Sau khi dùng cơm tối và sắp xếp ổn định chỗ ở cho Trình Nhiễm, Giản Thanh về đến nhà đã là mười giờ.
Biệt thự cực kỳ yên tĩnh, trong phòng khách chỉ còn một ngọn đèn sàn đang bật sáng bên cạnh tủ tivi. Giản Thanh vốn tưởng rằng Trình Ôn đã lên lầu ngủ, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, với tính cách tiết kiệm quá mức của cậu, cho dù muốn để đèn cho hắn cũng sẽ tắt hết đèn bếp.
Dạo qua một vòng, quả thực hắn nhìn thấy chàng trai đang cuộn tròn ngủ trên chiếc ghế sofa lớn, cậu mặc một chiếc áo len màu xanh xám bị giặt thành màu trắng, phía dưới là quần ngủ kẻ sọc màu xanh lam. Dưới ánh đèn, làn da non mịn lộ ra vẻ ốm yếu nhợt nhạt, giống động vật nhỏ ngoan ngoãn và yếu ớt.
Sức khỏe Trình Ôn không tốt lắm, sức đề kháng rất kém, lớn lên ốm yếu không ai yêu thương, vào mùa đông thường xuyên bị cảm mạo phát sốt, rõ ràng không có số mạng làm thiếu gia. Giản Thanh nghĩ rằng khuyết điểm lớn nhất là ở đầu óc của cậu, không phải hắn không cho cậu mua quần áo mới mà do cậu luôn mặc những bộ quần áo tồi tàn được nhặt được từ bãi rác, tỏ ra đáng thương cho ai xem.
Giản Thanh cau mày càng nhìn càng thấy khó chịu, hắn vươn tay đánh thức cậu.
“Dậy đi.”
“Ưm, A Thanh…” Bé ngốc ngơ ngác mở mắt rồi dụi dụi mắt, mơ màng chưa tỉnh ngủ nhìn người đang nghiêm mặt trước mắt, có hơi không kịp phản ứng.
Giản Thanh nói: “Sao không về phòng ngủ?”
Trình Ôn sững sờ vài giây mới trở lại thực tại, cậu nhớ mình đợi A Thanh đến ngủ quên. Cuối cùng hắn cũng quay lại, đương nhiên trong lòng cậu vô cùng vui mừng, đôi mắt đen láy tỏa sáng nhìn hắn, vừa nói vừa bò dậy.
“Cơm… Anh chuẩn bị cơm xong rồi... có lẽ đã nguội, để anh đi hâm nóng…”
“Không cần, tôi ăn rồi.” Giản Thanh điềm tĩnh nói: “Bây giờ đã hơn mười giờ.”
Bé ngốc khựng lại, mờ mịt nói: “Ồ… hơn mười giờ rồi…”
Khi cậu ngẩng đầu lên muốn hỏi tại sao Giản Thanh về muộn như vậy, thì đối phương đã lướt qua cậu trực tiếp đi lên lầu, chỉ để lại cho cậu bóng lưng lạnh lẽo.
Trình Ôn hơi mất mát, cậu siết chặt góc áo của mình không dám mở miệng.
A Thanh đối xử với cậu quá lạnh nhạt rồi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nấu ăn cho Giản Thanh, nhưng Trình Ôn biết rất rõ khẩu vị của hắn.
Yêu một người chính là như vậy, ánh mắt luôn vô thức tập trung lên người ấy, lúc ăn cơm sẽ lén lút nhìn trộm, vô tình nhớ hết tất cả sở thích của hắn.
Rõ ràng cậu rất ngu ngốc và trí nhớ cũng kém, nhưng cậu nhớ mọi thứ về Giản Thanh, nhớ từng lời hắn nói với cậu.
Sinh nhật của A Thanh là ngày 18 tháng 6.
A Thanh ghét ăn cà rốt, không thích ớt xanh, trừ hai thứ này ra thì hầu như hắn không kén chọn đồ ăn, hắn thích khoai tây, thịt bò, cá, tôm và các loại thực phẩm giàu protein khác.
Trong khoảng thời gian này, A Thanh vẫn luôn tức giận với cậu, vốn muốn tận dụng bữa tối này để thể hiện tốt một chút, không ngờ ngay cả nhìn hắn còn không thèm liếc mắt một cái.
