Chương 41: Cảm ơn thư ký Phạm!

Tạ Hoành Tổ đưa Lưu Khả Ly đến văn phòng, cũng vừa kịp lúc giáo sư Lưu vào đến đại sảnh, thấy bóng bà từ xa xa, Lưu Khả Ly đã vội vã chạy tới, cúi đầu chào:

- Cô ạ, cháu xin lỗi vì đến trễ.

- Không sao. – Giáo sư Lưu bình thản đáp, ánh mắt hướng vế chiếc xe của Tạ Hoành Tổ đậu ở bên ngoài cửa chính – Tạ Hoành Tổ đưa cháu tới đây à?

- Vâng ạ.

- Tình cảm của hai đứa vẫn tốt chứ?

- Vâng ạ – Lưu Khả Ly bẽn lẽn gật đầu.

- Hôm nay nghe nói Chu Tỏa Tỏa cũng cùng đi với đoàn chúng ta, cháu đừng để ý nhiều mà ảnh hưởng đến công việc. – Giáo sư Lưu nhìn chằm chằm dò xét thái độ của Lưu Khả Ly.

- Cháu không sao, cháu nghĩ chuyện của Hoành Tổ và Chu Tỏa Tỏa đã qua rất lâu rồi mà.

- Cháu thật sự không nghĩ gì sao, Khả Ly – giáo sư Lưu cất giọng đầy nghi hoặc, ánh mắt thấm đẫm những luồng suy nghĩ sâu xa.

- Thật mà! – Lưu Khả Ly mỉm cười – Cháu không nghĩ gì thật mà, cháu lên phòng lấy cặp tài liệu đã ạ.

Lưu Khả Ly nói xong thì nhanh chóng rời đi, Giáo sư Lưu đứng tần ngần một lúc, hết nhìn theo chiếc xe khuất dần của Tạ Hoành Tổ, lại nhìn về hướng của Khả Ly, bà thực sự không tin là Lưu Khả Ly không để tâm chút nào về mối quan hệ của Chu Tỏa Tỏa và vị hôn phu của mình, không lẽ cô bé dễ dàng buông xuống mọi chuyện như vậy ư?

***

Trên xe, Tỏa Tỏa tranh thủ lấy tài liệu chuẩn bị sẵn ra đọc, cô chỉ sớm có thể nắm vững tất cả những kiến thức mới trong lĩnh vực này, để có thể giúp sức cho công việc của Diệp Cẩn Ngôn. Việc thắng thua với Viên Viện mà nói, vốn dĩ cũng chẳng quan trọng gì, chỉ là Tỏa Tỏa trong lúc cao hứng thì nói vậy, điều cốt lõi là cô chỉ muốn bản thân mình ở trên một tầm cao mới, được mọi người công nhận bởi chính năng lực của cô chứ không phải cô là vợ của Diệp Tổng uy dũng lừng danh.

- Em đừng đọc lâu quá, mỏi mắt lắm.

Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói, giọng nói rất nhỏ vừa đủ để một mình Tỏa Tỏa nghe,

- Em chỉ đọc thêm một chút thôi – Tỏa Tỏa mỉm cười, thì thầm đáp lại.

- Không được! – Diệp Cẩn Ngôn nghiêm giọng, đường đang gập ghềnh, em sẽ mỏi mắt lắm đó.

Tỏa Tỏa lúc này mới chợt nhận ra xe họ đang đi đến một vùng đồi núi, đây là đoạn đường lên đèo nên hơi khúc khuỷu, bù lại khung cảnh lại vô cùng thơ mộng. Tỏa Tỏa bỏ xấp tài liệu xuống, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, mọi vật quả như một bức tranh sơn thủy hữu tình vậy. Tỏa Tỏa không kìm được mà nhỏ tiếng cảm thán:

- Ông xã, cảnh đẹp quá.

- Ừm!

Diệp Cẩn Ngôn hơi nghiêng người, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thân hình ông vì vậy mà khẽ tì nhẹ lên cô, hơi thở rất gần, Tỏa Tỏa cảm thấy được cả mùi tùng lạnh vương trên quần áo ông. Tỏa Tỏa bất giác quay đầu trở lại, nhìn ngắm góc nghiêng cương nghị của Diệp Cẩn Ngôn, mọi đường nét vừa hài hòa, vừa sắc lạnh, dấu ấn thời gian chẳng thể phai mờ khí chất bất phàm nho nhã.

