Chương 42: Tôi không đi đâu

Giáo sư Lưu nghe Khả Ly nói vậy thì im lặng, quay người bước về khu vực phòng hội nghị, Chu Tỏa Tỏa và Viên Viện cũng trở về với cuộc trò chuyện của mình. Viên Viện dường như thấy nhận định lúc nãy của mình có chút phiến diện nên tỏ vẻ ngần ngại, đôi ba lần len lén quan sát thái độ của Chu Tỏa Tỏa.

- Được rồi. – Tỏa Tỏa xấp xấp lại tập giấy, quay sang nhìn Viên Viện – Những mục này chúng ta cũng đã xem xong, nếu cô không có ý kiến gì, tôi nghĩ lát nữa có thể gửi sang cho bộ phận Thiết kế.

- À ờ - Viên Viện giật mình – tôi thấy cũng đầy đủ rồi, vậy tôi về phòng đây, cô gửi sang cho Vĩnh Chính giúp tôi.

- Ok. – Tỏa Tỏa gật đầu rồi đứng dậy bước đi, không quan tâm đến ánh mắt nãy giờ của Viên Viện khiến cô ta có chút chưng hửng, Chu Tỏa Tỏa có thật là không để tâm hay ngây ngốc đến nỗi không nhận ra mỗi ngày đều bị cô làm khó dễ?

***

Rời đại sảnh, Tỏa Tỏa vội vã trở về phòng của mình, vừa lúc Diệp Cẩn Ngôn cũng sắp sửa đi tham gia cuộc họp.

- Em để quên gì à? – Diệp Cẩn Ngôn thấy dáng điệu hớt hải của cô thì ngạc nhiên hỏi.

- Em về để thay bộ đồ lịch sự hơn thôi. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa mở vali, tìm một chiếc đầm công sở.

- Chúng ta đi khảo sát mà, em không cần câu nệ quá về trang phục. – Diệp Cẩn Ngôn tuy nói vậy nhưng vẫn ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn chờ cô.

- Lúc nãy em vừa gặp giáo sư Lưu của AG ở dưới sảnh, bà ấy cứ nhìn em chằm chằm, Viên Viện nhắc nhở em nên để ý đến quần áo một chút.

- Ồ… - Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên im lặng, trong lòng trào dâng một cảm giác không thoải mái. Ông vốn nghĩ, hôn nhân của ông và Chu Tỏa Tỏa ít nhiều cũng sẽ gây ra vài sự chú ý, phần lớn đến từ những người soi mói vê sự chênh lệch tuổi tác của bọn họ, nhưng ông chưa bao giờ tính đến việc vợ cũ của ông trở về, liệu bà ấy có làm gì ảnh hưởng đến Chu Tỏa Tỏa hay không? Liệu ông có nên nói cho Chu Tỏa Tỏa về thân phận của bà ấy hay không?

Cốc Cốc! Có tiếng gõ cửa. Diệp Cẩn Ngôn đoán biết là Phạm Kim Cang đành đứng dậy tiến về phía của lớn.

- Tiểu Phạm à? Tôi đến đây.

- Vâng, là tôi, Diệp Tổng, đã đến giờ đi họp rồi ạ.

- Ok, chờ tôi một lát.

Diệp Cẩn Ngôn quay lại, Tỏa Tỏa cũng vừa kịp trút bộ đồ jeans trên người và khoác lên một chiếc đầm liền đơn giản. Cô cột gọn gàng mái tóc và tiến nhanh đến bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, trên tay xách theo một chiếc cặp tài liệu.

- Em xong rồi, mình đi thôi

- Ừm.

Cửa mở, Phạm Kim Cang nhìn thấy Tỏa Tỏa trong bộ đồ công sở lịch thiệp thì cất giọng vui vẻ, nửa đùa nửa thật trêu cô:

- Tỏa Tỏa, chúng ta đi khảo sát, họp hành cũng không cần phải formal quá.

- Hờ, lúc nãy tôi thấy giáo sư Lưu cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồ của tôi, sợ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty nên tôi phải về thay đấy. – Tỏa Tỏa phụng phịu.

- Giáo sư Lưu à? – Phạm Kim Cang vừa hỏi, vừa đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông không nói gì, ánh mắt trầm ngâm khó đoán.

- Ừm, bà ấy cũng vừa mới đến! – Tỏa Tỏa dường như không nhận ra ánh mắt khác lạ của hai người đàn ông, chỉ cắm cúi bước đi.

- À, mà lịch sự cũng tốt, phía AG sẽ thấy chúng ta lúc nào cũng chuyên nghiệp – Phạm Kim Cang nói một câu không thưởng không phạt nhưng lại làm Tỏa Tỏa bật cười vui vẻ, nhưng cô không biết rằng cái nhìn của giáo sư Lưu hoàn toàn không có liên quan gì đến quần áo của cô, mà đơn giản bởi vì cô là người phụ nữ hiện tại của Diệp Cẩn Ngôn, người đàn ông mà giáo sư Lưu đã từng gắn bó một đoạn đường đời.