Lừa đảo, rõ ràng đã nói sẽ quay về ăn…
Vành mắt Trình Ôn đỏ hoe hơi tức giận, nhưng lập tức cậu nghĩ đến Giản Thanh bận rộn công việc như vậy còn quản lý cả một công ty lớn, có lẽ xảy ra sự cố đột xuất nên mới chậm trễ.
Phải…
Vẫn là công việc quan trọng hơn, A Thanh đối xử với cậu rất tốt, không thể chỉ vì hắn không về ăn chiều mà tức giận được…
Bốn món ăn và một món canh được đặt trơ trọi trên bàn ăn tinh xảo, dầu mỡ đã kết màng trắng, Trình Ôn hâm nóng món canh để ăn với cơm trắng.
Cậu không kén ăn, khi còn đi làm công bên ngoài, để tiết kiệm tiền cậu ăn bánh bao không cùng dưa cải muối ba bữa một ngày là chuyện bình thường, bây giờ có thể ăn canh với cơm đã rất thỏa mãn rồi.
Còn chưa ăn được mấy miếng, dạ dày đột nhiên cuộn trào làm Trình Ôn không thể không đặt bát trong tay xuống, cố nén cảm giác muốn nôn đến mức khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt.
Không biết dạo này bị làm sao, thường xuyên cảm thấy buồn nôn và thỉnh thoảng chóng mặt.
Có lẽ cậu bị bệnh rồi.
Vốn dĩ cậu muốn nói với Giản Thanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có của hắn thì không dám nói ra. Cậu nghĩ chắc không sao đâu, qua một thời gian sẽ ổn thôi.
Trước đây cậu bị cảm mạo phát sốt cũng như vậy, chỉ cần uống nhiều nước ấm không cần uống thuốc, khoảng một tuần là có thể khỏi bệnh và tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Sau khi trong lòng đã hạ quyết tâm, Trình Ôn cố gắng ăn hết một bát cơm nhưng cuối cùng đều nôn ra hết, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch. Dường như tất cả sức lực đều bị rút đến cạn kiệt, vất vả lắm cậu mới dọn dẹp xong nhà bếp rồi đi lên lầu.
Cậu gõ cửa đến khi được phép mới bước vào.
Ánh đèn ấm áp bao phủ từng tấc đất trong phòng, hiển nhiên Giản Thanh đã tắm xong khoác lên người bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc dài hơi rối tùy ý xõa trên vai, càng làm tôn lên gương mặt tinh xảo mời gọi mọi người chú ý không rời mắt được, xinh đẹp nhưng không mất đi khí chất mạnh mẽ.
Hắn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhíu cặp mày thanh mảnh nói với giọng điệu không dễ nghe.
“Lề mề cái gì?”
Trình Ôn đứng tại chỗ như học sinh tiểu học mắc lỗi, nhỏ giọng nói: “Anh… Anh dọn dẹp nhà bếp…”
Giản Thanh vẫn không nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết đang nói chuyện phiếm với ai, giọng ra lệnh nói: “Đi tắm, ra ngoài không cần mặc quần áo.”
Buổi chiều quét dọn đổ mồ hôi, Trình Ôn đã tắm rồi. Có lẽ lúc nấu ăn bị ám mùi dầu mỡ nên cậu ngoan ngoãn nghe lời đi tắm rửa lại lần nữa thật kỹ, sấy khô tóc mới đi ra.
Cảm giác xấu hổ khiến cậu không thể không mặc quần áo.
Không nghĩ tới biểu cảm của Giản Thanh lập tức thay đổi ngay sau khi nhìn thấy cậu.
“Không phải tôi đã nói với anh không cần mặc quần áo sao? Cơ thể anh từ trên xuống dưới có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy?”
“Đầu óc không tốt thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả tiếng người cũng không hiểu đúng không?”
Thật sự lời nói cực kỳ khó nghe làm bé ngốc rất buồn, hai mắt cậu đỏ hoe cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
“Lại đây, cởϊ qυầи áo ra.” Giản Thanh tức giận nói.
Dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm một chút cũng không sao, Trình Nhiễm nói không chấp nhận quan hệ trước hôn nhân, vậy trước khi kết hôn cứ tiếp tục dùng cái đồ ngốc này để giải tỏa du͙© vọиɠ.