- Sắp đến nơi rồi! – Diệp Cẩn Ngộn nhẹ giọng nói, khẽ hướng về phía cô.

- Vậy sao? – Tỏa Tỏa hào hứng.

- Ừm, chúng ta về khách sạn trước rồi lát nữa Tiểu Phạm sẽ thông báo cuộc họp sau. – Diệp Cẩn Ngôn vẫn nhỏ tiếng, giọng nói vô cùng ân cần.

- Chúng ta sẽ ở chung chứ? – Tỏa Tỏa dè dặt hỏi.

- Tất nhiên! – Diệp Cẩn Ngôn thản nhiên đáp, khuôn miệng khẽ nhếch lên.

Tỏa Tỏa nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì mừng rỡ, gương mặt mệt mỏi bỗng nhiên trở nên tươi sáng hơn. Ngoài Phạm Kim Cang và Chương Vĩnh Chính, cả đoàn không ai biết cô là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, nên việc sắp xếp phòng ở chung cho hai người, chắc hẳn phải nhờ đến một tay thần thông của Phạm Kim Cang rồi.

- Đến nơi rồi! – Phạm Kim Cang dõng dạc nói. – Mỗi người chủ động vào lễ tân lấy phòng của mình theo số tôi đã nhắn riêng, thư ký hành chính đã giúp mọi người check in online, nên nếu có gì trục trặc vui lòng liên hệ với phòng hành chính nhé, mỗi người một phòng, các cô các cậu còn trẻ, đừng làm gì trái phép tắc mà ảnh hưởng đến danh tính công ty.

Giọng nói nghiêm nghị của Phạm Kim Cang vừa kết thúc, không ai bảo ai đều mở điện thoại tìm số phòng của mình, rồi cất giọng cả nể:

- Cảm ơn thư ký Phạm, anh thật chu đáo.

- Được rồi, không cần cảm ơn, nhớ kỹ lời tôi dặn đó. – Phạm Kim Cang vẫn giữ nguyên khuôn mặt đăm đăm khó chịu.

- Vâng, chúng tôi nhớ rồi – Giọng của nhóm kiến trúc sư vang lên. – Chúng tôi lên phòng đây ạ. Tạm biệt Diệp Tổng, tạm biệt thư ký Phạm.

Nhóm kiến trúc sư cùng với Chương Vĩnh Chính và Viên Viện vội vã ai về phòng người nấy, ở dưới sảnh chỉ còn lại ba người Diệp Cẩn Ngôn. Chu Tỏa Tỏa nhìn một lượt xung quanh, đây là khách sạn năm sao lớn nhất, nằm tại trung tâm thành phố, đại sảnh được thiết kế vô cùng rộng lớn và bắt mắt. Bên dưới là một buidling tổng thể, vừa kết hợp trung tâm thương mại xa hoa, các dịch vụ giải trí ăn uống, bên trên tách thành hai tòa nhà độc lập vận hành dịch vụ phòng ở khác nhau. Nhóm của Viên Viện đi về phía tòa tháp A, còn 3 người Tỏa Tỏa đi về hướng tháp B, xem ra đây chính là sự tính toán của Phạm Kim Cang dành cho cô và Diệp Tổng.

- Diệp Tổng, đây là chìa khóa phòng của anh, ở trên tầng cao nhất.

- Cảm ơn Tiểu Phạm. – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói.

- Anh cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ để tôi thu xếp.

- Ừm, được rồi

Phạm Kim Cang nói xong thì vội vã rời đi, trước đó anh cũng không quên ra dấu hiệu bí mật dành cho Chu Tỏa Tỏa, hàm ý nhiệm vụ của anh đã xong, chúc hai người tận hưởng những phút giây vui vẻ. Tỏa Tỏa bật cười rồi cùng Diệp Cẩn Ngôn bước vào thang máy , ngoài Tưởng Nam Tôn, thì Phạm Kim Cang cũng là người đối xử với cô rất tốt. Tình cảm của họ không đơn giản chỉ là đồng nghiệp, mà còn như anh em trong nhà, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cô chỉ mong, dù thế nào đi nữa, anh cũng tìm được một nửa của mình, cùng nhau chia sẻ những tháng ngày còn lại.

