại của Diệp Cẩn Ngôn, đối với anh mà nói, đó không phải là một bữa ăn có thể dễ dàng nuốt trôi xuống được.

***

Phạm Kim Cang đi rồi, trong thang máy chỉ còn lại hai người, Tỏa Tỏa khoác nhẹ cánh tay Diệp Cẩn Ngôn, dựa đầu vào vai ông.

- Hôm nay đi ăn cùng với AG, buổi hẹn của chúng ta phải làm sao đây? – Giọng Tỏa Tỏa có chút tiếc nuối.

- Đừng lo, ăn xong anh sẽ đưa em đi. – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng trả lời.

- … - Tỏa Tỏa không nói, chỉ khẽ gật đầu.

- Chúng ta công khai đi.

Diệp Cẩn Ngôn bất ngờ đề nghị, lời nói bình thản nhưng ngữ điệu lại ẩn chứa sự da diết ngóng chờ, ánh mắt của ông nhìn về phía hành lang hut hút sau cánh cửa thang máy vừa được mở ra, Tỏa Tỏa nhất thời không đoán định được vì sao ông lại đột nhiên muốn công khai chuyện của họ như thế.

- Hả aaa? Bây giờ á? – Tỏa Tỏa cất giọng đầy sửng sốt.

- Ừm!

- Sao tự nhiên anh lại muốn công khai? – Tỏa Tỏa níu níu cánh tay của Diệp Cẩn Ngôn.

- Cũng đến lúc chúng ta phải công bố cho mọi người rồi.

- …

Diêp Cẩn Ngôn vừa nói vừa mở cửa phòng, Tỏa Tỏa im lặng bước theo ông, cất xong túi xách, cô ngồi thụp xuống, gương mặt không giấu diếm sự suy tư. Hẳn là có lí do gì đó Diệp Cẩn Ngôn mới đột ngột mong muốn như vậy, nhưng dự án đầu tiên của cô còn chưa hoàn thành, cuộc chiến với Viên Viện còn chưa phân thắng bại, nếu bây giờ mọi người biết cô là vợ của Diệp Cẩn Ngôn chẳng phải sẽ quay ngoắt 180 độ để đối đãi với cô hay sao? Khi ấy chẳng phải mọi sự nỗ lưc của cô sẽ đều được đánh giá dựa vào thân thế Diệp Phu Nhân hay sao? Nghĩ đến đây, Tỏa Tỏa cảm giác có chút không thoải mái, cô vẫn muốn bản thân từng bước khẳng định năng lực, để có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn tài ba lỗi lạc mà không có bất cứ điều gì khiến cô cảm thấy lăn tăn.

- Sao? Em chưa muốn à? – Diệp Cẩn Ngôn khuỵu một chân, ngồi xuống trước mặt Tỏa Tỏa, ngước nhìn thẳng vào mắt cô.

- Ông xã. – Tỏa Tỏa đặt nhẹ bàn tay lên gương mặt của Diệp Cẩn Ngôn, giọng nói ẩn chứa những luồng cảm xúc nhiều chiều, vừa hồi hộp mong mỏi, lại chần chừ xót xa – Anh có thể chờ khi chúng ta có được dự án này được không?

- Là em vẫn muốn chiến thắng Viên Viện bằng thực lực à? – Diệp Cẩn Ngôn cười hiền, cố giấu đi sự hụt hẫng.

- Đó là một phần, em chỉ muốn …muốn…em … - Tỏa Tỏa muốn nói ra những điều mà trong lòng cô lâu nay vẫn đang cất giữ, nhưng không hiểu sao cổ họng nghẹn lại, lời nói ra muốn thốt ra dường như có ai đó chặn lại, khiến cô cứ ngập ngững mãi không thôi.

- Được rồi, anh hiểu em mà, chúng ta sẽ công khai khi em thực sự cảm thấy sẵn sàng.

- Ông xã … - Hai mắt Tỏa Tỏa thoáng chốc long lanh, trong lòng đột nhiên như có một hố sâu khổng lồ, kéo tất cả cảm xúc tụt xuống, tâm trí trở nên chống chếnh mông lung.

- Được rồi, em đi tắm đi, cả ngày mệt rồi. – Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì kéo tay Tỏa Tỏa đứng dậy, gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra .

