"..." Lục Qua không còn gì để nói.
"Lục Qua, buông cậu ấy ra đi." Tô Lãng Sinh nãy giờ im lặng chứng kiến
toàn bộ quá trình xảy ra đột nhiên lên tiếng.
Loại chuyện này người ngoài không có cách nào có thể khuyên được.
Không ai có thể đưa ra quyết định giúp Trình Ôn, trừ khi một ngày nào đó cậu ấy hết hy vọng thì mới có thể thật sự từ bỏ.
Kết quả sau này sẽ ra sao, không ai có thể biết được.
Điều duy nhất anh ấy biết rõ chính là cho dù mình có ép Trình Ôn ở lại thì cậu cũng không vui vẻ gì, dù sao trong khoảng thời gian này anh ấy đã chứng kiến
đồ ngốc nhỏ kia đếm số ngày trên tay như thế nào, cậu luôn mong chờ A Thanh của mình sẽ đến đưa cậu về nhà.
Hiện giờ cuối cùng sự chờ đợi ấy cũng đã đến, làm sao có thể đành lòng không đi cùng người ta cho được.
"..." Lục Qua mím môi, trong lòng cực kỳ không vui, nhưng lại chậm rãi buông ra, cậu ta vẫn luôn nghe lời thầy mình.
Đương nhiên Giản Thanh không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được kết quả như vậy, vừa rồi hắn nói muốn rời đi là đang cố ý để cho Trình Ôn thấy. Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhìn đồ ngốc nhỏ đứng cách đó không xa, trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói.
"Đi lại đây."
"Tôi sẽ đưa anh về nhà."
Trình Ôn vừa chớp mắt, đột nhiên một giọt nước trong suốt liền rơi xuống, cậu kìm nước mắt lại cẩn thận nói: "Là thật sao?..."
"Là thật." Giản Thanh đáp lại cậu.
Trình Ôn dừng lại một chút, sau đó đi về phía hắn, mặc dù có hơi chậm nhưng bước chân lại rất kiên định.
Cho dù bị tổn thương, bị phớt lờ và bị đối xử tàn nhẫn, cậu vẫn sẵn sàng tin tưởng vào A Thanh của mình.
Khi hai người cùng nhau rời đi, giọng nói ấm áp và bình tĩnh của Tô Lãng Sinh truyền đến từ phía sau.
"Tôi hy vọng cậu sẽ đối xử tốt với cậu ấy."
"Đồ vật mà cậu không quý trọng, nhưng đối với người khác chính là bảo vật."
Giản Thanh cong môi, không để trong lòng.
Bổ sung phần bị thiếu:
Sau khi làm thủ tục xuất viện xong, hắn đưa Trình Ôn ra về.
Trong xe vô cùng yên lặng, Trình Ôn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ lỡ làm gì chọc cho Giản Thanh tức giận nữa.
Sau khi chạy đi một quãng, Giản Thanh hỏi: “Đói bụng chưa?”
“Không… Không có đói bụng.” Trình Ôn lắc đầu nói lí nhí.
Thật ra lúc ở bệnh viện vẫn chưa ăn được bao nhiêu là Giản Thanh đã tới rồi, mới nãy lại trải qua một phen hú hồn nên cậu đã đói, nhưng lại không dám nói ra, sợ Giản Thanh lại cảm thấy mình phiền phức.
Giản Thanh thờ ơ nhìn chằm chằm vào đường đi trước mặt, hắn dừng lại một chốc rồi nói: “Mấy ngày nay trên người anh không có tiền nên ăn uống gì cũng đều do tên đàn ông trong phòng bệnh cho à?”
“Ừm…” Trình Ôn siết chặt vạt áo của mình, cúi đầu đáp.
“Ồ.” Giản Thanh nói: “Vậy tối nay đi ăn đồ Hồng Kông đi.”
Trên đường Vĩnh An có một tiệm ăn theo phong cách Hồng Kông khá ngon, lúc mới vừa lừa được người này về tay hắn có dẫn Trình Ôn đến đó ăn vài lần, đồ ngốc này hình như rất thích há cảo tôm ở đó, một lần có thể ăn hết ai xửng.
Mất khoảng ba mươi phút, chẳng mấy chốc món sủi cảo tôm trong suốt như pha lê đã đến, Giản Thanh bỏ một cái vào bát của Trình Ôn, nhưng đồ ngốc này chỉ rụt rè nhìn hắn bằng đôi mắt sưng đỏ rồi cứ ngồi ngây ra đó không dám nhúc nhích.
“Ăn đi, chẳng phải anh thích ăn cái này nhất sao?” Giản Thanh cười nói.
Trình Ôn chần chừ một lúc rồi mới cầm lấy đôi đũa gắp đưa lên môi cắn một miếng nhỏ xíu, rõ ràng là mùi vị ngon y như đúc trong trí nhớ, nhưng cậu lại không tài nào nuốt trôi được.
Bởi vì lâu lắm rồi A Thanh không đối xử với cậu bằng vẻ mặt ôn hòa như vậy, lần dịu dàng gần đây nhất là hắn vừa cười tươi rói vừa mua cho cậu phần gà rán dành cho gia đình, nhưng là vì muốn lừa cậu vào phòng phẫu thuật để bắt đứa nhỏ ra.
“A Thanh…” Cậu bất an lí nhí gọi tên hắn.
“Ăn nhanh đi, ăn xong về nhà còn có việc nữa.” Giản Thanh cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp, vừa tao nhã mà lại bình thản.
Trên bàn bày ra mười món như sườn bò sốt tiêu đen, mực tươi hấp tỏi, ống trúc tươi sốt bào ngư, bò viên măng cụt, Trình Ôn chỉ cố ăn bốn cái há cảo tôm rồi không thể ăn thêm được nữa bèn nhẹ nhàng đặt đũa xuống, rụt rè nói: "A Thanh... Anh no rồi..."
“Vậy đi thôi.” Giản Thanh không động vào một miếng nào, xem ra bữa tối này là cố ý chuẩn bị cho một mình Trình Ôn.
Một giờ sau, chiếc Maybach màu đen lái vào biệt thự của nhà họ Giản, sau khi xuống xe, Giản Thanh nói với thanh niên đang đi theo lưng mình.
"Tôi cho anh nửa tiếng, anh lên lầu thu dọn đồ đạc đi."