- Woa, thật thoải mái. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa thả mình xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng, dáng điệu vô cùng hưởng thụ.

- Em mệt thì nghỉ một chút đi, anh dặn Phạm Kim Cang dời cuộc họp muộn hơn một chút – Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần nói.

- Không cần đâu. – Tỏa Tỏa vươn người, gối đầu lên đùi của Diệp Cẩn Ngôn – Em nằm một chút xíu thôi, rồi dậy làm việc.

- Em không cần tạo áp lực cho mình quá, anh cảm thấy năng lực của em sắp vượt qua Viên Viện rồi. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc của Tỏa Tỏa, cử chỉ muôn phần nuông chiều.

- Em không chỉ muốn thẳng Viên Viện. – Tỏa Tỏa mím môi.

- Hả? em còn đối thủ khác lợi hại hơn sao?

- Không, em chỉ muốn thật giỏi, giống như dì Út, để có thể giúp sức cho anh nhiều hơn. – Tỏa Tỏa mím môi.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn dáng điệu của Tỏa Tỏa rồi cúi đầu hôn lên trán cô, đoạn mới âu yếm nói:

- Em là người giúp anh nhiều nhất, em cho anh cả một gia đình, đó mới là điều quan trọng đối với anh.

Tỏa Tỏa nghe vậy trong lòng trào dâng một nỗi niềm, xúc động không nói thành lời, cô vùi mặt vào người Diệp Cẩn Ngôn, che giấu đi giọt lệ đang long lanh nơi khóe mắt.

Tinh!

Điện thoại của Tỏa Tỏa có âm báo tin nhắn, cô rướn mình, miễn cưỡng mở ra đọc, là của Viên Viện, giọng điệu của cô ta ngay cả diễn đạt bằng chữ cũng không khác là mấy:

- “Cô ở phòng mấy, 5 p nữa chúng ta gặp nhau, thảo luận công việc”

- Hừm! – Tỏa Tỏa không trả lời, thở dài một tiếng rồi đặt mạnh điện thoại xuống giường, nhoài người nhổm dậy. – Em phải đi gặp Viên Viện, cô ta hỏi em ở phòng nào, em không thể nói ra phòng của chúng ta được.

- Em đi luôn bây giờ à?

- Vâng, cô ta nói 5 p nữa gặp. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa chỉnh trang lại quần áo và tô thêm chút son. – Em sẽ xuống sảnh gặp cô ta thôi.

- Ờ, vậy lát gặp em ở cuộc họp, sau đó cùng đi ăn tối.

- Vâng, tạm biệt ông xã. –

Tỏa Tỏa chạy tới hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn, rồi vội vàng rời đi, vừa đi vừa bấm điện thoại trả lời. Viên Viện đúng như là âm hồn lơ lửng ám lấy cô, nhưng cũng vì vậy mà giúp cô lúc nào cũng đề cao cảnh giác, tập trung nỗ lực tiến lên, không dám lơ là lười biếng.

Tỏa Tỏa xuống đến sảnh, chọn một chiếc ghế sofa dài, ngồi xuống chờ Viên Viện. Sảnh khách sạn rộng lớn nhưng chỉ lác đác dăm bảy người khách vào ra, nên cũng khá yên tĩnh. Đã quá 5 phút, vẫn không thấy Viên Viện, cô bèn nhắn tin tán dóc với Phạm Kim Cang.

- “Phạm Phạm, lúc nãy Viên Viện hỏi tôi ở phòng nào, tôi đâu dám nói tôi ở cùng Cẩn Ngôn đâu :D “

Rất nhanh, tin nhắn của Phạm Kim Cang hồi đáp:

- “Tôi có đặt 1 phòng tên cô ở cùng tầng với Viên Viện, nhưng ở tận cuối dãy, phòng khi có người tò mò thì cô cũng có cớ mà trả lời.”

- “Vậy sao? “ – Tỏa Tỏa gửi thêm một icon sửng sốt

- “ Tất nhiên, phòng hờ những người tọc mạch, lại ảnh hưởng đến kế hoạch trả thù của cô ha ha ha. – Phạm Kim Cang gửi thêm một dãy dài bộ mặt cười.

