Chương 5: Hãy ở bên nhau đi

Nửa giờ sau tại sân bay.

Sắc trời dần tối, hầu hết những người qua đường đều vội vàng. Lúc chàng trai trẻ kéo theo một chiếc vali đen tuyền đi ra, ánh mắt Giản Thanh chỉ liếc qua đã khóa chặt trên người cậu ta.

Rõ ràng lớn lên có khuôn mặt giống Trình Ôn, ngoại trừ giọng nói nhã nhặn ra dường như không còn điểm tương đồng nào cả.

Trên khuôn mặt gầy hình trái xoan của Trình Nhiễm là cặp kính râm hình vuông thịnh hành nhất hiện nay, khuôn mặt vô cảm có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, cậu ta mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ rộng thùng thình có áo phông vàng nhạt bên trong, phong thái sạch sẽ mà xa cách.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Thanh cậu ta lập tức lộ ra ý cười. Sau khi đứng trước mặt hắn tháo kính râm xuống, cậu ta thoải mái dang rộng hai tay về phía hắn.

“Em có nhớ anh không?”

Giản Thanh nhẹ nhàng ôm chàng trai vào lòng, dịu dàng cười nói:

“Có chứ.”

“Không phải nói nửa tháng nữa mới trở về sao? Sao lại đột ngột như vậy? Cũng không nói sớm để em có thời gian chuẩn bị tới đón anh sớm hơn.”

Trình Nhiễm chậm rãi nhắm mắt lại, yên tâm hưởng thụ cảm giác ấm áp trong lòng ngực của hắn: "Anh muốn cho em một bất ngờ.”

“Nói em biết trước hơn mười mấy giờ, chẳng phải như vậy sẽ không còn kinh ngạc sao?”

“Anh đó.” Giản Thanh thở dài đầy cưng chiều.

Sáu năm, hắn thích người này đã sáu năm rồi. Sau này hắn từng qua lại với không ít người nhưng đều là gặp dịp thì chơi, chưa có người nào có thể làm hắn nhớ mãi không quên như vậy.

Tính toán thời gian thì từ mùa hè năm ngoái Trình Nhiễm trở về Luân Đôn, hai người cũng đã gần một năm không gặp.

Điều kỳ lạ là lần này gặp mặt mặc dù nội tâm vui vẻ thì có vui vẻ, nhưng dường như hắn không còn tâm trạng muốn khảm đối phương vào tận xương tủy như trước nữa.

Có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây hắn trưởng thành không ít, khống chế cảm xúc bản thân cũng tốt hơn.

Ước chừng ba giây sau, Giản Thanh khách khí buông đối phương ra, ánh mắt rơi trên gương mặt tuấn tú của Trình Nhiễm, lông mày hơi cau lại: “Hình như anh gầy đi rồi.”

Lúc nói lời này, Giản Thanh không hiểu sao lại nghĩ về đứa nhỏ ngốc trong nhà, thầm nghĩ quả thực sự là anh em sinh đôi, có lẽ ngay cả cân nặng của hai người bọn họ cũng giống nhau. Thời gian gần nhất Trình Ôn cũng gầy đi, khi bế có hơi cộm người.

“Không phải nói ngành nghề chúng ta phải gầy một chút sao, bằng không làm sao có thể kiếm cơm đây.” Trình Nhiễm nhìn hắn cười.

Trời sinh cậu ta có giọng hát tốt, ước mơ từ nhỏ là trở thành ngôi sao ca nhạc, đi Luân Đôn du học chính là vì âm nhạc, muốn bước chân vào giới nghệ sĩ tất nhiên rất coi trọng hình tượng.

“Nói là nói như vậy nhưng sức khỏe là quan trọng nhất, để bản thân nhịn đến đói lả thì mất nhiều hơn được.” Giản Thanh chủ động nhận vali từ tay cậu ta.

“Em nhiều lời quá đi.” Hiển nhiên Trình Nhiễm vô cùng hưởng thụ, ý cười trong mắt càng sâu.

“Ai bảo anh là người bạn quan trọng nhất của em chứ?” Giản Thanh mỉm cười đi về phía chiếc Maybach màu đen đậu cách đó không xa, đặt vali vào cốp xe sau đó mở cửa ghế phụ cho Trình Nhiễm.