***

Phòng họp của chuyến đi được sắp xếp tại khu vực hội nghị của khách sạn, nằm ở lầu 3, ba người Chu Tỏa Tỏa xuống đến nơi đã thấy các thành viên của hai công ty có mặt gần như đầy đủ. Toả Toả theo chân Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang tiến về phía dãy ghế dành cho đội của họ, vừa hay còn 3 ghế trống ở gần nhau, Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế ở giữa, bên cạnh là Phạm Kim Cang, chiếc ghế còn lại dành cho Chu Toả Toả.

Giáo sư Lưu thấy sự xuất hiện của Diệp Cẩn Ngôn thì có chút sửng sốt, ánh mắt trong phút chốc không thể rời khỏi ông. Ông ấy vì sao lại có mặt ở đây? Chẳng phải trong danh sách tham dự ban đầu không hề có? Hay là ông ấy cũng đoán biết chủ tịch Tsing Su cũng sẽ bất ngờ xuất hiện trong vài ngày nữa nên đến để chuẩn bị trước?

Diệp Cẩn Ngôn nhìn về phía Giáo Sư Lưu, lịch sự cúi chào, xem như thông báo cho bà về sự hiện diện của mình, rồi tập trung vào xấp tài liệu được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt ông, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm.

Chu Toả Toả và Phạm Kim Cang tập trung hết sức cho cuộc thảo luận, đội thiết kế của Chương Vĩnh Chính cũng không một giây phút lơ là, xem ra dưới anh ta cũng đều là những nhân tài kiệt xuất, chỉ là người trẻ lắm tài thì sẽ nhiều tật, cũng cần phải được chấn chỉnh nhiều. Viên Viện cảm thấy có chút khó chịu khi thấy Chu Toả Toả đi cùng Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang, nhưng trong những thời điểm quan trọng như thế này, cô ta tốt nhất là đừng bộc lộ cảm xúc gì, bằng không mọi nỗ lực trước giờ có khi lại thành mây khói mất.

Cuộc họp kết thúc, Diệp Cẩn Ngôn khẽ nghiêng người về phía Toả Toả, nhỏ tiếng nói:

- Lát nữa chúng ta cùng đến một nơi này, đảm bảo em sẽ thích.

Toả Toả nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, tuy ngoài mặt không dám biểu hiện gì nhiều nhưng ánh mắt của cô vui sướиɠ đến long lanh.

- anh đưa em đi đâu vậy?

- Lát nữa rồi em sẽ biết, giờ mình về phòng thôi.

- Vâng.

Toả Toả đang định đứng dậy, bước theo Diệp Cẩn Ngôn thì có tiếng của Viên Viện ngồi cách đó mấy hàng ghế.

- Toả Toả, ở lại tôi có việc cần bàn với cô.

- À ... được. Có chuyện gì à?

- Là kế hoạch ngày mai thôi! - Viên Viện tiến đến gần Toả Toả. Nhận thấy Diệp Cẩn Ngôn dường như cũng chưa muốn rời đi, nên Viên Viện bèn điều chỉnh giọng điệu, nghe như có chút nhã nhặn hơn.

- Được! Vậy cô muốn thay đổi chỗ nào, để tôi điều chỉnh theo cô! - Toả Toả nhiệt tình nói, vừa nhanh tay lấy giấy bút ra ghi chú lại.

- Có vài điểm tôi ghi trong đây rồi, cô xem đi. - Viên Viện đưa cho Toả Toả một xấp giấy, trên đó tô xanh đỏ rất nhiều ghi chú, có chỗ chi chít toàn chữ đè lên nhau nhìn vô cùng rối mắt.

- Đây á? Rối tung như này à? - Toả Toả thẳng thắn nói.

- Ý cô là sao? - Viên Viện cau có

- Thôi được rồi, không có gì, tôi sẽ xem nhưng lần sau tôi vẫn mong muốn nhận qua email và thông tin rõ ràng hơn.

Toả Toả nói xong thì nhận lấy xấp giấy từ tay Viên Viện nhét vào trong túi, định đứng dậy rời đi.

Vừa hay, phía bên kia giáo sư Lưu cùng hai người trợ lý, một là Lưu Khả Ly, hai là một người đàn ông trung niên lạ mặt tiến đến chỗ Diệp Cẩn Ngôn, khách khí cất lời chào:

- Diệp Tổng, xin chào ông, chào thư ký Phạm.

- Chào giáo sư Lưu! - Diệp Cẩn Ngôn ngẩng lên, bình thản đáp.

- Tôi không biết là Diệp Tổng và Thư ký Phạm hôm nay cũng cất công đến đây.

- À dự án này Diệp Tổng và công ty chúng tôi rất coi trọng nên đích thân anh ấy muốn đi cùng mọi người. - Phạm Kim Cang lúc này mới lên tiếng.

- Thật là tốt quá! Chúng tôi cũng rất vinh hạnh được đồng hành cùng ông. - Giáo sư Lưu vừa nói vừa mỉm cười, gương mặt toát lên khí khái của một người khôn khéo.