- “Cảm ơn Phạm Phạm đại nhân”

- Không có gì, 1 tiếng nữa găp nhau ở phòng họp lầu 3 nha.

- Ok, bye.

Tỏa Tỏa vừa bấm vừa mỉm cười, lúc ngẩng lên thì đã thấy Viên Viện xuất hiện ngay trước mặt, gương mặt dường như đang hậm hực.

- Cô Viên Viện dường như đang mệt, sao không nghỉ thêm, cuộc họp 1 tiếng nữa mưới bắt đầu cơ mà .

- Hừ, cảm ơn cô quan tâm, tôi không sao – Viên Viên ngồi mạnh xuống bên cạnh Tỏa Tỏa, rồi vội vàng lôi xấp tài liệu trong cặp ra. – Tôi và cô cần phải thảo luận mấy luận điểm này trước cuộc họp với các sếp.

- Được! –

Tỏa Tỏa nhanh chóng tập trung vào tập giấy trên tay mình, nghiêm túc trao đổi cùng với Viên Viện từng điểm nhỏ một. Thực ra, Tỏa Tỏa cũng nhận thấy Viên Viện nỗ lực rất nhiều cho công việc, dường như cô ta đang tìm kiếm cho mình một cơ hội để có cuộc sống tốt hơn, chỉ là tham vọng quá lớn, mưu mô quá nhiều, lại thêm lúc nào cũng bật trạng thái giành giật đối kháng khiến cho những người cộng tác ai cũng lấy làm khó chịu. Nếu biết tiết chế một chút, có lẽ Tỏa Tỏa cũng không dè chừng cô ta đến vậy.

- Giáo sư Lưu, Khả Ly, hai người đến rồi ư?

Viên Viện đang trao đổi cùng Tỏa Tỏa, thấy bóng dáng của giáo sư Lưu xuất hiện ở đại sảnh thì đột nhiên dừng lại, đoạn nhanh chóng đứng lên đi về phía bà ta, đon đả cất tiếng chào.

- Viên Viện, chào cô. – Giáo sư Lưu cũng nhanh chóng trả lời, giọng điệu không nặng không nhẹ. – Cô cùng đoàn đến lâu chưa?

- Dạ được một lúc rồi, chúng tôi đã lấy phòng xong, tôi đang ngồi thảo luận một chút với đồng nghiệp. –

Viên Viện vừa nói vừa hướng mắt nhìn về phía Chu Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa theo quán tính cũng ngẩng lên, thấy giáo sư Lưu và Khả Ly thì lịch sự bước đến, khách khí nói:

- Chào giáo sư Lưu, chào cô Khả Ly.

- Chào cô Chu. – Giáo sư Lưu vừa nói vừa đưa mặt nhìn Tỏa Tỏa một lượt, lúc nãy vội vã xuống sảnh gặp mặt Viên Viện nên Tỏa Tỏa chưa kịp thay quần áo, trên người cô vẫn còn đang mặc quần jeans và áo thun đi đường, tuy không phù hợp với các cuộc họp hành như lại vô cùng trẻ trung năng động. Viên Viện dường như sợ giáo sư Lưu không vui khi thấy đồng nghiệp của của cô ăn vận xuề xòa, bên vội vàng kéo tay Tỏa Tỏa, nhỏ tiếng nói, như đang là thanh minh.

- Tỏa Tỏa, tí nữa đi họp với các sếp, cô nên thay bộ trang phục lịch sự một chút.

- Ồ ồ, vâng! Chẳng phải gần một tiếng nữa mới họp hay sao, vẫn còn kịp – Tỏa Tỏa vui vẻ nói nhưng trong lòng không lấy làm thoải mái, không lẽ giáo sư Lưu thực sự để ý việc cô mặc gì đi họp hay sao? Hay đó chỉ là sự suy diễn của một mình Viên Viện?

- Tôi thấy cô Chu mặc trang phục nào cũng đều xinh đẹp mà.– Lưu Khả Ly nhẹ nhàng nói thêm vào, phần là muốn phản bác câu nói vô lý kia của Viên Viện, phần là muốn giúp Tỏa Tỏa xoa dịu đi sự lúng túng.

- Cảm ơn cô Lưu – Tỏa Tỏa vừa nói vừa mỉm cười. Lưu Khả Ly quả thực biết cách ăn nói, lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng.