Chương 7: Ngoan ngoãn nghe lời là được

Khi ở trên giường, Giản Thanh chưa bao giờ dịu dàng, hắn chỉ quan tâm đến việc bản thân sảng khoái, vui vẻ xong thì hài lòng tắt đèn đi ngủ.

Lúc ban đầu, khi làm xong hắn sẽ ôm bé ngốc dỗ dành một chút nhưng hiện tại chẳng còn quan tâm gì đến cậu nữa. Sau khi kết thúc lập tức xoay người kéo chăn che thân, thậm chí không buồn nói một lời nào với cậu.

Đồ ngốc này cũng ngoan, phần lớn thời gian đều lẳng lặng ở bên cạnh hắn, sai bảo cậu làm gì thì làm đó.

Giản Thanh cảm thấy việc Trình Ôn nghe lời là một trong số ít ưu điểm của cậu, có thể giảm đi không ít chuyện rắc rối.

Khi hắn đang thoải mái nhắm mắt lại sắp chìm vào giấc ngủ, thì nghe một giọng gọi nhỏ đầy thận trọng vang lên sau lưng.

“A... A Thanh…”

Giản Thanh không mở mắt, lười biếng trả lời: “Hửm?”

“Anh… Anh thấy hơi đau bụng…” Trình Ôn nằm cách hắn nửa mét, cơ thể gầy yếu cuộn tròn thành một cục nhỏ, trong giọng nói đầy sự kìm nén tiếng khóc nức nở của bản thân.

Cậu sợ nhất là đau cũng rất thích khóc, nhưng A Thanh không thích cậu khóc, vì vậy cho dù đau cỡ nào cậu đều cố gắng chịu đựng.

Nếu bật đèn lên, Giản Thanh sẽ phát hiện không chỉ có đôi mắt của Trình Ôn đỏ hoe mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng đã trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng mà hắn không đi mở đèn, phản ứng đầu tiên là nghĩ đồ ngốc này có phải ăn đồ bị hỏng rồi không, hắn quay đầu không kiên nhẫn hỏi:

“Có phải anh ăn cái gì không nên ăn không?”

Ở lối vào khu biệt thự có một tiệm bánh mì, bánh để qua đêm sẽ được tặng miễn phí. Lúc Trình Ôn đến siêu thị mua rau, đi ngang qua lấy một cái để dành cho bữa sáng.

Buổi tối cậu ăn cơm canh do bản thân nấu nhưng đều nôn ra hết.

“Không… không có…” Giọng điệu của Giản Thanh không tốt, Trình Ôn sợ hắn nổi giận nên không dám nói thật.

Giản Thanh cau mày nói: “Cực kỳ đau sao?”

Trình Ôn dừng lại dùng hai tay đè lên bụng nhỏ, chịu đựng cơn đau âm ỉ không thể mặc kệ, nhỏ giọng trả lời: “Không có… Chỉ… Chỉ một chút thôi…”

Thực ra là rất đau, thỉnh thoảng còn có cảm giác như kim châm. Vừa rồi bị ép làm chuyện đó đã bắt đầu đau nhưng cậu không dám hé răng sợ Giản Thanh mất hứng.

“Vậy chịu đựng đi, chịu một lát là hết.” Nghe cậu nói không có chuyện gì, Giản Thanh yên tâm kéo chăn đắp cho cậu.

Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho bác sĩ rất phiền phức, đến lúc đó kiểm tra tới kiểm tra lui cũng không tìm ra được gì, thật lãng phí thời gian.

“Tôi xoa bụng cho anh.”

Vốn hắn định bỏ mặc cậu đi ngủ nhưng lại cảm thấy không ổn, hiếm khi hắn có kiên nhẫn ôm bé ngốc vào lòng như lúc này.

Đã rất lâu rồi Giản Thanh không ôm cậu ngủ vào buổi tối, đôi mắt Trình Ôn càng đỏ hơn không dám nhúc nhích ngoan ngoãn để hắn ôm.

Bộ đồ ngủ bằng vải bông trên người được vén lên, bàn tay rộng lớn ấm áp của đối phương phủ lên bụng nhỏ phẳng lì của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi qua lại theo nhịp.

Một lúc sau, dường như cơn đau bức bối thực sự dịu đi rất nhiều, dần dần biến mất.

Nhưng Trình Ôn không nhịn được bật khóc, nước mắt trong suốt theo khóe mắt lần lượt lăn xuống, không phải khóc lớn ầm ĩ mà là từng tiếng nấc thút thít đầy thận trọng.

“Hức…”

“Anh khóc cái gì?” Giản Thanh dừng động tác, khó hiểu hỏi.

Hắn vừa dứt lời, Trình Ôn không thể chịu đựng được nữa, xoay người chui vào trong Giản Thanh vươn tay ôm cổ hắn nghẹn ngào khóc kể.

“A Thanh, gần đây em rất hung dữ với anh…”

“Anh biết Anh ngu ngốc, thường xuyên làm sai… Chọc em tức giận, nhưng đừng chán ghét anh có được không?”

“Em nói cho anh biết chỗ nào không tốt anh sẽ sửa… Anh sẽ dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, làm bữa tối, ngoan ngoãn ở nhà đợi em, không bao giờ chạy lung tung nữa…”

“Anh biết sai rồi… Em đừng giận nữa có được không?”

Giản Thanh có hơi đau đầu nhưng không vì tiếng khóc ồn ào này làm cho khó chịu, ngược lại nơi mềm mại trong trái tim của hắn như bị chọc nhẹ một cái.

Cảm giác rất lạ.

Không còn cách nào hắn đành ôm lấy bé ngốc, bàn tay to lớn vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cậu dịu dàng nói.

“Được, được, đừng khóc nữa.”

“Tôi không tức giận.”

“Thật đó.”

Người được dỗ dành càng khóc to hơn, như muốn trút bỏ hết những uất ức bấy lâu nay, cậu thở không ra hơi, nước mắt thấm ướt quần áo của Giản Thanh.

“Hu hu… Em gạt anh… Rõ ràng… Rõ ràng là có…”

“Là lỗi của tôi, tôi không nên nổi giận với anh.” Giản Thanh hơi nhíu mày nói.

Có lẽ hắn thực sự quá hà khắc với bé ngốc này?

Tiếng khóc nhỏ dần nhưng vẫn liên tục không ngừng, ngay cả người có kiên nhẫn cũng cảm thấy phiền. Hơn nữa, trừ trước đến nay Giản Thanh chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với Trình Ôn, khoảnh khắc nghi ngờ bản thân chỉ thoáng qua trong giây lát, hắn trầm giọng nói.

“Nếu anh còn khóc nữa tôi sẽ giận thật đó.”

Đối với thế thân, không cần tốn quá nhiều tâm tư. Lúc hắn vui vẻ nói vài câu dỗ ngọt là được, nhưng không biết thân biết phận mà kiêu ngạo thì hoàn toàn không cần.

“Anh… Anh không khóc nữa…” Từ trước đến nay Trình Ôn luôn sợ hắn nổi giận, rõ ràng vẫn còn uất ức lại cố nén nước mắt, nắm lấy góc áo hắn bất an nói: “A Thanh đừng giận mà…”

“Ngủ đi, khuya rồi.” Giản Thanh ôm gối ôm hình người vào trong ngực, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hắn bất mãn lên tiếng.

“Anh quá gầy, phải ăn nhiều thêm chút, mập lên có thịt ôm mới thoải mái.”

“Được…” Trình Ôn ngoan ngoãn đồng ý

-

Sáng sớm hôm sau, lúc Giản Thanh tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không còn ai, cau mày muốn nổi giận, lập tức nhớ tới việc hôm qua hắn kêu Trình Ôn không được lười biếng phải dậy sớm làm bữa sáng.

Quả nhiên khi hắn đi xuống thấy cậu đang bận rộn trong phòng bếp, trên người mặc một chiếc tạp dề hình con thỏ màu đỏ. Nhìn gương mặt thanh tú kia, hắn không những không chán ghét, thậm chí còn thấy có chút đáng yêu.

Nghe được tiếng bước chân, Trình Ôn lập tức quay đầu lại dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, dịu dàng nói.

“A Thanh, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Anh nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo và thịt nạc, còn làm bánh bao nhân thịt nữa.”

“Bánh bao?” Giản Thanh đi về phía cậu, nhìn cậu lấy bánh bao nóng hổi ra khỏi nồi hấp, thuận miệng hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?”

Mặc dù không vào bếp nhưng hắn biết rõ làm bánh bao mất rất nhiều thời gian.

“Ừm… Năm giờ.” Trình Ôn cẩn thận múc cháo ra bát.

“Ừ.” Giản Thanh nghe xong không có cảm giác gì, dì trong nhà cũng dậy sớm, hiện tại Trình Ôn làm bảo mẫu theo lẽ thường nên làm như vậy.

Khi nếm muỗng cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc đầu tiên, Giản Thanh không thể tin được ăn thêm muỗng thứ hai. Sau đó ngẩng đầu nhìn chàng trai đang húp cháo phía đối diện, hỏi: “Anh làm món này thật à?”

Cảm giác buồn nôn lại ập đến, Trình Ôn nhẫn nhịn đến sắc mặt tái nhợt, siết chặt muỗng trong tay lo lắng nhìn Giản Thanh: “Đúng… Đúng vậy, không… Không ngon sao?”

“Cũng không tồi.” Giản Thanh miễn cưỡng đánh giá, sau đó mặt không chút thay đổi uống ba bát cháo, tao nhã ăn sáu cái bánh bao.

Hắn không ngờ đứa ngốc này ngu muốn chết nhưng đồ ăn do cậu làm còn ngon hơn cả dì bảo mẫu trong nhà.

Sau khi đặt bát đũa xuống, hắn mới phát hiện cháo trong bát của chàng trai đối diện chỉ vơi đi một nửa, sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm, Giản Thanh không khỏi nhíu mày: “Anh sao vậy? Bụng vẫn còn khó chịu sao?”

“Đã… Đã đỡ rồi.” Trình Ôn nhỏ giọng trả lời.

Bụng cậu không còn đau nữa, chỉ là muốn nôn và không thèm ăn.

“Vậy anh ăn nhiều một chút, tôi đến công ty đây.” Thời gian không còn sớm, Giản Thanh thuận miệng dặn dò một câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì mà dừng bước quay đầu lại nhìn cậu.

“Đúng rồi, em trai của anh trở về rồi, anh có biết không?”

Trình Ôn kinh ngạc lắc đầu.

Nhiễm Nhiễm nói với cậu còn nửa tháng nữa cậu ta mới quay về.

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để anh ấy biết quan hệ của chúng ta, cũng không được để bất kỳ người nào biết.” Mặt Giản Thanh không chút biểu cảm mà nói.

Giọng điệu như thể quen biết cậu là một điều gì đó đáng xấu hổ vậy.

“Tại… Tại sao?” Trình Ôn mờ mịt nhìn hắn có chút không hiểu.

Giản Thanh thậm chí không thèm bịa lý do với cậu, nói thẳng:

“Không vì sao cả, anh nghe lời làm theo là được.”

“Nếu không tôi sẽ giận đấy.”