Diệp Cẩn Ngôn nghe những lời có cánh của giáo sư Lưu thì cất tiếng cười nhẹ, không phải ông vui vì được tán dương mà đơn giản ông biết thế nào bà ấy cũng sẽ có câu như vậy

- Cảm ơn giáo sư Lưu đánh giá cao! - Phạm Kim Cang đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ lời. - Hôm nay đi đường chắc bà cũng mệt rồi, chúng tôi xin phép được về phòng trước ạ.

- À thư ký Phạm xin dừng bước. Chẳng có mấy dịp gặp được Diệp tổng và anh, tôi vẫn mong muốn được cùng các anh dùng một bữa cơm thân mật - giáo sư Lưu cất giọng cầu thị, hướng ánh mắt về phía Diệp Cẩn Ngôn, dáng điệu ngóng chờ câu trả lời.

Phạm Kim Cang cũng lén nhìn về phía ông, họ đã từ chối lời mời của giáo sư Lưu hai lần, nếu giờ còn tiếp tục từ chối, xem ra cũng không phải , nhưng anh cũng không có cách nào thuyết phục Diệp tổng, nhất là lần này ông lại đến đây cùng Chu Toả Toả, chắc chắn ông không để Toả Toả một mình để đi cùng giáo sư Lưu. Nhưng nếu cho Toả Toả đi cùng thì e rằng cũng không thoải mái lắm.

Một không khí ngại ngần bao trùm bọn họ, Toả Toả thấy vậy định xin phép rời đi trước, câu chuyện của những vị lãnh đạo cấp cao tốt nhất là cô không nên xen vào.

- Diệp Tổng, chúng ta đã lỡ hẹn mấy lần rồi, chẳng phải lần này cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm thắt chặt mối quan hệ hợp tác hay sao? - giáo sư Lưu hơi sốt ruột, ánh mắt quay sang nhìn về phía Chu Toả Toả đang đứng dậy định rời đi - Tôi nói như vậy có đúng không, cô Chu?

Toả Toả thấy giáo sư Lưu gọi tên mình thì hơi sững người, trong thoáng chốc có chút sửng sốt .

- À Dạ bà nói đúng ạ, giáo sư Lưu.

- Diệp Tổng, ông thấy chưa? Cô gái của ông cũng đồng tình rồi kìa! - giáo sư Lưu tươi cười nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, hai chữ " của ông" được nhấn mạnh mang theo nhiều ý tứ của người nói.

Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy, định thẳng thắn chối từ, bỗng gần đó vang lên tiếng gọi của nhóm kiến trúc sư, họ cố tình nói nhỏ, dường như chỉ muốn nói với một mình Toả Toả:

- Toả Toả, chúng tôi đang định ra ngoài ăn tối, món ăn địa phương, cô đi cùng với chúng tôi đi, Viên Viện cũng đi này.

- Tôi không đi đâu, các anh đi đi- Toả Toả lắc lắc đầu, nhỏ tiếng nói.

- Đi đi. - một người nào đó đến kéo kéo áo Toả Toả khiến cô có chút bối rối, đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn nãy giờ im lặng bỗng đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Được rồi! Nếu giáo sư Lưu đã có lòng như vậy, tôi đây nhất định không thể chối từ. Sẵn dịp này, sao chúng ta không đưa cả hai nhóm nhân viên đi cùng, chắc hẳn họ cũng muốn được giao lưu cùng nhau.

Phạm Kim Cang nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhóm kiến trúc sư reo lên tán đồng, chẳng mấy khi họ có dịp đi thưởng thức món ăn bản địa, lại được đích thân đối tác lớn mời, còn gì là vui hơn nữa. Tỏa Tỏa đảo mắt nhìn một lượt, thấy mọi người đều cười nói vui vẻ, sự bối rối cũng tan biến, nếu Diệp Cẩn Ngôn đã đồng ý cùng đi với mọi người thì cô cũng nên thả lỏng mà tận hưởng thôi.

- ý của Diệp Tổng thật hay quá! Tôi sẽ cho người đặt một phòng lớn cho cả hai nhóm chúng ta. -

giáo sư Lưu tuy ngoài mặt vui vẻ gật đầu nhưng ánh mắt lại có chút gì đó thất vọng, phải rồi bà ấy đâu có nghĩ Diệp Tổng lại phá lệ đi ăn tối cùng cả nhóm nhân viên thế này, dường như ông tìm đủ mọi cách để tránh các cuộc gặp mặt với bà, kể cả việc làm những thứ chưa bao giờ có tiền lệ.

- Vâng, cảm phiền bà vậy. – Phạm Kim Cang tiến lên, khách khí nói

- Lát nữa thư ký của tôi sẽ báo địa điểm, hẹn gặp các ông sau.

- Được, chào bà!

Giáo sư Lưu cùng nhóm trợ lý rời đi, Phạm Kim Cang hồ hởi quay lại, nói với nhóm kiến trúc sư trẻ của mình

- Các bạn trẻ, nhờ hồng phúc của Diệp Tổng, tối nay giáo sư Lưu của AG mời cả đoàn chúng ta ăn tối, các bạn về phòng chuẩn bị, lát nữa tôi sẽ nhắn tin chi tiết lên nhóm sau.