Có nhiều lúc, rõ ràng hắn cảm thấy Trình Nhiễm có tình cảm với mình. Quan hệ giữa hai người tuy nói là bạn bè, nhưng lại có nhiều điểm mập mờ mà bạn bè không có, đối phương lúc gần lúc xa luôn khiến hắn mơ hồ không rõ.

Từ trước đến nay, hắn muốn có được ai đều dễ như trở bàn tay, chỉ có Trình Nhiễm là ngoại lệ duy nhất.

Năm đó hắn thổ lộ tình cảm với Trình Nhiễm hai lần: một lần năm lớp mười một và một lần vào hè năm nhất đại học, không có ngoại lệ đều bị từ chối. Sau lần đó, Trình Nhiễm còn nói lời ác liệt hơn, nếu muốn tiếp tục làm bạn với cậu ta phải thu lại hết tình cảm không cần thiết, còn không đến cả là bạn cũng không thể.

Kể từ đó, Giản Thanh chỉ dám bí mật đối xử tốt với cậu ta, không dám tùy tiện nói gì.

“Chỉ là bạn bè sao?” Trình Nhiễm đứng im tại chỗ, đột nhiên hỏi.

Giản Thanh hơi sửng sốt mím môi, nhìn cậu ta chăm chú: “Không chỉ là bạn bè.”

Câu trả lời này có vẻ làm chàng thanh niên hài lòng, Trình Nhiễm nở nụ cười nhanh nhẹn lên xe.

Nửa phút sau, chiếc xe phóng nhanh ổn định trên đường quốc lộ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình điện tử tích hợp trong xe nhảy lên hai chữ “ngu xuẩn”.

Giản Thanh liếc mắt nhìn qua khẽ cau mày, không chút do dự cúp máy.

“Sao em không nghe máy?” Trình Nhiễm nhìn hắn.

“Không phải người quan trọng gì.” Giản Thanh nói: “Bay lâu như vậy chắc anh rất mệt mỏi, tối nay muốn ăn gì?”

Trình Nhiễm đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, suy từ nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo xinh đẹp của hắn rồi đột nhiên gọi: “Giản Thanh.”

“Hả?” Giản Thanh theo bản năng trả lời.

“Em biết vì sao lần này trở về anh đã lập tức tìm tới em không?” Trình Nhiễm nói.

Giọng điệu trịnh trọng và nghiêm túc của cậu ta khiến Giản Thanh cảm thấy có chỗ kỳ lạ, thuận theo hỏi: “Vì sao?”

"Anh biết chuyện kia rồi.” Trình Nhiễm nói.

Giản Thanh càng lúc càng cảm thấy không thể hiểu được, còn chưa kịp hỏi thì bên kia đã cho hắn câu trả lời:

“Em vẫn luôn đứng sau tài trợ cho việc học của anh.”

Trước đây khi Trình Nhiễm được giúp đỡ về mặt vật chất, Trình Nhiễm luôn từ chối, với tính tình hiếu thắng của cậu ta như vậy chính là bị xúc phạm.

Trong tâm Giản Thanh thầm mắng Hiệu trưởng bất tài có chuyện này cũng giấu không xong, lo lắng giải thích: “Em không cố ý gạt anh, chỉ sợ anh không muốn nhận mà thôi…”

“Em còn thích anh không?” Trình Nhiễm ngắt lời hắn.

Vấn đề này quá đột ngột khiến Giản Thanh hơi siết chặt tay lái, quay đầu nhìn chằm chằm phía trước một lúc rồi nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng sao?”

“Đương nhiên.” Trình Nhiễm nói.

Giản Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, thở dài: “Thích, em vẫn luôn chờ anh trở về.”

Nhất thời trong xe rơi vào im lặng, bầu không khí trở nên có hơi xấu hổ. Ngay lúc Giản Thanh chuẩn bị nói thêm cái gì, đối phương đột nhiên lên tiếng.

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

“Anh nói gì cơ?” Giản Thanh không dám tin quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

“Anh nói chúng ta bên nhau đi.” Trình Nhiễm cười nói.

Để hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, nếu không đáp lại chỉ sợ hắn sẽ chạy mất.