Tỏa Tỏa uể oải theo chân Diệp Cẩn Ngôn đi vào phòng tắm, tuy ngoài mặt Diệp Cẩn Ngôn rất bình tĩnh, giọng nói cũng thể hiện không có chuyện gì, nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Họ đã là vợ chồng, việc công khai mối quan hệ với mọi người là chuyện mà ai cũng cần phải có, nhưng chỉ vì cảm xúc cá nhân của cô mà phải trì hoãn mong muốn của Diệp Cẩn Ngôn, liệu có phải quá bất công cho ông hay không?

***

Tại công ty, Nam Tôn đang dọp dẹp lại bàn làm việc, hôm nay Tỏa Tỏa và Vĩnh Chính đều đi công tác, cô muốn về sớm để đi đón Tiểu Tỏa.

- Cốc Cốc. Có tiếng gõ cửa, Nam Tôn nhìn qua tấm kính thì thấy đó là người thư ký tiếp tân.

- Mời vào!

- Giám đốc Tưởng, chào cô. – Cô thư ký trẻ tuổi lễ phép nói

- Có chuyện gì vậy? Tôi đang chuẩn bị tan sở rồi.

- Lúc này có bưu tá giao thư tới, người nhận là Chu Tỏa Tỏa, nhưng hôm nay chị ấy đi công tác, em thấy đề tên của văn phòng luật sư, chắc hẳn là bưu kiện quan trọng nên em mang qua đây cho chị, dù sao thì chị là người thân nhất của chị Tỏa Tỏa…

- À tốt lắm, cảm ơn cô nhiều, cô cứ để đây cho tôi . – Nam Tôn cất giọng cảm kích.

- Vâng, vậy em giao lại cho chị nhé.

- Ừm. Cảm ơn cô.

Nam Tôn nhận bưu kiện từ tay người thư ký trong lòng bỗng chốc cảm thấy lo âu, trên bì thư có địa chỉ văn phòng luật sư Hướng Sinh, xem ra chẳng phải là một việc gì tốt đẹp. Cô ngồi tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt tập trung vào bưu kiện trước mặt, trầm tư suy nghĩ, liệu cô có nên báo với Tỏa Tỏa việc này hay không? Giờ này Tỏa Tỏa đang đi cùng với Diệp Cẩn Ngôn, tuy rằng là chuyến đi về công việc, nhưng cô và Phạm Kim Cang đã âm thầm cùng nhau dàn xếp, ít nhất cũng tạo cho hai người đó một khoảng không gian riêng tư, không thể gọi là tuần trăng mật nhưng tuyệt đối không phải là chuyến đi công tác đơn thuần.

Reng Reng – âm báo cuộc gọi video đến – là của Vĩnh Chính – Nam Tôn vội vàng bấm nút kết nối, gương mặt ảm đạm nhanh chóng hiện lên nét cười.

- Ông xã

- Bà xã – Tiếng Vĩnh Chính vui vẻ ở đầu dây bên kia – em xong việc chưa?

- Xong rồi, em đang chuẩn bị về đây, anh chưa xong việc hay sao mà vẫn mặc đồ đi làm thế?

- Xong rồi, nhưng tối nay còn phải đi ăn cơm cùng phía AG, có cả Diệp Tổng và Thư ký Phạm cùng đi.

- Diệp Tổng cũng tham dự bữa cơm này với các anh sao? – Nam Tôn ngạc nhiên, theo cô biết, chẳng mấy khi Diệp Cẩn Ngôn đích thân tham dự các bữa ăn như thế này.

- Ừm, phía bên kia có cả giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly nữa đấy.

- Có cả Lưu Khả Ly à? Liệu Tỏa Tỏa có sao không nhỉ? – Nam Tôn tỏ ra bồn chồn, cô lo lắng cho cảm xúc của bạn mình khi bạn gái hiện tại của Tạ Hoành Tổ cũng xuất hiện.

- Tỏa Tỏa thì làm sao có vấn đề gì với Lưu Khả Ly chứ? Em lại quá lo lắng rồi, giờ cô ấy đã là Diệp Phu Nhân còn gì. – Chương Vĩnh Chính trấn an vợ mình.

- Ừ cũng phải, có Diệp Tổng ở đó, Tỏa Tỏa sẽ không bị thua thiệt.

- Ừm, em tốt nhất là nền về sớm để bảo bối của chúng ta còn nghỉ ngơi chứ, bà xã. – Chương Vĩnh Chính tỏ ra sốt ruột.

- Được rồi được rồi, em về đây.

- Ngoan! Vậy anh cũng đi ăn tối đây, tạm biệt.

- Tạm biệt ông xã.

Nam Tôn ngắt điện thoại, cô cầm lá thư của Tỏa Tỏa lên, suy nghĩ một lát rồi bỏ vào trong túi xách, bây giờ có thể chưa nói với Tỏa Tỏa vội, nhưng chuyện này không thể không nói với cô ấy, đợi khi nào Tỏa Tỏa xong việc thì tính sau vậy.

***

Đến giờ hẹn, Tỏa Tỏa cùng Diệp Cẩn Ngôn đi đến thang máy thì bắt gặp Phạm Kim Cang đang đứng chờ, dáng điệu có vẻ sốt ruột, thấy vậy hai người bước nhanh tới, Tỏa Tỏa vui vẻ cất lời chào:

- Phạm Phạm, anh đợi lâu chưa?

- Tôi vừa ra đến đây thôi. Mọi người đã có mặt ở sảnh, tôi sợ chỉ có cô và Diệp Tổng cùng nhau đi ra, họ sẽ để ý.

Phạm Kim Cang nói xong thì bấm nút mở cửa thang máy. Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa cùng nhau bước vào, ông im lặng không nói gì, còn Tỏa Tỏa cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cô lén đưa mắt nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn, cố gắng nắm bắt cảm xúc đằng sau sự tĩnh lặng kia của ông, họ vốn dĩ là vợ chồng, vậy mà vì cô, ông lại phải làm như xa lạ, liệu rằng như vậy có đáng hay không?

Xuống đến sảnh, dường như tất cả mọi người đều đã có mặt, Viên Viện đang cười nói vui vẻ cùng Lưu Khả Ly, Chương Vĩnh Chính tựa lưng vào cột tán dóc cùng động nghiệp, Lý Ngang hình như chưa làm quen hết nên còn ngại ngần, anh đứng lùi ra sau một chút, lặng lẽ đứng nhìn, thi thoảng nở nụ cười theo từng câu bông đùa của Vĩnh Chính, giáo sư Lưu nhỏ tiếng trò chuyện cùng vị trợ lý nam còn lại, nội dung chắc hẳn là về công việc nên ông ta vừa nghe vừa lấy giấy bút ghi chú lại. Thấy sự xuất hiện của Diệp Cẩn Ngôn, giáo sư Lưu vội vàng dừng lại, thể hiện nét mặt tươi vui, tiến lên vài bước lịch thiệp nói:

- Diệp Tổng đến rồi, chúng ta có thể xuất phát.

- Chào giáo sư Lưu, xin lỗi vì để bà phải chờ. – Diệp Cẩn Ngôn khách khí.

- Không sao, tôi vừa mới đến, xe cũng đã chờ sẵn, xin mời ông.

Giáo sư Lưu nói xong thì hướng mắt về hàng xe đậu phía ngoài đại sảnh, phía trước là chiếc Audi của bà, kế tiếp là hai chiếc xe lớn của hai công ty. Giáo sư Lưu đưa mắt ra hiệu, người trợ lý vội vã tiến đến chiếc Audi mở cửa, ý chừng chờ Diệp Cẩn Ngôn và giáo sư Lưu cùng lên xe.

Diệp Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Kim Cang khiến anh ta giật mình. Lúc nãy vội quá anh chưa kịp dặn dò tài xế, không biết anh ta có nắm được thời gian để đến đón bọn họ hay không? Nếu mà phải đi chung xe với giáo sư Lưu, phen này Diệp Tổng hẳn sẽ không tha cho anh mất.

Phạm Kim Cang định rút điện thoại trong túi ra gọi, thì một chiếc Mercedes màu đen vừa hay chạy tới, đậu vào khoảng trống ngay phía sau chiếc Audi của giáo sư Lưu, tài xế riêng của Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng bước xuống xe, cung kính đứng chờ.